Đã gặp mặt ba mẹ, giờ chỉ còn chờ người lớn hai bên ngồi lại với nhau là có thể thương lượng về ngày kết hôn.
Nhưng điều này cần phải do đương sự mở lời trước, rõ ràng là cả hai cũng không mấy vội vàng.
Sắp hết năm, Tạ Bách Ninh nghĩ chờ đến sang năm sẽ tìm một ngày tốt để cầu hôn, sau khi nhận được sự đồng ý của cô rồi thì chuẩn bị cũng không muộn.
Hứa Tương Mi thì lại hoàn toàn không nghĩ về điều này. Toàn bộ tâm trí của cô đều dồn hết vào việc tận hưởng hương vị của tình yêu, không có thời gian để nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Vào đêm Giáng sinh, Hứa Tương Mi đi dự một đám cưới.
Cô dâu là đồng nghiệp của Khương Hân. Trước đó, cô ấy mua một chiếc váy cưới, Hứa Tương Mi đã giúp đỡ một chút, vậy nên cô đã nhận được thiệp mời.
Đám cưới rất bình thường, không long trọng cũng không hoành tráng, nhưng cặp đôi mới cưới dành rất nhiều sự quan tâm cho nhau.
“Anh có bằng lòng kết hôn với người phụ nữ này không? Yêu cô ấy và chung thủy với cô ấy, cho dù cô ấy nghèo, bệnh tật hay tàn tật, anh có bằng lòng không?”
“Tôi bằng lòng.”
“Cô có bằng lòng kết hôn với người đàn ông này không? Yêu anh ta và chung thủy với anh ta, cho dù anh ta nghèo, bệnh tật hay tàn tật, cô có bằng lòng không?”
“Tôi bằng lòng.”
Giọng nói rõ to, vô cùng chắc chắn.
Phía dưới không ngừng vang lên tiếng vỗ tay.
Hứa Tương Mi vỗ lấy hai bàn tay, rất lâu cũng không thể bình tĩnh. Cô rất thích lời thề này.
Một ngày nào đó, cô cũng sẽ cùng anh đứng trong lễ đường, thực hiện một cam kết long trọng như vậy, chung tay trọn đời.
Nghĩ đến điều đó, trong lòng cô cảm thấy rất thỏa mãn.
Khương Hân khuyến khích Hứa Tương Mi bắt hoa cưới. Cô đã đi, nhưng không bắt được, không tránh khỏi có hơi mất mát.
Khương Hân an ủi cô: “Khi bó hoa đó bay qua đầu, chị cũng đã nhận được may mắn từ nó.”
Hứa Tương Mi gật đầu: “Có lẽ vậy.”
Khi cô và Tạ Bách Ninh có một bữa tối dưới ánh nến vào buổi tối, nhìn vào bó hoa còn động nước trên bàn, cô vô thức nghĩ về chuyện ban ngày, trong lòng có chút khó chịu, ánh mắt cũng ảm đạm theo.
Tạ Bách Ninh bắt gặp, anh hỏi: “Tâm trạng không vui?”
Cô nhấp một ngụm rượu vang đỏ: “Có một chút. Hôm nay em không bắt được hoa cưới.”
Anh ngẩn người, chợt nở nụ cười: “Muốn kết hôn sao? Vậy thì anh không sợ nữa.”
“Sợ điều gì?” Cô hỏi.
“Sợ em sẽ không đồng ý kết hôn với anh.” Anh thành thật trả lời, lấy ra một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt, nhẹ nhàng đẩy về phía cô.
Tim Hứa Tương Mi thoáng nhảy lên, khẩn trương đập một cách dồn dập, khuôn mặt biểu lộ sự ngạc nhiên.
Những lời anh vừa nói, cùng với bầu không khí lúc này đều khiến cho người ta phải suy nghĩ miên man.
Sẽ không phải là cầu hôn chứ?
Quá đột ngột?!
Nhưng cái hộp có vẻ quá lớn.
