“Ai dạy ngươi được kêu thẳng tên húy của trưởng bối?” thanh âm Trình Viễn Tiêu nói chuyện không lớn, ngữ điệu cũng không có gì biến hóa, nếu không phải do ngữ cảnh, thậm chí rất khó nghe ra hắn đang trách cứ Lạc Duẫn Trần.
Lạc Duẫn Trần tổng cảm thấy có loại cảm giác vi diệu khác thường, nhưng nói không ra vấn đề ở đâu, đành phải trước tiên nghe theo hắn vái chào, cung kính mà kêu một tiếng “Sư phụ”.
“Đã lâu không nghe ngươi kêu ta như vậy……” Trình Viễn Tiêu nói phát ra một tiếng thở dài hoài niệm, cất bước đi phía trước, kiếm trên mặt đất kéo dài phát ra thanh âm khiến người sởn tóc gáy, “Như vậy, hiện tại có thể nói cho ta, các ngươi vừa nãy đang làm cái gì sao?”
“Cái gì?” Lạc Duẫn Trần có điểm không phản ứng hắn đang hỏi gì, ngây ngẩn cả người.
“Ta nói……” Trình Viễn Tiêu trầm hạ thanh âm, “Ngươi vừa mới cùng đồ đệ ngươi, đang làm cái gì?”
“Làm cái gì……” Lạc Duẫn Trần có điểm không rõ hắn hỏi câu này có ý nghĩa gì, “Ngồi đây, có gì khác sao?”
“Chỉ là ngồi?”
Lạc Duẫn Trần có điểm khó hiểu: “Không thì còn gì ạ?”
“Vậy ngươi dựa vào trên người hắn làm cái gì?”
Hắn vừa nói lời này ra, Lạc Duẫn Trần bỗng nhiên cảm giác như bị cha mẹ kiểm tra phòng hơi xấu hổ, nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh của Quý Quy Hàn, trên mặt bỗng nhiên nổi lên hồng, nói: “Không làm gì, ta mệt dựa vào trên người hắn ngủ một hồi.”
“Còn thể thống gì.” Trình Viễn Tiêu nhíu mày, “Các ngươi là thầy trò!”
“Thầy trò thì làm sao.” Quý Quy Hàn cũng nhăn mi lại, không vui mà nhìn Trình Viễn Tiêu, “Thầy trò liền không thể làm như vậy?”
“Đương nhiên……” Trình Viễn Tiêu nói bỗng nhiên dừng một chút,nháy mắt trên mặt xuất hiện biểu tình kì lạ, nhưng lại thực mau khôi phục, chuyển thành phẫn nộ, giống như đang chơi bị bắt ngừng, “ Còn gì luân thường! Còn gì luân thường!”
Hắn nói bỗng nhiên vung kiếm,kiếm khí sắc bén nháy mắt liền quát tới rồi trước mặt hai người, Lạc Duẫn Trần theo bản năng đỡ lấy, không chỉ có đỡ, thậm chí cánh tay còn bị chém một vết tới xương, ống tay áo nháy mắt đã bị huyết nhiễm hồng.
Quý Quy Hàn thấy thế mặt bị dọa trắng, chạy nhanh đi lên đè tay hắn lại, “Không có việc gì đi?”
“Không có việc gì……” Lạc Duẫn Trần ngoài miệng nói như vậy, trên thực tế đau đến trán đều đổ mồ hôi lạnh, đây tuyệt đối là lần bị thương hắn nặng nhất khi hắn tới bên này, nhỏ giọng nói, “Chúng ta đánh không lại hắn……”
“Ta biết.” Quý Quy Hàn cũng thực sốt ruột, nhưng so với nóng lòng vì hiện trạng càng nhiều là do Lạc Duẫn Trần bị thương, “Ngươi hiện tại đi trước cầm máu.”
“Ngu ngốc, ngươi!” Lạc Duẫn Trần quả thực bị chọc cười, cởi xuống ngọc bội trên eo, ném mạnh xuống đất, đem ngọc bội tạp thành hai nửa, “Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta hẳn là có thể giữ chân hắn, ngươi hiện tại chạy cho ta, chạy đến nơi an toàn.”
tín vật ngọc bội Linh Thủy Môn đều là đặc chế, trừ bỏ tượng trưng thân phận ở ngoài, còn có một tác dụng khác quan trọng, chính là cầu cứu khẩn cấp, tuy rằng vì vấn đề công nghệ chỉ có người cầm cùng phê thứ tín mới có thể bắt được, nhưng vậy là đủ rồi. Đại bộ phận người tín vật cầu cứu sẽ truyền tới sư huynh đệ cùng nhập môn hoặc bạn tốt, Lạc Duẫn Trần tự nhiên cũng không ngoại lệ, chiêu đây vẫn là lúc trước thời điểm cùng Bạch Phượng Hoàn học Bạch Phượng Hoàn dạy hắn, chỉ là hắn không nghĩ tới nhanh như vậy có thể dùng tới.
Quý Quy Hàn nhìn ngọc bội trên mặt đất, mặt lộ vẻ do dự, Lạc Duẫn Trần làm như vậy nói trắng ra là, chính là muốn chính mình ném hắn xuống chạy trốn.
“Đừng nghĩ nhiều.” Lạc Duẫn Trần ngưng tụ lại chân khí ở trên tay vẽ hư không cắt một đường, cầm máu, “Ngươi lưu tại này ta còn phải phân tâm chiếu cố ngươi, vướng chân vướng tay.”
