Nháo Hỉ

Chương 43

Phòng trà yên tĩnh cũng không hề khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Giọng nói lạnh lùng của Tạ Bách Ninh khiến Ôn Bội run rẩy, đôi mắt cô ấy hiện lên những cảm xúc buồn bã, những giọt nước mắt bất giác lăn dài.

Đứa con là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời của Ôn Bội. Có lẽ, đây cũng là hình phạt mà ông trời dành cho cô ấy.

Vẻ mặt của Ôn Trường Đình cũng trở nên buồn bã: “Bởi vì nguồn cung cấp oxy của người mẹ không đủ, đứa trẻ đã chết sau khi sinh được nửa tiếng.”

Tạ Bách Ninh nhìn chằm chằm vào họ, ánh mắt anh tựa như một lưỡi dao, sắc bén và lạnh như băng.

Ôn Trường Đình bắt gặp ánh mắt của anh, có hơi chột dạ, nhưng anh ấy cũng không chịu thua.

Rất lâu sau đó, Tạ Bách Ninh ngồi thẳng lưng lại, anh nở một nụ cười trào phúng, hô hấp nặng nề: “Nói cho tôi biết, các người đã làm như thế nào?”

Ôn Bội lau nước mắt, cô ấy định lên tiếng, nhưng Ôn Trường Đình đã ngăn lại: “Để anh nói.”

Mọi thứ không phức tạp.

Ôn Bội mang thai đến tháng thứ chín, thông qua việc kiểm tra thai sản thông thường, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một người phụ nữ trong bệnh viện có chín phần giống mình, thậm chí thân hình cũng gần giống nhau, giống như là hai chị em sinh đôi bị thất lạc vậy.

Lúc đầu vì tò mò, cô ấy chủ động tìm hiểu về người phụ nữ ấy, và biết được rằng người này bị ung thư thời kỳ cuối, chỉ còn sống được mười ngày nữa.

Thế là, ý tưởng hoán đổi đột nhiên xuất hiện. Cô ấy và Ôn Trường Đình cùng nhau hợp kế, họ quyết định mạo hiểm và tận dụng cơ hội này.

Hai mươi ngày trước khi sinh, trên dưới nhà họ Tạ đều không thể ngờ rằng, Ôn Bội cố ý chọn ngày đó ra ngoài ăn bánh ngọt với bạn bè, giả vờ có các triệu chứng sinh non và được đưa vào bệnh viện.

Trong phòng phẫu thuật, các bác sĩ và y tá đều đã được mua chuộc từ trước. Người phụ nữ chết vì ung thư đã được trang điểm toàn thân và dàn dựng thành tình trạng khó sinh. Từ đầu đến cuối, không có gì khác với Ôn Bội. Hơn nữa, trong các bệnh viện phụ sản không thiếu trẻ sơ sinh chết vì bị khó sinh. Trẻ mới sinh trông đâu khác gì nhau, chỉ cần mua một đứa, đủ để lừa gạt.

Tạ Bách Ninh được thông báo vội vàng, ký tên ủy quyền yêu cầu bảo vệ người mẹ. Nhưng mọi chuyện đều đã được lên kế hoạch từ trước, cuối cùng bệnh viện tuyên bố khó sinh, cả hai mẹ con đều chết.

Mọi thứ đều không thể đoán trước được, nhưng sự việc đều tiến triển một cách thuận lợi.

Cho dù là nhà họ Tạ hay nhà họ Ôn, không ai nghi ngờ là thật hay giả, lại càng không nghĩ đến đây là một ván cờ một mất một còn. Tất cả họ đều tin rằng Ôn Bội đã chết vì khó sinh.

Sau lễ tang, mọi chuyện đã ổn định.

Ôn Bội hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Ôn Trường Đình đã thay đổi danh tính cho Ôn Bội, hai người dứt khoát trốn đến Pháp, có được hộ khẩu ở đó.

Mặc dù nhà họ Ôn không đưa ra bất kỳ thông báo công khai nào, nhưng vì chuyện hai người lén lút yêu nhau mà nhà họ Ôn đã cắt đứt quan hệ với Ôn Trường Đình. Do đó, ở Pháp, họ được tự do và có quyền yêu.