Tạ Bách Ninh nhìn thấu suy nghĩ của cô, đuôi lông mày, đáy mắt đều toát lên ý cười: “Anh không có kế hoạch cầu hôn vào ngày hôm nay.”
Ban đầu cô không nghĩ sẽ kết hôn sớm như vậy, nhưng khi nghe anh nói vậy cô lại có hơi thất vọng.
“Là gì vậy?”
“Mở ra xem đi.”
Hứa Tương Mi mở nó ra, bên trong là một quả táo đỏ hấp dẫn.
Cô sững sờ, rồi bật cười nói: “Em không ngờ anh lại biết phong tục của đêm Giáng sinh, không tệ.”
Tạ Bách Ninh sờ mũi. Hôm nay anh được một nữ sinh trong lớp đưa ra gợi ý này. Nghe nói là đại biểu cho sự bình an và hạnh phúc.
Cô nâng ly lên: “Em rất thích nó.”
Anh cùng cô chạm ly, nhấp một ngụm lớn.
Hứa Tương Mi ngay lập tức yêu cầu người phục vụ cắt táo. Đây là loại táo ngọt và giòn nhất mà cô từng ăn trong đời.
Đêm Giáng sinh là một lễ hội lớn đáng để ăn mừng của giới trẻ. Bởi vì bên cạnh Giáng sinh cũng đồng nghĩa với việc đang chào đón năm mới, tóm lại một đêm này, toàn thành phố đều được giăng đèn kết lụa, đèn led tràn ngập các loại màu sắc.
Hứa Tương Mi nhìn đám đông xung quanh các tòa nhà mang tính biểu tượng của Thành phố A, từ bỏ ý tưởng tay trong tay tản bộ.
Tham gia vào sự náo nhiệt này, không chỉ không lãng mạn, mà gần như là muốn bỏ mạng.
Còn không bằng trốn ở trong xe lặng lẽ ôm hôn.
Có lẽ do hương vị của rượu vang đỏ quá tuyệt vời. Hứa Tương Mi áp trán mình vào trán anh, hô hấp dồn dập, thở hổn hển nói: “Đêm nay đến chỗ của anh đi.”
Một tay Tạ Bách Ninh giữ eo của Hứa Tương Mi, một tay khác thì đan xen cùng các ngón tay, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Trong lòng cô trống rỗng: “Nếu anh lại từ chối lần nữa, em sẽ rất mất mặt.”
Anh đột nhiên nghiêng đầu ngậm chặt vành tai của cô, phát ra nụ cười trầm thấp.
Hứa Tương Mi không khỏi run rẩy, từ tóc đến gót chân đều trở nên tê liệt.
L*иg ngực cô phập phồng: “Được hay không được?”
Tạ Bách Ninh trực tiếp đưa ra câu trả lời bằng hành động, chiếc xe nhanh như gió, lóe lên như chớp chạy đến biệt thự Nam Sơn.
Lái vào nhà để xe, anh bước xuống, vòng sang phía bên kia kéo cửa xe ra.
Hứa Tương Mi vừa mới bước xuống, anh đã đóng sầm cửa xe lại, hai tay dùng lực, giữ chặt lấy cô.
Tạ Bách Ninh giống như một cơn bão, mãnh liệt hôn cô, cơ thể anh nóng bỏng như sắt hàn, du͙© vọиɠ trong lòng anh không ngừng gào thét.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, đáp trả lại sự nhiệt tình này.
Một đường hôn đến phòng ngủ, quần áo từng cái từng cái được cởi ra, không ngừng đòi hỏi, không ngừng trao cho nhau, bằng phương pháp nguyên thủy nhất.
Cô bị thâm nhập, bất chợt đau đớn.
Hứa Tương Mi cắn môi, mười ngón tay siết chặt, bấu vào lưng anh.
Anh dừng lại động tác, giọng nói trầm thấp: “Đau lắm sao?”
Mồ hôi trên trán Tạ Bách Ninh thuận theo má nhỏ xuống cơ thể trắng ngần của cô, ánh mắt anh trầm xuống, khẽ cúi đầu mυ'ŧ lấy.
