Kế hoạch sẽ không bao giờ bắt kịp với những thay đổi.
Hứa Tương Mi một lần nữa sâu sắc nhận ra câu nói nổi tiếng này.
Vốn dự định là thứ sáu này sẽ đưa Tạ Bách Ninh về nhà ăn tối. Nhưng thật không may, Hứa Bồi phải đến một công ty chi nhánh kiểm tra dự án, còn Tạ Bách Ninh thì cũng đang bận rộn hướng dẫn cuộc thi xây dựng mô hình kiến trúc, đều không ai rảnh.
Ngược lại chỉ có cô là nhàn rỗi. Sớm nói với Đái Duyệt trước, chiều thứ sáu, Hứa Tương Mi đi đón Chu Dịch tan trường.
Cô mặc một chiếc váy mùa đông màu đỏ rực, tùy tiện dựa vào chiếc xe một cách uể oải, trở thành một khung cảnh tuyệt đẹp trước cổng trường.
Nhìn thấy Chu Dịch bước ra khỏi trường cùng với hai người bạn mới, Hứa Tương Mi đứng thẳng người lại, mỉm cười vẫy tay với cô bé.
Cô bé nói lời tạm biệt với bạn, vô cùng vui mừng gọi: “Chị Tương Mi.”
Hứa Tương Mi cởi chiếc cặp đi học trên lưng Chu Dịch xuống, đặt nó ở ghế sau xe: “Lên xe đi, chúng ta đi ăn món ngon.”
Chỉ mới vài ngày mà trông cô bé khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Hứa Tương Mi vừa quay đầu xe vừa hỏi cô bé: “Em có thích các giáo viên và bạn học trong lớp không?”
Chu Dịch nói: “Dạ thích, mọi người đều đối xử với em rất tốt.”
Hứa Tương Mi mỉm cười: “Đi học có nhàm chán không?”
Cô nghe Tạ Bách Ninh nói rằng trên thực tế, cô bé có thể trực tiếp đi học ở trường cấp hai, nhưng vì cân nhắc đến hạnh phúc tuổi thơ của Chu Dịch, họ quyết định để cô bé lớn lên cùng bạn bè trang lứa.
“Không nhàm chán, em có thể đọc những cuốn sách khác.”
“Ồ? Hôm nay em đã đọc cuốn sách gì?”
“Em đọc từ điển tiếng Anh cấp hai.”
“Chà, em giỏi quá. Ngoài việc học, còn có điều gì thú vị khác muốn chia sẻ với chị không?”
“Dạ có, bạn ngồi cùng bàn với em…”
Hai người một hỏi một đáp, Hứa Tương Mi nhanh chóng nắm bắt được tình hình trong tuần này của Chu Dịch, tốt hơn nhiều so với sự tưởng tượng của cô, tận đáy lòng cô thực sự cảm thấy rất vui.
Hành trình vào thứ bảy rất dày đặt, buổi sáng đi mua sắm, buổi chiều đi sở thú, còn buổi tối thì thưởng thức nhạc kịch Tứ Xuyên trong nhà hát.
Cô gái nhỏ sức lực có hạn, lại chơi rất hết mình, sau khi trở về nhà không được bao lâu thì đã nhanh chóng tiến vào một giấc mơ rất đỗi ngọt ngào.
Lúc này Hứa Tương Mi mới trở về phòng tắm rửa. Vừa mới xả nước vào bồn, điện thoại di động bên ngoài reo lên, là nhạc chuông được đặt riêng cho Tạ Bách Ninh.
Thế là cô mặc kệ không đối hoài đến cơ thể không một mảnh vải của mình, cứ vậy mà đi ra ngoài. Cô cầm điện thoại lên rồi quay trở lại phòng tắm, nhấn xuống nghe máy:
“Bách Ninh?”
Tạ Bách Ninh ở bên kia “Ừ” một tiếng, hỏi:
“Em đang làm gì?”
Hứa Tương Mi mở van nước bồn tắm:
“Chuẩn bị đi tắm, còn anh?”
“Anh vừa ra khỏi phòng máy tính, đang đi về phía nhà để xe. Hôm nay có vui không?”
“Vui, nhưng nếu có anh ở bên, bọn em sẽ còn vui hơn nữa.”
Tạ Bách Ninh khẽ cười:
“Xin lỗi, lần sau đi, hai ngày này anh bận quá.”
Hứa Tương Mi thử nhiệt độ của nước:
“Xin lỗi gì chứ? Em không trách anh! Ngày mai anh vẫn phải hướng dẫn sinh viên sao?”
“Ừ, nửa ngày, sau khi xong việc anh sẽ tìm em.”
“Được, đến thẳng phòng gốm của em luôn nhé. Em và Tiểu Dịch đã bàn qua, ngày mai sẽ dạy em ấy làm gốm.”
“Được, dạy anh nữa.”
