Chương 8: Nhà tắm 3P, bắn tinh lên mặt, khẩu giao thâm hầu, hai ©ôи ŧɧịt̠ đồng thời cắm vào lỗ da^ʍ, triều xuy bắn tiểu, bị học trưởng uống nước da^ʍ.
"Còn muốn chơi nữa không?" Cốc Đằng không rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, cứ cắm ở trong l*и da^ʍ.
Chân Bạch Đào có chút mềm, Cốc Đằng tác hai chân cậu ra, nâng mông cậu ôm vào trên người mình, tư thế này làm đầu ©ôи ŧɧịt̠ hắn vừa lúc đâm vào điểm nứиɠ của Bạch Đào. Cằm cậu đặt trên vai Cốc Đằng, bị kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ l*иg ngực trên dưới phập phồng.
"Hả? Có muốn không?" Cốc Đằng đưa đẩy eo, ©ôи ŧɧịt̠ màu dỏ tươi ra vào trong lỗ da^ʍ chặt khít.
"Ưm a..." Bạch Đào kêu da^ʍ một tiếng, hai chân kẹp chặt eo Cốc Đằng, gương mặt đỏ bừng, con mắt đỏ hồng: "Muốn...Chờ em nghỉ một lát đã..."
"Có muốn chơi chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?"
"Hả?"
"Gọi Nghiêm Quyết vào chơi cùng thì sao?" Cốc Đằng kề sát bên tai Bạch Đào, giọng nói rất nhỏ, khàn khàn có từ tính, hơi thở phun lên làm ngứa vành tai cậu.
Bạch Đào theo bản năng rụt cổ, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Nghiêm Quyết?"
Cốc Đằng nâng cằm: "Là tên bên ngoài kia."
"Không...Không tốt lắm đâu..." Tuy đã tưởng tượng qua rất nhiều lần nhưng Bạch Đào thật đúng là chưa từng bị hai người cùng nhau đυ., sẽ là cái cảm giác gì nhỉ...
Cốc Đằng chậm rãi duỗi tay đến c̠úc̠ Ꮒσα Bạch Đào, đầu ngón tay đâm vào một chút: "Muốn không?"
Bạch Đào nhẹ nhàng gật đầu, có chút ngượng ngùng: "Vậy anh ta..."
"Chờ một lát." Cốc Đằng buông Bạch Đào ra, để cho cậu đứng trên mặt đất: "Đứng yên đây đừng nhúc nhích."
Bạch Đào ngoan ngoãn: "Ừm..."
Cốc Đằng cười cười vỗ nhẹ đầu Bạch Đào, lại cong môi hôn lên môi cậu một cái mới đi.
Tâm tình giờ này của Bạch Đào có thể nói giống như là một phi tần đang thấp thỏm bất an chờ hoàng đế tới lâm hạnh.
Lỗ l*и của cạu hcary ra đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà Cốc Đằng vừa bắn vào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo đường cong cẳng chân uốn lượn chảy xuống, mang theo mùi vị tanh tưởi.
Bạch Đào cúi đầu lau một chút, sau đó mở vòi sen rửa sạch.
Không biết Cốc Đằng học trưởng đã nghẹn bao lâu rồi, bắn nhiều như vậy...
Lúc Nghiêm Quyết đi vào vừa vặn Bạch Đào cũng đang tắt vòi phun, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ướŧ áŧ dầm dể của tiểu mỹ nhân lập tức xuất hiện trước mặt y, ©ôи ŧɧịt̠ lớn đã sục một hồi lâu vẫn chưa bắn ra ngay lập tức càng trở nen cứng ngắc.
Gian phòng tắm không lớn, chỉ có thể chứa được hai người, y tiến vào thì Cốc Đằng không vào được.
"Đào Đào, nếu không thì chúng ta ra bên ngoài chơi?" Cốc Đằng đứng ngoài gọi vào.
Bạch Đào cắn môi dưới, bốn mắt nhìn nhau với Nghiêm Quyết, cậu đã nhận ra được nam nhân trước mặt đã kiềm nén đến cực hạn, ©ôи ŧɧịt̠ dưới háng đã nổi gân xanh.
"Anh thấy sao. Nghiêm Quyết học trưởng?" Bạch Đào duỗi tay nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắc của nam nhân, một bên sục giúp y một bên ngửa đầu nhìn môi mỏng cùng với một ít râu lưa thưa.
Thật sự là có hương vị đàn ông...
"Anh..." Giọng nói Nghiêm Quyết kẹt trong cổ họng, thân thể căng thẳng, hồi hộp không dám động.