Sau nỗi đau, cảm giác trống vắng lại trỗi dậy.
Cô vặn vẹo cơ thể: “Tiếp tục.”
Tạ Bách Ninh dùng lực hơi mạnh, khi cô cắn môi mình, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Giống như dây leo và đại thụ, khắng khít quấn quanh.
Giống như sóng biển và bãi biển, thăng trầm thăng trầm.
Giống như những con thú nhỏ và thú nhỏ, bạn chạy, tôi đuổi theo.
Hô hấp nặng nề, tiếng ngâm nga nho nhỏ, họ hợp nhất cơ thể và tâm trí của nhau hết lần này đến lần khác.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cũng đã kết thúc.
Tạ Bách Ninh dừng lại, anh không rút ra, siết chặt tay cô: “Không bắt được hoa cưới cũng không sao cả, đợi đến cuối năm, chúng ta xác định ngày.”
Ánh mắt cô trong veo và mê ly, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo: “Anh còn chưa có cầu hôn.”
Anh hôn lên trán cô: “Anh biết, em đợi anh, sẽ không lâu đâu.”
Hứa Tương Mi gật đầu, đọc lời thề mà cô đã nghe được trong lễ cưới: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta có nhau, hỗ trợ nhau, dù tốt hay xấu, giàu có hay nghèo hèn, bệnh tật hay khỏe mạnh, chúng ta yêu và trân trọng lẫn nhau, chỉ có cái chết mới có thể đem chúng ta chia cách.”
Tạ Bách Ninh lặng lẽ nhìn cô, rất dịu dàng nói: “Được.”
Cô bám lấy Tạ Bách Ninh, cắn vào cổ anh: “Anh nói lại đi.”
Tạ Bách Ninh di chuyển, nói vài lời, rồi lại di chuyển, cứ thế lặp đi lặp lại.
“Từ hôm nay trở đi… chúng ta có nhau… hỗ trợ lẫn nhau… dù tốt hay xấu… giàu có hay nghèo hèn… bệnh tật hay khỏe mạnh… yêu nhau… trân trọng nhau… chỉ có cái chết… mới có thể đem chúng ta tách rời…”
Trong đầu Hứa Tương Mi như có ánh sáng trắng lóe lên, dường như cô đã nhìn thấy được cảnh tượng đẹp nhất trên thế giới này.
Họ ôm nhau thật chặt, âu yếm vuốt ve.
Sau khi đã nếm thử những nơi bí mật nhất của nhau, hai người càng trở nên thân mật hơn.
Không cần phải trực tiếp nói ra, đây là một cảm giác rất tự nhiên và cực kỳ mơ hồ. Tóm lại là, nó đã khác.
Giống như lúc thức dậy vào buổi sáng, cô có thể quấn lấy anh như con bạch tuộc và tiếp tục ngủ nướng. Đây sẽ là cuộc sống của vài chục năm tới.
Điều này, thật tuyệt.
Sau tết nguyên đán, cuối năm đang đến gần, lễ tết cũng sắp đến, thời gian mỗi ngày càng thêm bận rộn.
Tạ Bách Ninh bận rộn với các kỳ thi của sinh viên. Mặc dù bận nhiều việc, nhưng cũng không phải là không thể dành ra một chút thời gian cho những cuộc hẹn hò.
Ngược lại là Hứa Tương Mi, cô đang bận rộn nung những món quà năm mới. Cô đã xin nghỉ dạy, một lần làm gốm là phải mất đến nửa tháng không thể rời khỏi phòng gốm.
Đợi đến lúc hết bận, đã là ngày hai mươi lăm của tháng mười hai âm lịch.
Tiểu biệt thắng tân hôn,
kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số*.
*
金風玉露一相逢,
便勝卻人間無數。
Hai câu thơ nằm trong bài Thước Kiều Tiên.
Dịch:
Cát vàng gió ngọc gặp nhau.
Hơn biết mấy cõi đời trần tục.