Hứa Tương Mi ngẩn người, nằm vào bồn tắm:
“Không vấn đề gì.”
“Vậy em đi tắm đi, anh đến nhà để xe rồi.”
Anh mở khóa xe.
“Anh lái xe nhớ chú ý an toàn.”
Hứa Tương Mi dặn dò.
“Anh biết rồi.”
Tạ Bách Ninh cười nói:
“Cúp máy nhé.”
“Đợi đã… Anh có nhớ em không?”
“Nhớ.”
“Em cũng nhớ anh.”
Hứa Tương Mi cúp điện thoại, nở một nụ cười hạnh phúc, trong bầu không khí ấm áp này, cô có cảm giác như vây quanh mình lúc này không phải là nước mà là mật ngọt.
Đợi đến khi vui sướиɠ đủ rồi, cô mới khẽ cau mày.
Nhưng mà…
Anh thực sự chắc chắn rằng mình sẽ làm gốm?
Chủ nhật, mười hai giờ, Tạ Bách Ninh đúng giờ rời khỏi trường học, anh mua cơm lá sen ở nhà hàng do Hứa Tương Mi chỉ định, mang nó đến phòng gốm của cô.
Phòng gốm được trang trí gọn gàng và cổ kính.
Bước vào cửa, là một lối đi nhỏ.
Trước bức tường đối diện có một bộ bàn ghế bằng sứ Thanh Hoa, trên đó đặt những đồ gốm tinh xảo, còn có một số đồ gốm đã bị vỡ cùng với những mảnh vỡ.
Bên cạnh bàn có một chiếc bình gốm cổ lớn, được cắm những cây sậy và cành cây khô có hình dạng kỳ lạ. Không hiểu sao anh lại cảm thấy rất thích chiếc bình gốm này.
Toàn bộ bức tường bên phải được lấp đầy bởi những khung gỗ và cây xanh, vô cùng tươi tốt.
Đi vào bên trong, căn phòng được trang trí bởi rất nhiều loại đồ gốm, sáng bóng, đơn giản, độc nhất, đặc biệt… tạo thành một tác động mạnh mẽ đến thị giác, cứ như thể đang ở trong thế giới của gốm sứ vậy.
Căn phòng nơi làm gốm nằm đối diện với bờ sông. Vào ngày mưa, có thể chiêm ngưỡng sương mù trên sông. Vào những ngày nắng, có thể thưởng thức sự lấp lánh của sóng nước lăn tăn, tư vị rất tuyệt vời.
Tạ Bách Ninh đặt một chiếc bàn nhỏ trên sân thượng, Hứa Tương Mi giúp đỡ bày món ăn ra, còn Chu Dịch thì chịu trách nhiệm tách đũa.
Gà lá sen, củ sen ngọt, cháo sen, tôm luộc, trà hoa quả, rất phong phú.
Tạ Bách Ninh nếm thử hai miếng, không khỏi nâng khóe miệng lên.
Hứa Tương Mi và Chu Dịch đều nhìn anh.
Anh bóc một con tôm cho Chu Dịch, nói với Hứa Tương Mi: “Anh thấy em rất am hiểu về những món ăn nhẹ này.”
Hứa Tương Mi đắc ý nói: “Tất nhiên, chỉ cần là nơi đã đi qua, em sẽ không bỏ lỡ món ngon ở đó. Em nhớ có một người đã viết một câu như thế này,
“Tất cả phụ nữ và đàn ông tốt trên thế giới này, nên biết đến việc nấu ăn, cuộc sống là một thứ rất nghiêm khắc và cũng rất chán chường, thức ăn của bạn nuôi dưỡng tim, gan, lá lách và phổi của bạn, nó trông như thế nào, bạn như thế nấy.”
Em rất thích cái loại mỹ thực đầy sức sống này.”
Tạ Bách Ninh dịu dàng nhìn cô, nói: “Anh đã đọc qua câu văn này, phần cuối là, chỉ có thức ăn ngon và tình yêu là không thể buông bỏ.”
Hứa Tương Mi mỉm cười, cúi đầu tập trung uống cháo.
Chỉ có thức ăn ngon và tình yêu là không thể buông bỏ. Bây giờ, thức ăn ngon và tình yêu đều đang ở trước mặt, vạn vật trên thế gian này, đẹp nhất tốt nhất cũng không bằng điều này.
Buổi chiều là khoảng thời gian ấm áp và lãng mạn.
Chu Dịch ngồi ở một cái bàn gần cửa sổ nặn đất sét.
Hứa Tương Mi và Tạ Bách Ninh đang ở bên máy kéo phôi ở giữa phòng. Anh định hình đất sét với vẻ mặt rất tập trung, cẩn thận lặp lại chiều cao và lực độ. Cô cười dịu dàng nhìn anh, thỉnh thoảng sẽ nói một đôi câu chỉ dẫn.
