Người Tình Hoàn Mỹ

Chương 18

Chương 18:

Trans & edit: Gấu bự :3

Trong phòng tập Yoga rộng lớn, đối diện là các mặt kính gắn tường, Chu Nghị có thể thấy bản thân bên trong, hai chân quỳ trên thảm, cái mông nhếch cao, anh nhìn thấy hai mắt Lục Ngạn đỏ ửng, hắn đứng bên cạnh huấn luyện viên Yoga.

"Làm sao em. . ."

Không đợi Chu Nghị kịp kinh ngạc, Lục Ngạn thô bạo bóp eo anh, đem quần thể thao và qυầи ɭóŧ bó sát kéo xuống, mới vận động xong hai cánh mông ướt mồ hôi, hai tay Lục Ngạn xoa nắn mông thịt căng tròn.

"Em thật sự quá ngu ngốc." Người con trai phía sau nghiến răng nghiến lợi nói, "Em vẫn luôn thương tiếc anh, chờ vết thương của anh lành rồi lại nói, em vẫn luôn cảm thấy anh chủ động hôn em là vì còn. . . Thật sự đã bị coi thường mà đùa giỡn. Bản thân ngu ngốc hết thuốc chữa." Chu Nghị vừa cố gắng tránh tay Lục Ngạn, vừa muốn bò lên nhưng Lục Ngạn dễ dàng khống chế được anh. Hắn nhìn anh kinh hoảng, âm trầm nhếch miệng nói, "Ngược lại anh muốn làʍ t̠ìиɦ, chỉ là đổi hắn ta thành em thì đâu có gì khác nhau."

Bệnh vẫn chưa khỏi hẳn mới ngày đầu đi làm đã khao khát tìm đàn ông, chỉ có hắn ngu ngốc ở nhà chờ anh ta đi làm về. Hắn ở nhà đợi hơn hai giờ đồng hồ, điện thoại gọi rất nhiều nhưng không ai nghe máy.

Hắn tức giận vô cùng, một chút nhẫn nại cũng không có, Lục Ngạn không cởϊ qυầи mà trực tiếp kéo người anh em ra ngoài, tùy tiện xoa hai cái liền muốn đâm vào trong hậu huyệt.

Chỉ mới bị hắn ma sát miệng huyệt đã khiến Chu Nghị cứng lên, qυყ đầυ thô bạo ma sát bên ngoài, đau đớn khiến anh không chịu nổi, anh nhỏ giọng run rẩy kêu đau, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

Trong đầu bỗng nhiên hiện ra sắc mặt trắng nhợt không chút máu của Chu Nghị, hắn nhớ lại hình ảnh khi anh ngất đi nằm trên sàn nhà cùng dáng vẻ thống khổ hôn mê một ngày.

Tính khí từ trong miệng huyệt nhỏ hẹp đi ra, sắc mặt Lục Ngạn nhăn nhó lấy ngón tay đâm vào trong miệng anh, sau khi ngón tay đủ ướt hắn giúp anh mở rộng. Tuy không dịu dàng nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều. Chu Nghị vẫn không rõ tại sao Lục Ngạn xuất hiện, rồi đột ngột xâm phạm anh, anh mơ hồ hỏi, "Em, làm sao sẽ tới đây. . ." Phần eo bủn rủn bị người ta giữ chặt, cái mông gần như không chịu nổi trượt xuống.

"Em không tới thì hiện tại anh cũng đang bị người khác đâm bắn đi." Khẩu khí của hắn cực kỳ ác liệt, hắn mở rộng tới khi cảm thấy sẽ không bị thương liền nâng người anh em đâm vào thịt huyệt ẩm ướt.

"A. . ." Cảm giác được lấp đầy khiến Chu Nghị thoải mái kêu lên.

Lục Ngạn nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của anh, vừa đắc ý lại tức giận, hắn dùng tư thế đứng thẳng từ phía sau ác liệt làm Chu Nghị, người đàn ông này khi bị hắn làm rõ ràng ngoan ngoãn như vậy, không ngờ vừa mặc quần vào liền chạy đi tìm những tên khác.