Dù cho có một lời thành sấm*, đứa trẻ trong bụng của Ôn Bội thực sự chết vì khó sinh, nhưng cô ấy cũng chưa từng hối hận vì quyết định này.

* Nói đâu đúng đó, lời tiên tri, miệng quạ đen.

Ôn Trường Đình cũng vậy.

Vì đứa trẻ này, hoàn toàn không phải của Tạ Bách Ninh, mà là của anh ấy.

Họ là một cặp tình nhân tốt, nhưng lại là một cặp cha mẹ khốn kiếp.

Đã kể xong câu chuyện, Ôn Trường Đình nhấp một ngụm trà, nói: “Tạ Bách Ninh, chúng tôi thừa nhận rằng chúng tôi có lỗi với anh, nhưng chúng tôi thực sự không còn cách nào khác.”

Hay cho một câu không còn cách nào khác! Tạ Bách Ninh đột nhiên cười khẩy.

Anh nhìn về phía Ôn Bội: “Bức thư đó, là em cố ý để lại?”

Ôn Bội gật đầu: “Đúng vậy, em biết anh là người có tính tình ôn hòa. Nếu biết em kết hôn với anh là vì bị ép buộc, anh chắc chắn sẽ tự trách mình. Có nhiều chuyện không thể suy xét một cách kỹ lưỡng, anh càng tự trách mình, thì sẽ càng ít nghĩ về cái chết của em.”

Biểu cảm của Tạ Bách Ninh cứng ngắc. Lần đầu tiên, anh gọi cô ấy bằng họ lẫn tên: “Ôn Bội.”

Cô ấy đỏ mặt.

“Em không yêu tôi, em có thể nói thẳng với tôi, tôi sẽ không kết hôn với em.”

Ôn Bội cắn môi: “Em không có lựa chọn nào khác. Ở thành phố A, chỉ có anh là phẩm hạnh tốt nhất.”

Tạ Bách Ninh nở nụ cười buồn bã: “Tốt hơn nên nói rằng tôi dễ lừa gạt hơn.”

Cô ấy không dám nhìn anh, rũ mắt xuống: “Ý em không phải vậy.”

“Em cũng có thể nói với tôi những khó khăn, chúng ta có thể chọn thời điểm tốt để ly hôn, không phải được rồi sao?” Anh lại hỏi.

“Em không dám tin anh, cũng không nghĩ anh sẽ giúp chúng em.” Cô ấy nói.

Ôn Trường Đình ngẩn người, nói: “Cho dù có thực sự ly hôn thì nhà họ Ôn cũng sẽ không chấp nhận chuyện của chúng tôi. Đây không phải là một lựa chọn tốt.”

Tạ Bách Ninh trầm mặc một lúc, anh hờ hững nói: “Các người thật giỏi tính toán.”

Ôn Bội ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Bách Ninh, em xin lỗi.”

Anh nhìn cô ấy, người phụ nữ trước mặt anh không còn giống với Ôn Bội của quá khứ nữa, cực kỳ xa lạ.

Anh quay mặt đi, thở dài nói: “Ôn Bội, tôi rất vui vì em vẫn còn sống.”

Ôn Bội sững sờ, mắt ngấn lệ.

Vẻ mặt của Ôn Trường Đình cũng rất phức tạp, người đàn ông này, vậy mà lại thực sự dễ dàng bỏ qua cho họ.

Tạ Bách Ninh không cười, anh nói: “Tình yêu không có tội, rất nhiều người trên thế giới này vì tình yêu mà điên cuồng, các người làm điều này, tôi sẽ không tha thứ, nhưng có thể hiểu.”

Nước mắt của Ôn Bội rơi xuống: “Cảm ơn anh.”

Ôn Trường Đình cũng trịnh trọng nói: “Cảm ơn.”

“Nhân đây, tôi không truy cứu vấn đề này nữa. Chỉ nhắc nhở hai người rằng, nếu có một ngày bị người lớn hai bên phát hiện, tôi sẽ không giúp.”

Ôn Trường Đình gật đầu: “Tôi biết, ngày mai chúng tôi sẽ trở lại Pháp, đời này sẽ không quay về đây nữa.”

