Đứng ở trước câu lạc bộ "Bóng Đêm", Trương Thiết Trụ đứng chững ước chừng mười phút, nghĩ đến tin nhắn Tô Lâm gửi tới, lo lắng Tô Lâm xảy ra chuyện, cuối cùng vẫn là căng da đầu đi vào.
Trương Thiết Trụ không phải là chưa từng tới "Bóng Đêm", trước kia lúc đưa hàng cũng thường xuyên đến, nhưng lấy thân phận khách đi vào thì đây là lần đầu tiên.
Ánh đèn tối tăm mê muội, vũ khúc đinh tai nhức óc, nam nam nữ nữ ăn mặc hở hang, điên cuồng vặn vẹo cơ thể, chăm chú thực hiện mấy nụ hôn kí©ɧ ŧìиɧ. Trương Thiết Trụ xoay mặt, không nhìn mấy hình ảnh tình cảm mãnh liệt này nữa, hắn nhíu mày, nghiêng người gian nan mà đi vào phía trong.
Nếu không phải là vì Tô Lâm, Trương Thiết Trụ nghĩ, hắn sẽ không bao giờ bước vào những nơi hỗn loạn lộn xộn như thế này.
Nghĩ đến tin nhắn của Tô Lâm, trong lòng Trương Thiết Trụ liền dâng lên cảm giác buồn bực cùng đè nén không rõ, càng tiến vào sâu bên trong loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Mặt mày của Trương Thiết Trụ tuy không thể coi là đẹp trai xuất sắc, nhưng cũng rất chính trực dễ nhìn, huống chi áo bó sát người màu đen làm lộ ra l*иg ngực rắn chắc, tám khối cơ bụng mạnh mẽ cùng dáng người cao to, trong "Bóng Đêm" này có vẻ rất hấp dẫn. Trương Thiết Trụ cẩn thận tránh khỏi đám người không ngừng áp tới, nhưng vẫn khó tránh thoát bị một người phụ nữ trẻ tuổi đâm vào.
Nữ nhân mềm mại như không xương dán vào trước ngực Trương Thiết Trụ, bàn tay thuần thục lướt qua cơ ngực và cơ bụng của nam nhân, đôi môi đỏ tươi nhẹ nhàng phun khí, vứt cho nam nhân một ánh mắt quyến rũ.
Trương Thiết Trụ là người thành thật, đâu biết rằng nữ nhân này là cố ý đυ.ng hắn, còn tưởng rằng do mình không chú ý nên đυ.ng phải người ta, vừa nâng người dậy vừa xin lỗi. Cho đến khi bàn tay của nữ nhân không ngừng vuốt ve khắp nơi, lúc này Trương Thiết Trụ mới phát hiện ý đồ của đối phương, muốn đẩy nữ nhân yêu mị trước người ra.
Chân trái của cô ta đã quấn lên vòng eo Trương Thiết Trụ, hai tay gắt gao giữ chặt nam nhân, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Trương Thiết Trụ sợ mình dùng sức quá lớn sẽ làm bị thương đối phương, chỉ có thể nỗ lực mà tránh thoát.
"A..."
Nữ nhân đột nhiên bị một lực lớn đẩy ngã xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Khinh thường mà liếc mắt nhìn nữ nhân đang nằm trên mặt đất, Tô Lâm kéo tay Trương Thiết Trụ xuyên qua đám người đi tới chỗ quầy bar.
Lúc chạm vào bàn tay ấm áp của Tô Lâm, Trương Thiết Trụ mới lấy lại tinh thần, hắn gọi một tiếng "Tô Lâm", lại bị ngăn cách bởi nhạc sàn tưng bừng.
Cho đến khi đi tới quầy bar, cách xa phòng khiêu vũ, Tô Lâm mới xoay người ngồi trên cái ghế chân cao, nhàn nhạt nhìn khuôn mặt Trương Thiết Trụ, trong mắt chứa đầy bất mãn, lời nói cũng có chút chỉ trích: "Tại sao vừa nãy lại không đẩy cô ta ra?"
Trương Thiết Trụ há miệng thở dốc, hắn biết lúc Tô Lâm nói chuyện lãnh đạm với hắn như vậy chính là đang tức giận, trong lòng hắn rất sốt ruột, vừa định giải thích, bên cạnh lại xông tới một giọng nói của nam nhân:
"Người đẹp, tôi có vinh hạnh uống một ly với em không?"
Nam nhân đẩy Trương Thiết Trụ ra, ngồi bên tay trái của Tô Lâm, trong tay giơ lên cái cốc chân dài, hướng về phía Tô Lâm nở một nụ cười tự cho là có thể mê hoặc người khác.
Tô Lâm không nhìn nam nhân không biết tự lượng sức này, tầm mắt của anh trước sau vẫn dán lên người Trương Thiết Trụ đang đứng phía sau, ánh mắt ý bảo hắn tiếp tục nói.