Lục Ngạn không nhịn được mỉa mai nói, "Như thế nào, ai lợi hại hơn, anh ta đâm vào trong sâu hơn hay em, em làm anh thoải mái hơn hắn chứ?"

Chu Nghị không hiểu hắn lôi người khác vào làm gì, anh cảm thấy có chút không đúng, Lục Ngạn thấy anh chỉ rêи ɾỉ không trả lời trong lòng càng tức giận hơn, một tay nắm lấy tính khí cương cứng giữa hai chân của anh dùng sức nhéo mạnh.

Chu Nghị kêu thảm một tiếng, trên trán anh chảy mồ hôi lạnh, Lục Ngạn âm trầm hỏi, "Nói, hắn làm anh thoải mái hay em, hai người đã làʍ t̠ìиɦ rất nhiều sao?"

Chu Nghị bị đau đớn thức tỉnh, anh nuốt nước mắt oan ức đáp, "Em đang nói bậy bạ gì thế. . . A a. . ."

Dươиɠ ѵậŧ lớn đi vào toàn bộ rồi rút ra, Chu Nghị bị hắn xỏ xuyên hung ác như thế kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân thể run rẩy, tính khí mềm xuống lần nữa đứng lên.

"Lẽ nào em không thể thỏa mãn anh sao, đều bị em làm tới không thể xuống giường, sao anh còn tinh lực đi tìm thằng đàn ông khác?" Mỗi một câu hỏi Lục Ngạn đâm vào sâu hơn, hắn cúi người, l*иg ngực kề sát trên tấm lưng ẩm ướt mồ hôi, ngậm lấy vành tai của anh, đầu lưỡi luồn vào bên trong, âm thanh truyền tới dường như từ trong cơ thể anh đi ra, "Anh không thể chỉ yêu mình em được sao?"

"Hưʍ. . ." Vành tai bị liếʍ quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngay ở âm cuối của Lục Ngạn biến mất, cả người Chu Nghị run rẩy, anh gào khóc đạt cao trào.

Phía trước lêи đỉиɦ khiến hậu huyệt không ngừng co rút cắn chặt dươиɠ ѵậŧ lớn trong cơ thể, Lục Ngạn cũng thở dốc, bắn trong cơ thể anh.

Bắn tinh rồi bị bắn vào trong khiến bắp đùi Chu Nghị run rẩy, cánh mông không cách nào chống đỡ, rơi xuống, dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn trượt ra, phía sau mang theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài, dọc theo miệng huyệt nhỏ giọt xuống đùi trong.

"Nhanh như vậy liền cao sao, vẫn là em khiến anh thoải mái hơn đúng không?" Lục Ngạn ác ý trào phúng.

"Em, em không cần nói xấu anh, anh không có nɠɵạı ŧìиɧ. . ." Từ trong dư vị cao trào tỉnh lại, giọng nói Chu Nghị khàn khàn.

"Tên kia là thế nào, anh đều nâng mông đưa tới trước mặt hắn, anh nói em bêu xấu anh sao?" Lục Ngạn nâng mặt anh hướng về phía tên huấn luyện viên đang nằm, trong ánh mắt lộ ra sát ý âm u, "Anh gạt em tăng ca chính là ở cùng tên này vụиɠ ŧяộʍ đi."

Chu Nghị trợn mắt lên, anh không nghĩ tới Lục Ngạn sẽ nghĩ như vậy, đồng thời cũng vì bản thân không nói rõ mà chán nản, hiện tại dựa vào câu nói cuối cùng kết hợp với mọi chuyện, anh không rõ tại sao mọi chuyện lại đi tới bước này.

Thấy anh giật mình trừng mắt Lục Ngạn cho rằng anh bị vạch trần mọi chuyện mà chột dạ, hắn tức giận cười lạnh cũng cảm thấy đau lòng, "Anh cho rằng chuyện anh làm người khác không thấy sao? Nếu muốn gạt người khác nên cẩn thận nhiều hơn."