Tạ Bách Ninh không có gì để nói nữa, anh đứng dậy và muốn đi, Ôn Bội ngăn anh lại.

“Bách Ninh, em không cầu xin anh tha thứ cho chúng em, nhưng Tương Mi, cô ấy thật lòng yêu anh, cô ấy không biết kế hoạch của chúng em, xin anh đừng hiểu lầm cô ấy.”

“Cô ấy khác với em, tôi biết rất rõ.” Biểu cảm của Tạ Bách Ninh rất chắc chắn.

Ôn Bội nói: “Em xin lỗi cô ấy và cũng xin lỗi anh, chúc hai người hạnh phúc.”

Tạ Bách Ninh không nói gì, anh bước đến cửa, xoay người lại, nói: “Ôn Bội, Ôn Trường Đình, dù hai người có tin hay không, nếu hai người nói cho tôi biết kế hoạch, tôi chắc chắn sẽ giúp hai người. Tạ Bách Ninh tôi là người biết lý lẽ, không bao giờ ép buộc tình cảm của người khác.”

Nói xong, anh cũng không nhìn lại, sải bước ra khỏi phòng, dứt khoát rời đi.

Ôn Bội nhìn bóng lưng biến mất của anh, cuối cùng bật khóc thất thanh.

Giờ phút này đây, cuối cùng thì cô ấy cũng không còn cần phải trốn tránh nữa. Cô ấy thừa nhận rằng mình đã làm tổn thương người đàn ông rất tốt này một cách sâu sắc.

Hứa Tương Mi đã đúng, họ không chỉ rất ích kỷ, mà còn rất khốn kiếp.

Nhưng…

Ôn Bội nắm lấy tay của Ôn Trường Đình, dù cho có được lựa chọn lại một lần nữa, cô ấy cũng sẽ không hối hận.

Trên đời này có vô số lựa chọn, Ôn Bội chọn Ôn Trường Đình, không phải là một quyết định bốc đồng. Cô ấy đã cân nhắc rất kỹ càng, làm theo con tim, và đưa ra quyết định quan trọng nhất.

Mà người đàn ông bên cạnh, đáng để cô ấy làm như vậy.

Ôn Trường Đình nhẹ nhàng nắm lấy tay Ôn Bội, ôm cô ấy vào lòng: “Không sao đâu, không sao đâu.”

Ôn Bội đã khóc đủ, từ trong lòng anh ấy ngẩng đầu lên: “Trường Đình, em muốn nói lời tạm biệt với Tương Mi.”

Anh ấy có chút do dự: “Có lẽ cô ấy không muốn gặp chúng ta.”

“Em biết, nhưng đây là lần gặp mặt cuối cùng.”

“Được.” Ôn Trường Đình gật đầu: “Anh gọi cho cô ấy.”

Ôn Trường Đình gọi hai lần, trong ánh mắt lo lắng của Ôn Bội, bên kia cuối cùng cũng đã trả lời.

Hứa Tương Mi vẫn lạnh lùng như mọi khi:

“Có chuyện gì?”

Anh ấy nói:

“Ngày mai anh và Tiểu Bội sẽ trở lại Pháp, có thể gặp mặt được không?”

Hứa Tương Mi rất xa cách:

“Không cần, có gặp hay không cũng vậy thôi.”

Giọng cô phát ra từ tai nghe rất rõ ràng, biểu cảm của Ôn Bội nhanh chóng ảm đạm đi.

“Đây là lần cuối cùng, sau này sẽ không gặp nữa.”

Ôn Trường Đình nói.

“Hai năm trước tôi đã nói rồi, sau này đừng gặp nữa, nhưng hai người lại không làm được.”

Ôn Trường Đình không còn biết nói gì hơn, anh ấy mím chặt môi.

Điện thoại vẫn không cúp máy, hai bên đều rơi vào im lặng.

Ôn Bội bỏ cuộc. Cô ấy cầm lấy điện thoại từ tay Ôn Trường Đình, nói nhỏ một câu:

“Tương Mi, mình xin lỗi… tạm biệt.”

Ở bên kia, Hứa Tương Mi vô cùng buồn bực đá đá mặt đất:

“Tôi sẽ đến nhà bà tìm hai người.”