Ánh đèn mông lung ảm đạm, tên kia vẫn không nhận ra Tô Lâm đang ngó lơ, cười tà dán sát về phía Tô Lâm, ánh mắt đáng khinh không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào phía trong cổ áo chữ V khoét sâu của đối phương, áo ngực ren màu đen càng làm nổi bật cảnh đẹp trước ngực.
Giọng cười của y mang theo tìиɧ ɖu͙© nồng đậm và ý vị đùa giỡn, bàn tay vừa muốn đặt lên bắp đùi trắng nõn lỏa lồ dưới cái váy ngắn...
"Chát!"
Tên đó bị tát một cái vô cùng tàn nhẫn, trực tiếp ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra chút máu li ti.
Y kinh ngạc che lại khuôn mặt bị đánh, có vẻ vô cùng chật vật, y hiển nhiên không ngờ tới nữ nhân trước mặt lại có sức lớn như vậy. Bị tiếng cười nhạo xung quanh đánh tỉnh, y nhổ một ngụm máu lên mặt đất, vẻ mặt nham hiểm hung ác đi tới chỗ Tô Lâm, trong miệng phát ra tiếng mắng chửi ác độc:
"Mụ già thúi, tao nhìn trúng mày là phúc của mày, rượu mời không uống cứ muốn uống rượu phạt."
Y giơ tay lên, mắt thấy nắm tay sắp sửa rơi xuống đã bị người ta nắm lấy cổ áo từ phía sau, bị coi như là cái giẻ lau mà trực tiếp quăng ra bên ngoài.
Giải quyết xong tên đó, Trương Thiết Trụ nắm tay Tô Lâm nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Đi đâu?" Tô Lâm đi theo sau Trương Thiết Trụ hỏi.
"Chạy trước rồi nói, tôi không muốn chọc phải phiền toái."
Trương Thiết Trụ đẩy đám người ra, cánh tay chắn trước người Tô Lâm tạo ra một lối đi.
"Ngu ngốc."
Bàn tay phía sau dùng chút lực, Tô Lâm lôi kéo Trương Thiết Trụ chạy về phía hành lang bên trái, cho đến cuối đường mới quẹo phải, đẩy ra một cánh cửa.
Trương Thiết Trụ biết Tô Lâm thường xuyên tới "Bóng Đêm", tất nhiên quen thuộc đường đi hơn chính mình cho nên mới yên tâm tùy ý đối phương dẫn đường, nhưng hắn không nghĩ tới Tô Lâm lại dẫn hắn đi vào WC.
"Sao lại tới đây? Đây là nhà vệ sinh mà."
Trương Thiết Trụ nhìn xung quanh một phen, mặc dù căn phòng này bày trí có hơi xa hoa nhưng nhìn bồn tiểu trong từng gian thì hắn vẫn có thể xác định đây là WC.
Nghe thấy câu nói ngu si của con gấu ngốc, Tô Lâm thật muốn trợn trắng mắt, đây chính là nơi mà chỉ có hội viên VIP mới có thể đi vào.
Cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Không kịp nghĩ nhiều, Trương Thiết Trụ kéo Tô Lâm chạy đến cửa phòng xa nhất.
Trương Thiết Trụ vẫn luôn chăm chú lắng nghe tiếng động bên ngoài WC, hoàn toàn không chú ý đến mình đã bị Tô Lâm ấn ngồi trên bồn cầu từ khi nào.
Bộ dạng khẩn trương của nam nhân làm cho Tô Lâm cảm thấy mới lạ, mắt phượng hẹp dài nhắm vào vị trí đũng quần gần trong gang tấc, trong lòng nổi lên ý muốn trêu đùa.
Tô Lâm nửa quỳ trước người Trương Thiết Trụ, cong môi, ngón tay thon dài phủ lên đũng quần nam nhân, nhắm ngay côn th*t chậm rãi đánh vòng tròn.
Tiếng bước chân ngoài cửa cũng không có ý định đi vào, đi tới cách đó không xa đã đi mất.
Lúc này Trương Thiết Trụ mới thở hắt ra, thu hồi tầm mắt, vừa cúi đầu đã thấy Tô Lâm ngồi quỳ trước mặt mình, áo ngực màu đen không thể bao hết hai bầu vυ' mềm mại cùng khe vυ' sâu thẳm.
Trương Thiết Trụ chỉ cảm thấy trong căn phòng nhỏ hẹp, không khí trở nên khô nóng, hắn hoảng loạn chân tay, muốn duỗi tay ngăn cản Tô Lâm tiến thêm một bước kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Ưʍ..."
Tô Lâm nở nụ cười quyến rũ với Trương Thiết Trụ, ngón tay thon dài lưu loát xé mở khóa quần, xoa xoa dương v*t cực lớn của nam nhân.
Trương Thiết Trụ không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật lớn này, rêи ɾỉ ra tiếng.
"Tô, Tô Lâm...Đừng, đừng..."
"Thoải mái không?"
Tô Lâm không buông ngón tay nghịch ngợm của mình ra, tiếp tục vân vê thứ trong tay.
