Chương 3: Bị anh ruột giám thị quá trình làʍ t̠ìиɦ, đυ. l*и bắn vào tử ©υиɠ, l*и da^ʍ bị lấp đầy
Bạch Đào ngưỡng cổ, cánh tay mềm nhũn bám trên tấm lưng rắn chắc của Cốc Đằng: "Học trưởng...chừng nào mới bắn..."
"TᏂασ lâu một chút có được không?" Cốc Đằng nằm trên người Bạch Đào, động tác đυ. ȶᏂασ dưới háng dần dần chậm lại, khi đầu cặt rút ra khỏi, trên đỉnh đã dính đầy nước da^ʍ sáng lấp lánh, hắn chín nông một sâu đưa đẩy, mỗi lần đều cọ vào điểm nứиɠ trong l*и Bạch Đào.
Trán Bạch Đào chảy ra mồ hôi mỏng, hổn hển gật đầu: "Được..."
Bên ngoài, sắc trời đã tối, lá cây bị gió lớn thổi qua không ngừng phát ra thanh âm ào ào, trong phòng không có bật đèn, Bạch Đào không thấy rõ vẻ mặt của Cốc Đằng lúc đυ. mình, lại có thể nghe được từng tiếng kêu rên chứa đày tìиɧ ɖu͙© của hắn.
"L*и da^ʍ có sướиɠ hay không?"
"Sướиɠ...Côи ŧɧịt̠ bự của học trưởng...Thật lớn...Ân a a..." Hai chân Bạch Đào kẹp chặt eo Cốc Đằng, hai người gắt gao ôm nhau như là liên thể.
Môi Cốc Đằng dán trên ngực Bạch Đào, đầu lưỡi đong đưa trái phải, kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầṳ ѵú đứng thẳng kia, hắn nhẹ nhấp môi, giống như là trẻ con đang ăn sữa mẹ, đem nó ngậm vào trong miệng nút mυ'ŧ.
Chỗ giao hợp đem tới kɧoáı ©ảʍ tê dại, tuy rằng không mạnh mẽ, nhưng rất thoải mái, nhưng chung quy Cốc Đằng cũng không thích động tác chậm chạp như vậy, thế là không bao lâu sau, liền đổi thành tần suất như trước.
Dưới háng như có gió, bay nhanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"A a...Sướиɠ...Ách a..."
Nước da^ʍ tỏng l*и nứиɠ của Bạch Đào lướt qua c̠úc̠ Ꮒσα chảy xuống dưới thảm, Cốc Đằng cảm giác ©ôи ŧɧịt̠ của mình được ngâm trong một hồ nước ấm, rất nóng, rất trơn lại cực kì chặt, thật sự vô cùng thoải mái, sảng khoái.
Môi hắn hôn qua toàn thân Bạch Đào, làn da cậu vừa trắng lại vừa mềm, giống như là da thịt của trẻ con. Hắn rất muốn há mồm cắn một ngụm, nhưng lại sợ cảm giác quá tốt mà không muốn buông miệng.
Trường quân đội có một tiểu nam sinh mềm mại như thế đã rất hiếm thấy rồi, càng kì lạ hơn chính là tiểu nam sinh này lại là người song tính, còn đi bán da^ʍ.
Tuy rằng việc mại da^ʍ ở nước Z đã là chuyện hợp pháp, nhưng nơi này lại là trường quân đội, hơn nữa đại học quân đội chính quy Liên Bang còn là top 1 trường quân đội trong nước, học sinh tốt nghiệp xong ra ngoài, thấp nhất cũng có thể có cái quân hàm phó trung úy, nên không ai muốn dính vào cái loại chuyện mại da^ʍ này, lỡ như sau này bị cấp dưới biết được thì thật sự rất mất mặt.
Nếu Bạch Đào thật sự là bị Cố Bạc Thần cưỡng ép thì thôi, nhưng bộ dáng thấy ©ôи ŧɧịt̠ bự liền đi không nổi của tiểu mỹ nhân này, rất rõ ràng không phải là nguyên nhân như vậy.
Chuyện mại da^ʍ này, chắc chắn ở sau lưng cũng có sự thúc đẩy của Cố Bạc Thần, nếu hai người này ở bên nhau thì thật sự đúng là tuyệt phối, một người minh tao, một người muộn tao.
Nhưng mà trước hết thì đừng nên ở bên nhau, để hắn góp tiền đυ. được nhiều lần nữa. Hắn có dự cảm sau này sẽ không thể gặp được người nào vừa xinh đẹp vừa dâʍ đãиɠ như vậy nữa, nếu không được đυ. cho đã thì chắc chắn hắn sẽ luôn nghĩ tới chuyện này.
"Ân a a...Thật sâu..."
Bạch Đào cảm giác cây ©ôи ŧɧịt̠ bự cứng ngắc kia không ngừng đảo qua, cửa tử ©υиɠ của mình, nóng lòng muốn đâm vào.
Cả người đều khô nóng, tê dại.
Theo động tác không ngừng rút ra thọc vào của nam nhân, cậu dần dần cảm nhận được một cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.
Bạch Đào nắm chặt đôi tay của Cốc Đằng đang đặt bên hông mình: "Em không được...A a...học trưởng...muốn bắn!....A a a..."
Cốc Đằng cũng đã tới giới hạn, hơn nữa càng đυ. ȶᏂασ mãnh liệt, hắn đã sớm quên mất yêu cầu đã đồng ý với Bạch Đào.
Hắn nâng lên một chân Bạch Đào, tốc độ nhanh chóng, mỗi lần đều thọc tới chỗ sâu nhất.
"A a...Muốn bắn...bắn rồi..."
Cơ thể trắng nõn của Bạch Đào run lên hai cái, bắt đầu rùng mình co rút theo biên độ nhỏ, l*и da^ʍ co rụt lại kẹp chặt cây ©ôи ŧɧịt̠ lớn kia.
Cốc Đằng bị cái l*и mềm mại kia mυ'ŧ chặt ©ôи ŧɧịt̠, trực tiếp liền bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng một cỗ một cỗ phun vào trong chỗ sâu cơ thể Bạch Đào.
"Ân a a...Nóng quá...Côи ŧɧịt̠ bự...Thật là lợi hại..." Ánh mắt Bạch Đào mê ly, bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kia làm mất hồn, ngẩng cổ muốn hôn Cốc Đằng.
Cốc Đằng thở hổn hển phun ra một hơi, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Thật con mẹ nó quá sướиɠ!
....
Trí não tức thời truyền tới nhất cử nhất động hiện giờ của hai người Bạch Đào và Cốc Đằng, Cố Bạc Thần mắt lạnh khẽ khép, tắt đi trí não, mặt mày chứa đầy lệ khí từ trong sân bắn đi ra ngoài.
A.
Không hổ là con trai của tiểu tam sinh ra, đều là đồ đê tiện rời khỏi đàn ông thì không sống được.