Sau một thời gian, Tạ Bách Ninh đã làm ra một chiếc bình với phần thân rất mịn và đều. Anh dừng lại, nói: “Anh không nghĩ đến chỉ mới làm một lần mà đã thành công rồi.”
Hứa Tương Mi như có như không cười nói: “Đây có phải là biến tướng của việc tự khen mình giỏi?”
Anh hiếm khi tự luyến: “Có vẻ như đúng vậy thật.”
Cô nhớ đến sự bối rối của anh khi lần đầu tiên kéo phôi, trong lòng không khỏi trộm cười, nói: “Còn một bước cuối cùng nữa. Ngón giữa và ngón trỏ của hai tay dang ra, giữ chân bình và từ từ nâng nó lên như thế này, như vậy có thể nâng bình phôi xuống.”
Tạ Bách Ninh làm theo những gì cô nói, động tác của anh rất nhẹ nhàng, không hề có sự trúc trắc. Anh hơi bối rối một lúc, trong lòng có một loại ảo giác, cứ như thể anh đã từng làm như vậy.
Bình phôi cần phải được phơi trong bóng mát, sau đó mới bắt đầu cắt tỉa. Hứa Tương Mi để anh đặt nó ở một căn phòng khác, còn cô thì đến chỗ của Chu Dịch, ngồi xuống bên cạnh cô bé.
Bàn tay nhỏ bé của Chu Dịch phủ đầy đất sét. Tay nghề của cô bé rất tốt, trước mặt là một con mèo đã thành hình.
Cô chống cằm, nheo mắt khen ngợi: “Tiểu Dịch của chúng ta rất tài năng.”
Chu Dịch mỉm cười với cô, trên khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay ấy dính một chút đất, rất đáng yêu.
Hứa Tương Mi cười khúc khích, biểu cảm của cô thay đổi, đột nhiên muốn đùa một chút, cô dùng đất sét, vẽ ba cọng râu bên hai má cô bé: “Con mèo hoa nhỏ”.
Chu Dịch ngây người, nhìn lại mình phản chiếu trong cửa sổ, sững sờ.
Hứa Tương Mi cũng nhìn qua, nói một cách hào hứng: “Em cũng vẽ cho chị đi.”
Cô mở to hai mắt, cổ cũ cô bé.
Chu Dịch rất thích, cười khúc khích, vươn ngón tay ra cẩn thận vẽ lên mặt cô.
Tạ Bách Ninh đặt bình phôi xong tìm đến thì nhìn thấy cảnh này. Đôi đồng tử của anh co lại, bước chân dừng lại ở cửa, không thể bước tiếp được nữa.
Trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy linh hồn mình như đã được mở ra, một cảnh tượng xuất hiện và lan rộng trong đầu anh, mọi người và mọi thứ trong cảnh tượng ấy dần trở nên rõ ràng hơn.
Đó là một ngôi nhà gỗ với các đồ vật liên quan đến gốm có ở khắp mọi nơi. Trên chiếc bàn gỗ trước cửa sổ, có phôi chén, phôi bình, đất sét gốm và một số đồ vật có hình dạng kỳ lạ.
Người phụ nữ trẻ đẹp và một cô bé ngồi ở trước bàn, người phụ nữ trẻ xinh đẹp này, chắc chắn là Hứa Tương Mi.
Cô bé kia rất xinh đẹp, bởi vì khuôn mặt được vẽ một bộ râu mèo, cộng với đôi mắt đen láy và thông minh, vì vậy trông rất đáng yêu và tinh nghịch.
Trong cảnh tượng đó, cô bé đang tập trung nghịch trên mặt Hứa Tương Mi. Một phút sau, cô bé thu tay lại, đột nhiên nhìn thẳng ra cửa, ngọt ngào gọi: “Anh Bách Ninh.”
Trong lòng Tạ Bách Ninh cứ như bị đóng băng vậy. Khi đã bình tĩnh lại, anh thấy Chu Dịch đang cười híp mắt nhìn mình.
Hứa Tương Mi cũng nhìn qua, hai con mèo lớn nhỏ, cả hai đều cười khúc khích với anh.
Hình ảnh trong đầu bị dừng lại, giống hệt như những gì anh đang nhìn thấy trước mắt.
Tạ Bách Ninh lắc đầu, hình ảnh ấy vỡ vụn và biến mất, theo sau là bình gốm cổ ở cửa, và cảnh anh kéo phôi…
Đầu anh đau đớn, những cảnh tượng lạ lẫm nhưng lại rất chân thực cứ lần lượt được thêm vào.
Lóe một cái, trên đầu dường như bị đánh một cú thật mạnh.
Tạ Bách Ninh cứ đứng im một chỗ nhìn thẳng vào Hứa Tương Mi, bất chợt, anh nhớ lại một khoảng thời gian đã bị lãng quên.
Trong khoảng thời gian ấy, một câu chuyện rất quan trọng đã xảy ra.