"Ừm..." Trương Thiết Trụ theo bản năng trả lời, sau khi lấy lại tinh thần mới cuống quít xua tay: "Không, không..."
"Em ghét nhất là nói dối, đặc biệt là anh, trên đời này chỉ có anh là không thể nói dối em, biết chưa?" Tô Lâm ngẩng đầu chăm chú nhìn Trương Thiết Trụ, nghiêm túc nói, đôi tay phủ lên nghiệt căn đã phồng lên, lòng bàn tay đánh vòng tròn, giống như là đang xoa nắn cục bột. . TruyenHD
"Nói cho em biết, có thoải mái không?" Tô Lâm lại hỏi lần nữa.
"Thoải, thoải mái."
Đôi mắt Tô Lâm rất đẹp, dưới ánh đèn mờ nhạt càng thêm mông lung, Trương Thiết Trụ si ngốc trả lời.
"Thật ngoan, thưởng cho anh nhé."
Tô Lâm nhướng mày cười với nam nhân, tay trái nhanh chóng kéo xuống qυầи ɭóŧ tứ giác, tay phải nắm lấy dương v*t đã cứng một nửa, trên dưới cọ xát.
"A...Tô, Tô Lâm..."
Trương Thiết Trụ ngẩng cổ, đôi mắt nổi lên du͙© vọиɠ, trong miệng gọi to tên Tô Lâm.
Động tác trên tay càng nhanh, bàn tay cảm nhận được nơi riêng tư của nam nhân không ngừng nảy lên, Tô Lâm để sát mặt vào, thấy rõ cây gậy màu đỏ tím, giương nanh múa vuốt, thô to dữ tợn. Tô Lâm ngoài ý muốn phát hiện chính mình thế nhưng lại không có chút chán ghét nào, hạ thân giống như có nước tràn ra, làm ướt qυầи ɭóŧ màu đen.
"Ưʍ..."
dương v*t bị khoang miệng ấm áp bao vây, Trương Thiết Trụ giật mình một cái mở mắt ra, vẻ mặt không dám tin mà nhìn Tô Lâm đang phun ra nuốt vào côn th*t của chính mình.
"Tô, Tô Lâm...Dơ, đừng..."
Trương Thiết Trụ muốn đẩy đầu Tô Lâm ra, nhưng hắn phát hiện khi chạm đến mái tóc đen ngắn của đối phương, bàn tay thế nhưng không thể dời khỏi. Bị kɧoáı ©ảʍ bao phủ, Trương Thiết Trụ rốt cuộc không còn sức chối từ, hắn giữ lấy đầu Tô Lâm, đưa đẩy hông.
Nửa tiếng sau, khóe môi Tô Lâm đau nhức không thôi, hai chân đã quỳ đến tê mỏi, anh hung tợn mà nhìn nam nhân còn đang bày ra vẻ mặt hưởng thụ, nhắm ngay lỗ chuông của nam nhân hung hăng hút một ngụm.
"Không, không được...Đừng, tránh ra..."
Tô Lâm trở tay không kịp, bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm của nam nhân phun lên mặt, có chút còn dính vào ngực.
"Xin, xin lỗi."
Thấy trên mặt Tô Lâm dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình, Trương Thiết Trụ giống như là một đứa nhỏ đã làm sai chuyện, lập tức xin lỗi, kéo Tô Lâm ngồi trên đùi mình, duỗi tay xé mấy tờ giấy bên cạnh giúp anh lau sạch.
Tô Lâm cũng rất mệt mỏi, toàn thân vô lực dựa vào bả vai Trương Thiết Trụ, đây chỉ mới là bước chuẩn bị, anh thật không dám tưởng tượng đến đêm tân hôn trong tương lai, chính mình sẽ có bao nhiêu bi thảm.
Lau khô tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt Tô Lâm, Trương Thiết Trụ thuận tay cầm khăn giấy lau chùi trước ngực anh, khi chạm vào bầu vυ' mềm mại, hắn mới sợ tới mức nhanh chóng rút tay.
Trương Thiết Trụ muốn lùi về sau, lại bị Tô Lâm đột nhiên đè lại.
"Lau khô."
Hơi thở ấm áp phun vào bên tai nam nhân, giọng nói ôn nhu lọt vào trong tai, Trương Thiết Trụ thật đáng buồn mà phát hiện côn th*t mình lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Định thần lại, hít sâu, cuối cùng Trương Thiết Trụ mới khống chế được suy nghĩ miên man của mình, nhắm mắt lại, lau chùi chất lỏng trên ngực Tô Lâm.
Tô Lâm đã mệt đến không đi nổi, dựa vào bả vai dày rộng của nam nhân ngủ mất.
Trương Thiết Trụ chăm chú nhìn người trong l*иg ngực, nở nụ cười ngây ngô, hắn cởϊ áσ sơ mi của mình khoác lên người Tô Lâm, sau đó bế ngang đối phương lên đi về nhà.