"Hai người làm gì vậy?" Cốc Đằng kéo tấm mành ra, vói đầu vào, thấy Bạch Đào đang sục ©ôи ŧɧịt̠ cho anh em tốt của mình thì vừa lòng cười cười: "Được rồi, vậy tôi tắm trước, ở ngoài chờ hai người."
"Vâng..." Bạch Đào cong môi, bộ dáng mềm mại.
"Bắn nhanh lên, lão xử nam." Cốc Đằng đánh lên vai Nghiêm Quyết một cái, Nghiêm Quyết quay đầu trừng hắn.
Cốc Đằng vừa bỏ mành xuống ra ngoài, Bạch Đào ngay lập tức quỳ xuống đất há miệng ngậm lấy đầu ©ôи ŧɧịt̠ của Nghiêm Quyết, đầu lưỡi đánh vòng liếʍ láp mặt trên, cái lưỡi mềm mại linh hoạt giống như con rắn nhỏ, Nghiêm Quyết đâu chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế này, lập tức có ý muốn tước vũ khí đầu hàng.
"Từ từ!" Nghiêm Quyết duỗi tay đỡ vách tường, hổn hển thở dốc hai tiếng: "Để anh tự mình làm..."
Làm gì có đạo lí ©ôи ŧɧịt̠ đã đến miệng còn rời đi chứ, Bạch Đào càng ra sức liếʍ, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi hơi nâng lên, si mê nhìn chằm chằm phần lông ©ôи ŧɧịt̠ trên hông nam nhân, đôi môi đỏ tươi há thành chữ O, bắt chước động tác đυ. ȶᏂασ tự sướиɠ cho y.
"Ưʍ...Từ từ..." Hô hấp Nghiêm Quyết bắt đầu trở nên dồn dập.
Bạch Đào biết đây là dấu hiệu y sắp bắn. cậu cảm thấy có chút ngoài ý muốn, theo bản năng mυ'ŧ sâu đầu căc, kết quả đột nhiên không kịp phòng ngừa bị một mớ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn sâu vào trong cổ họng.
Lực độ bắn tinh vừa đủ, Bạch Đào cũng không bị sặc.
Cậu dời miệng, muốn nuốt xuống đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ không nghe lời kia lại thẳng tắp bắn thêm một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn dư lại lên khuôn mặt cậu, trong lúc nhất thời, trong miệng cùng trên mặt cậu đều không thể mở ra được.
"Ưʍ.." Bạch Đào quỳ trên mặt đất dùng tay lau mặt, vô cùng đáng thương.
Nghiêm Quyết kéo cậu ôm vào trong ngực, mở vòi nước rửa sạch cho cậu, trong gian phòng tắm đều là thứ mùi vị tanh hôi của tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông.
Nghiêm Quyết cảm thấy chính mình có chút mất mặt, sớm biết vậy thì y đã không đứng ở chỗ kia tự sục lâu như vậy rồi, rõ ràng y còn có thể kéo dài hơn. Giờ thì chỉ chạm vào một cái đã bắn. thật là mất mặt.
"Muốn súc miệng không?" Giọng nói của Nghiêm Quyết khàn khàn, cúi đầu nhìn Bạch Đào.
Y sẽ không khen người khác, chỉ cảm thấy Bạch Đào thật sự rất đẹp, làn da mịn màng, lông mi vừa dài vừa cong giống như đã được kẽ mắt, vô cùng tinh xảo. Không giống y, ngay cả râu cũng chưa cạo.
"Không được..." Bạch Đào lắc đầu, vừa rồi cậu nuốt xuống rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, trong miệng vẫn còn lưu lại mùi vị, nhưng nếu lấy nước trong phòng tắm để súc miệng...Cậu cảm thấy không được sạch sẽ.
Nghiêm Quyết cũng hiểu rõ chuyện này, ngón tay của y vuốt hai cái trên mặt Bạch Đào, lau sạch nước, cúi xuống há miệng, hai đôi môi dán chặt vào nhau, Nghiêm Quyết hơi hé môi, duỗi đầu lưỡi vào trong miệng Bạch Đào.
Bạch Đào không có chút bài xích nào.
Nghiêm Quyết giữ chặt cái ót cậu, khi hôn môi phát ra tiếng nước "chụt chụt", hầu kết lăn lộn lên xuống, đem nước miếng của hai người nuốt vào trong bụng.