Tạ Bách Ninh muốn đòi hỏi, Hứa Tương Mi cũng nhiệt tình như lửa, tựa như những đám mây dâng trào cuồn cuộn, say sưa nồng nhiệt.
Trong chuyện nam nữ, khi tình cảm dâng trào, hành động này là trực tiếp và thuần khiết nhất.
Sau màn mây mưa, anh ôm cô vào lòng, như một cái muỗng lớn ôm lấy một cái muỗng nhỏ.
Hứa Tương Mi thở hổn hển một vài hơi, rồi lại thở dài.
Anh hôn lên mái tóc ngắn tinh nghịch của cô: “Sao lại thở dài?”
Cô nói: “Em sắp già thêm một tuổi rồi.”
Anh hỏi: “Khi nào?”
Cô xoay người lại đối mặt nhìn anh: “Đêm giao thừa.”
“Sinh nhật sao lại không vui?”
“Hai mươi sáu tuổi, già rồi, có chút buồn.”
Anh cười bất lực: “Anh ba mươi bảy tuổi, lớn hơn em gần một con giáp, người buồn nên là anh mới phải.”
Hứa Tương Mi gác chân lên người anh: “Đàn ông khác với phụ nữ, anh đang ở độ tuổi xuân, thời kỳ đỉnh cao phong độ.”
Tạ Bách Ninh nói: “Đợi đến lúc mười hoặc hai mươi năm sau, em không bỏ rơi anh khi anh già là tốt rồi.”
Cô rất quyết tâm: “Không đâu, em thích những người già như anh.”
Cô đột nhiên phản ứng lại: “Anh có chú ý đến tuổi của em không vậy?”
“Muốn nghe sự thật?”
“Em chỉ nghe sự thật.”
Anh cười lớn: “Lúc đầu, anh nghĩ, một cô gái trẻ như em nên ở cùng với một chàng trai trẻ bằng tuổi thì mới xứng đôi vừa lứa. Cùng với anh thực sự là không phù hợp. Sau này, anh lại lo lắng. Sau vài năm nữa, anh bắt đầu trở nên nhăn nheo, nhưng em thì vẫn còn trẻ đẹp, vậy thì em có còn thích anh nữa không? Như bây giờ, anh vẫn lo lắng, nhưng lo lắng rồi thì có được gì đâu, anh không thể buông tay, không thể mất em.”
Hứa Tương Mi lắng nghe, trong lòng như có một cơn gió ấm áp thổi đến, rất mềm mại và cũng rất thoải mái.
Cô hôn anh, nói: “Bách Ninh, anh có thể yên tâm, dù cho anh có trở thành gì, em cũng sẽ yêu anh. Đời này, em chỉ yêu một người đàn ông, chỉ một người duy nhất.”
Tạ Bách Ninh nói: “Anh xin lỗi.”
Cô hiểu ý anh: “Không sao đâu, anh không có lỗi.”
Anh ôm cô thật chặt: “Tương Mi, em là người cuối cùng.”
Cô cong mắt mỉm cười: “Em biết.”
“Em muốn có một sinh nhật như thế nào?”
“Đêm giao thừa. Đêm giao thừa ăn một bữa cơm, chỉ cần cả gia đình quây quần bên nhau là đủ.”
“Đêm hai mươi chín ở lại với anh.”
Cô chồm người dậy: “Anh muốn làm em bất ngờ?”
Tạ Bách Ninh kéo cô xuống: “Anh không phải là người lãng mạn, nhưng anh nghĩ mỗi năm vào ngày sinh nhật, buổi sáng khi thức dậy, em có thể ăn một bát mì trường thọ do anh nấu.”
Ánh mắt của Hứa Tương Mi ngay lập tức sáng bừng lên: “Đây là lời hứa tuyệt nhất em từng nghe.”
Anh cười: “Dễ thỏa mãn vậy sao?”
Cô nói: “Ừ… Anh nói lời phải giữ lấy lời.”
Anh gật đầu: “Nói lời giữ lời, thời gian có thể giúp anh chứng minh điều đó.”