Tắt điện thoại, Hứa Tương Mi nhìn biểu cảm xấu xí của mình trên màn hình, xùy một tiếng.

Dù sao cũng là lần cuối cùng, gặp thì gặp.

Rốt cuộc, Hứa Tương Mi vẫn mềm lòng.

Trong căn phòng cũ, tất cả những đồ vật đầy màu sắc đều đã bị bỏ đi, chỉ có hai màu đen trắng, khắp nơi đều tràn ngập sự bi thương.

Hứa Tương Mi quỳ gối trước linh vị, nhìn vào bức chân dung của bà, cúi đầu kính cẩn thấp nhang. Đây cũng là lời chia tay cuối cùng của cô với bà.

Bầu trời đêm nay, không có trăng, cũng không có sao.

Cuộc gặp hôm nay, không có thịt, cũng không có tiếng cười.

Trên bàn đặt đầy rượu, mỗi người ngồi ở một vị trí, ai cũng cầm một chai trong tay.

Ôn Trường Đình im lặng ngồi đó, anh ấy không cần phải nói gì cả.

Đôi mắt của Ôn Bội đỏ hoe: “Tương Mi, cảm ơn cậu.”

Cảm ơn cô đã đến đây, cảm ơn cô đã đồng ý làm một cuộc chia tay cuối cùng này.

Hứa Tương Mi uống một hớp rượu, châm một điếu thuốc. Cô thong thả rít một hơi thuốc, nheo mắt lại.

“Ôn Bội, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Cậu biết thư pháp và lễ nghi, làm tốt mọi việc, cũng thường xuyên chỉ dạy cho tôi. Ngoại trừ là những người bạn tốt, tôi luôn coi cậu như một người chị đáng kính, nhưng về vấn đề này, cậu đã làm tôi thất vọng. Không chỉ bởi vì tôi thích Bách Ninh, mà còn là vì cậu không tin tôi. Nếu cậu và Ôn Trường Đình nói ngay từ đầu, tôi sẽ đứng về phía cậu, biết rằng sẽ khó khăn, nhưng nhất định sẽ bất chấp mọi thứ mà hỗ trợ. Có thêm một người là thêm một phần sức, cũng sẽ không hẳn là không thể.”

Bây giờ họ hạnh phúc, nhưng nửa đêm lại không được ngủ ngon giấc, điều này có đáng buồn không?

Rời bỏ quê hương, không còn người thân, mất đi bạn bè, bị lên án bởi lương tâm…

Cô không tin họ không khổ sở.

Hứa Tương Mi nhấp một ngụm rượu, sặc ra nước mắt. Trong lòng cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nói ra cũng chỉ vô dụng, thôi thì, cứ vậy đi.

Ôn Bội nghe mà mũi cảm thấy đau xót, cô ấy ngửa đầu, cầm chai rượu uống ừng ực ừng ực.

Rượu lạnh chảy xuống cổ họng vào dạ dày, đắng và cay, lạnh đến cắt da cắt thịt.

Muôn vàn lời nói trong lòng đều nuốt trở về, đến bên miệng, chỉ có ba từ nặng nề, nghẹn ngào: “Mình xin lỗi.”

Hứa Tương Mi kiềm chế nước mắt, cô nhả ra khói trắng, nói: “Cậu không cần phải xin lỗi tôi, sau này, hai người hãy sống cho thật tốt. Không có cách nào để bù đắp cho những tổn thương đã gây ra, vậy thì hãy quên nó đi, cứ sống cuộc sống của hai người, tôi hy vọng hai người hạnh phúc.”

Ôn Bội ngây ngốc và chết lặng.

Cô nhìn Ôn Trường Đình: “Cuối cùng đã đạt được mục tiêu của mình, không nên hối hận, tôi chúc hai người mãi mãi bên nhau.”

Ôn Trường Đình gật đầu.

Hứa Tương Mi uống hết một chai rượu trong một hơi: “Tôi đi đây.”

Ôn Bội thở nhanh: “Tương Mi, mình cũng chúc cậu hạnh phúc.”

Cô chỉ đơn giản mỉm cười: “Tôi sẽ.”

Hứa Tương Mi bước ra ngoài, hòa mình vào đêm tối.

Cô không nói lời tạm biệt, vì trong cuộc đời này, họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.