Hôn một lúc lâu sau, Bạch Đào cắn môi dựa vào tường, vẻ mặt đỏ ửng, Nghiêm Quyết học trưởng đang dùng miệng rửa sạch cho cậu sao?
"Tường có lạnh không? Đừng dựa vào đó."
Bạch Đào gật gật đầu, lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng không có lạnh lắm..."
"Hai người sao rồi?" Cốc Đằng đã tắm xong rồi, kéo mành ra, đánh vỡ không khí kiều diễm bên trong phòng.
"Không sao..." Bạch Đào hơi hơi cúi đầu, giống như là một cô vợ nhỏ đang thẹn thùng bị hai người đàn ông vây ở góc tường.
Cốc Đằng túm Nghiêm Quyết ra, chính mình lại di vào, kéo eo Bạch Đào ôm cậu vào trong ngực: "Qua bên kia."
Hắn nói chính là cái gain phòng đầu tiên kia, kích thước rộng nhất, đừng nói ba người, cho dù bốn người cũng có thể chứa đủ.
Vào bên trong, mành còn chưa vén lên Cốc Đằng đã ôm Bạch Đào bắt đầu ȶᏂασ, chân Bạch Đào lơ lửng trên không, cơ thể bị hai nam nhân kẹp ở giữa, trước người và sau lưng đều dán vào cơ bụng, thật là thoải mái.
"A a...Từ từvđã...Ưʍ..."
Hai nam nhân chiều cao bằng nhau, cùng ôm cậu không mất chút sức nào, nhưng tư thế này làm cho ©ôи ŧɧịt̠ đâm vào trong lỗ l*и quá sâu, cái đồ vật kia của Cốc Đằng vừa dài lại vừa to, cậu có chút không chịu nổi.
Nghiêm Quyết dùng nước da^ʍ của Bạch Đào để bôi trơn, từ phía sau chơi đùa c̠úc̠ Ꮒσα Bạch Đào, bởi vì phía trước bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ của Bạch Đào có chút siết chặt, khuếch trương rất lâu mới có thể nuốt vào đầu ©ôи ŧɧịt̠.
"Nghiêm học trưởng..." Bạch Đào ghé vào trên vai Cốc Đằng, hơi hơi xoay đầu nhìn Nghiêm Quyết: "Nhẹ một chút..."
Nghiêm Quyết khó nhịn mà kề sát lại hôn lên cổ Bạch Đào một cái: "Anh biết rồi."
Hai cái ©ôи ŧɧịt̠ của hai nam nhân đều là kích cỡ dọa người, cùng tiến vào một lúc, tuy rằng không phải là vào cùng một lỗ, nhưng vẫn làm cho Bạch Đào cảm nhận được cái bụng đã phồng to.
Nghiêm Quyết mới chỉ nhét ©ôи ŧɧịt̠ vào được một nửa, Cốc Đằng đã nhịn không dược mà ôm Bạch Đào đưa đẩy. Bởi vì hai chân Bạch Đào quấn trên eo Cốc Đằng, mềm mại rêи ɾỉ, ai mà có thể kháng cự được.
Cốc Đằng vừa động như vậy, một nửa thân ©ôи ŧɧịt̠ vừa mới đi vào của Nghiêm Quyết lại bị trượt ra, y trừng mắt liếc nhìn Cốc Đằng một cái, Cốc Đằng thực hiện được âm mưu cười cười với y.
Nghiêm Quyết hít sâu một hơi, đầu ngón tay đang dò xét bên trong c̠úc̠ Ꮒσα Bạch Đào đã rút ra, đầu ©ôи ŧɧịt̠ nhắm ngay cái lỗ da^ʍ, đột nhiên đâm vào, toàn bộ ©ôи ŧɧịt̠ trong nháy mắt đã đi vào nguyên cây.
"A..." Bạch Đào bị đau kêu lên một tiếng, hốc mắt đỏ lên: "Ô...Đau quá..."
Đôi tay Nghiêm Quyết vuốt ve trên eo Bạch Đào, trấn an dỗ dành, thành kính mà hôn lên xương bả vai cậu một cái, sau đó bắt đầu đi theo tần suất của Cốc Đằng mà đưa đẩy.
Bạch Đào cũng không khó chịu lâu, bởi vì sau khi đau đớn qua đi, kɧoáı ©ảʍ rất nhanh đã đánh tới, cậu cảm giác chính mình như đang ngồi trên cỗ kiệu, cứ luôn đong đưa lên lên xuống xuống.
"Ô ô...Quá lớn...a a..."
"Thoải mái không bảo bối?" Cốc Đằng bẻ mông Bạch Đào, tần suất đưa đẩy ngày càng nhanh.