Chu Nghị miễn cưỡng ngồi dậy, bởi vì động tác đứng lên khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể chảy ra, Chu Nghị theo bản năng co rút mông.

Anh cúi đầu nhìn Lục Ngạn quần áo chỉnh tề ngồi trên sàn nhà, mặt hắn không chút cảm xúc, đột nhiên có chút buồn cười.

Vì anh không chịu nói thẳng, vì Lục Ngạn không tin tưởng anh, vì ngay từ đầu không giải thích nên hiểu nhầm, bọn họ suýt nữa bỏ lỡ nhau. Nhưng ít nhất Chu Nghị vẫn cảm thấy hài lòng. Anh vốn cho rằng sẽ không gặp được người này nữa, cũng cho rằng hắn hết hứng thú với bản thân.

Nếu như vậy hiểu lầm vẫn còn tốt lắm.

Trên đùi bị vật nặng đè lên, Lục Ngạn mở mắt ra, là Chu Nghị bò tới, tách hai chân chủ động ngồi lên người hắn.

Yết hầu Lục Ngạn giật giật, nhưng hắn nhịn xuống không ôm eo anh. Người kia cắn môi dưới như có chút xấu hổ, ánh mắt ướŧ áŧ nhìn hắn chằm chằm. Lục Ngạn tuy vẫn muốn giữ mặt mũi nhưng bị anh câu dẫn, hắn như chú chó lớn hưng phấn chào cờ.

Dươиɠ ѵậŧ còn ở ngoài cứng lên chọc vào bụng dưới của Chu Nghị.

Chu Nghị vươn người hôn hôn môi hắn.

Lục Ngạn kinh ngạc trợn mắt nhìn anh. Nửa người trên vẫn mặc áo thể thao bó sát lúc tập luyện nhưng thân dưới của anh trần trụi ngồi trên đùi hắn, vành tai Chu Nghị đỏ lên, Lục Ngạn cố tình lạnh nhạt nhìn anh, nhưng trong lòng hắn rõ ràng bản thân sắp không chịu nổi.

"Anh... đầu tháng anh bắt đầu đi tập thể hình." Chu Nghị bỗng dưng nhẹ giọng lên tiếng. Sắc mặt Lục Ngạn lạnh xuống, ánh mắt ác liệt nhìn về phía huấn luyện viện yoga nằm bên kia, mới quen tên kia một tháng đã muốn bỏ hắn đi ra ngoài sao?

"Sau khi tập thử các khóa học anh chọn yoga." Chu Nghị hơi cúi đầu, cả cổ cũng đỏ ửng.

Chẳng qua là môn này có tên đàn ông kia dạy đi, trong lòng Lục Ngạn nổi lên ghen tuông.

"Bởi vì yoga có thể rèn luyện độ dẻo dai của cơ thể. . ." Chu Nghị càng nói càng nhỏ giọng, "Em từng nói nếu như cơ thể anh mềm mại hơn cảm giác khi sờ vào khiến em thoải mái hơn. . ."

Vì vậy anh liền. . .

What?! Lục Ngạn khó tin nhìn chằm chằm gáy anh, làn da sau gáy cũng đỏ ửng.

Chu Nghị cúi thấp đầu, anh vươn tay nắm lấy người anh em của Lục Ngạn, chính mình lại nâng mông ngồi xuống.

"Hưʍ. . ." Chu Nghị phát ra giọng mũi rêи ɾỉ, hai tay đỡ lấy vai Lục Ngạn, thân dưới đem dươиɠ ѵậŧ của hắn từng chút từng chút nuốt vào.

"Anh, anh học được rất nhiều động tác. . ." Chu Nghị đem đầu vùi vào vai hắn, eo hông chuyển động, khí tức không ổn nói, "Em, em có muốn thử một lần hay không?"

Cre: Unienthattieuwordpress.