"Thoải mái...Bị đυ. rộng...Ha a..."
Hai ©ôи ŧɧịt̠ lớn cách một cái màng mỏng manh mà giận dỗi nhau, một cái dùng sức thì một cái khác càng thêm dùng sức, giống như đang thi đấu xem ai có thể đυ. người đẹp sướиɠ hơn.
Nghiêm Quyết giống như là cây gậy mát xa có thể tự điều chỉnh tần suất, chỉ vùi đầu đυ. c̠úc̠ Ꮒσα, không nói một câu.
Cốc Đằng thì ngược lại, không ngừng nói lời cợt nhả, câu này càng quá mức hơn câu kia.
"Côи ŧɧịt̠ nào có thể đυ. lỗ da^ʍ của Đào Đào sướиɠ hơn?"
"Đều...Đều sướиɠ...A a..."
"Cái nào đυ. sướиɠ hơn?"
"Không biết...Ô ô...Đừng hỏi...A a..." Bạch Đào làm sao biết được lỗ nào sướиɠ hơn, cậu cảm thấy đều đã sướиɠ muốn điên rồi, hai cái lỗ đều bị ȶᏂασ vào, thật sự là quá sung sướиɠ.
Không biết đã qua bao lâu.
Hai chan cậu kẹp chặt eo Cốc Đằng, cảm giác có một cổ nhiệt lưu từ trên đầu xông thẳng xuống dưới háng: "Không được...A a...Em muốn...Em muốn..."
"Muốn cái gì?" Cốc Đằng nhìn cậu, mặt mày ôn nhu.
Bạch Đào hơi hơi lắc đầu, đôi mắt ướt dầm dề chảy ra nước mắt: "Em muốn bắn...Chồng ơi...A a..."
Hai tên đàn ông đều bị tiếng "chồng" này làm mất lí trí, động tác đυ. ȶᏂασ ngày càng nhanh.
Bạch Đào nằm trên người Cốc Đằng rêи ɾỉ, kɧoáı ©ảʍ đã tới cực hạn, hai chân cậu hơi hơi run rẩy, hai cái lỗ da^ʍ đồng thời bắt đầu co rút siết chặt.
Cậu cao trào, nhưng động tác của hai nam nhân vẫn chưa dừng lại, vẫn duy trì tốc độ như cũ.
"Không được...Đừng mà...A a...Học trưởng...Đừng như vây...Đừng...A a..."
Toàn bộ cơ thể của Bạch Đào đều nổi lên màu đỏ ửng, giống như đã tô thêm một lớp phấn hồng, hai chân cậu kẹp chặt lại tách ra, tách ra lại kẹp chặt, không ngừng ngăn cản động tác của nam nhân, cuối cùng ngưỡng cổ lên, cả người như nhũn ra, l*и nứиɠ đằng trước chảy ra rất nhiều nước da^ʍ.
"Em không được rồi...Ô ô ô..." Bạch Đào khóc lóc xin tha.
Cốc Đằng cảm thấy đã tới lúc rồi, hắn để Nghiêm Quyết dùng tư thế ôm trẻ con mà ôm Bạch Đào vào trong ngực, chính hắn thì buông tay, "phụt" một tiếng rút ©ôи ŧɧịt̠ từ trong lỗ l*и sưng đỏ ra, lui về sau một bước, l*и da^ʍ không ngừng phun ra một cổ lại một cổ nước da^ʍ.
Cốc Đằng nửa ngồi xổm xuống, duỗi tay vói vào bên trong bướm da^ʍ, ngón tay cong lên, cọ xát vào điểm nứиɠ kia, nước da^ʍ phun ra ngày càng nhiều, có rất nhiều bắn tới trên mặt Cốc Đằng, hắn chờ cho trận triều xuy không quá mãnh liệt nữa lại bắt đầu thò lại gần dùng lưỡi liếʍ lên.
Đầu lưỡi đút vào trong lỗ l*и, mang ra nước da^ʍ còn dư lại, hắn ùng ục ùng ục uống hai ngụm, không có mùi vị gì nhưng vẫn có cảm giác rất dâʍ đãиɠ.
Bạch Đào đã hoàn toàn xụi lơ, kêu cũng không kêu nổi, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, sảng khoái vô cùng.
"Thật da^ʍ..." Đôi mắt Nghiêm Quyết tối đen, thở ra một hơi.
----------------
Editor cũng thở ra một hơi ~ ~ Đhs một chương có thể dài tới như vậy 😊)))