Hắn nói xong chụp bả vai Quý Quy Hàn một chút, bỏ qua hắn hướng phương hướng Trình Viễn Tiêu đi qua.
Quý Quy Hàn liền lâm vào tình thế hai bên đêu khó, trong lòng hắn rõ ràng Lạc Duẫn Trần không nói đùa mà là sự thật, nhưng hắn không muốn đi.
tu vi Lạc Duẫn Trần vốn đã hạ thấp, mang thai rồi càng thấp, đừng nói hắn còn không có mang kiếm tới, muốn bám trụ với Trình Viễn Tiêu thật sự quá khó.
“Thất thần làm gì?! Đi!” Lạc Duẫn Trần quát một tiếng, trong giọng nói không kiên nhẫn, “Nhanh lên!”
Hắn nói xong Quý Quy Hàn lấy lại tinh thần, xoay người cất bước liền chạy. Hắn muốn chạy đến một nơi gần nhưng không ảnh hưởng, như vậy Lạc Duẫn Trần mới có thể chuyên tâm ứng phó Trình Viễn Tiêu, chống được đến khi Phương Duẫn Thức dẫn người lại đây.
Bọn họ đang ở Linh Thủy Môn, vô luận là ngự kiếm vẫn là sửa trận pháp cũng rất nhanh thôi.
Quý Quy Hàn chỉ có thể ở trong lòng an ủi chính mình như vậy, sau đó không ngừng mà chạy.
Bên tai là tiếng gió không ngừng gào thét,cỏ và là cây bị hắn đạp vào sau đó phát ra thanh âm “Sàn sạt”bất mãn, khi phát hiện người đã chạy xa lại khôi phục yên lặng, ngẫu nhiên gặp phải cây cỏ ngoan cố một chút, còn sẽ vẽ ra trên người Quý Quy Hàn miệng vết thương, mỗi vết thương vẽ ra hòa lẫn với tiếng nước mắt, một giọt lại một giọt rơi lên miệng vết thương.
Quý Quy Hàn đã trăm năm nay tài trí bình thường, bên người hắn mỗi người đều thông minh hơn so với hắn, so với càng hơn cho dù là đệ tử bình thường nhất Linh Kiếm Phong, đều có thể áp hắn một đầu.
Hắn nghi hoặc, khổ sở, oán rồi, hận rồi, cuối cùng đem toàn bộ giấu vào một chiếc hộp nhỏ chôn sau trong lòng.
Nhưng đây là lần đầu tiên Quý Quy Hàn bởi vì chính mình vô năng cảm thấy phẫn hận.
Hắn giận chính mình vô năng, hận chính mình mềm yếu, đừng nói giúp đỡ Lạc Duẫn Trần, hắn thậm chí chỉ có thể kéo chân sau y.
Nếu hắn lưu tại hiện trường, cơ hồ là buộc Lạc Duẫn Trần từ bỏ mạng sống của hắn, bằng không chính là hai người ôm nhau cùng chết.
Hắn có thể làm một việc duy nhất chính là cầu nguyện, cầu nguyện Phương Duẫn Thức có thể mau một chút, lại mau một chút.
Nhưng cầu nguyện thật với hắn mà nói là thứ không có tác dụng nhất.
Quý Quy Hàn cũng không biết chính mình chạy bao xa, chờ khi cảm thấy không sai biệt lắm dừng lại, cảnh sắc chung quanh hắn đã hoàn toàn nhận không ra, chỉ biết hẳn là vẫn là ở Linh Thủy Môn.
Lượng không khí lớn tràn vào phổi, sặc đến hắn thở không nổi, chạy cao tốc rồi bỗng nhiên dừng lại, hai cái đùi mềm nhũn cả người sụp xuống trên mặt đất.
Hắn hiện tại quả thực muốn khóc lớn một hồi, nhưng hắn đã không phải tiểu hài tử, hiện tại Quý Quy Hàn rõ ràng hơn bất cứ ai khóc nhiều vô dụng sự, hắn làm vậy thì mọi chuyện càn loạn, cũng chỉ có thể làm mình càng khổ sở.
Hắn cần một thứ thực tế hơn.
Tỷ như thứ hắn vẫn luôn khát cầu.
Lực lượng.
khi Phương Duẫn Thức đến trên người Lạc Duẫn Trần đã có rất nhiều thương tích, quần áo màu trắng bị nhiễm từng tảng hồng lớn, ngay cả đứng cũng phi thường miễn cưỡng.
“Tiểu Trần!” Nhìn đến bộ dáng Lạc Duẫn Trần Phương Duẫn Thức hoảng đến trực tiếp kêu lên tiếng, ánh mắt lại chuyển tới người đứng đối diện Lạc Duẫn Trần kinh hoảng lại biến thành hoảng sợ cùng không thể tin tưởng, “Sư phụ?”
“Như thế nào sẽ……” Tống Duẫn Tri cũng thấy, trừng mắt nửa ngày nói không ra lời, thẳng đến khi Lạc Duẫn Trần chịu đựng không nổi ngồi vào trên mặt đất mới hoàn hồn, chạy tới dìu hắn.
“Sư phụ……” Phương Duẫn Thức cũng phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn Trình Viễn Tiêu dần dần chìm xuống, “Vì cái gì…… Ngươi trước kia cũng không như vậy……”
“ đưa các người đi theo con đường chính đạo là bổn phận của ta.” Trình Viễn Tiêu vẩy máu trên kiếm, một lần nữa đem kiếm thu vào vỏ, đi rồi vài bước ngừng ở trước mặt Lạc Duẫn Trần, nhìn Tống Duẫn Tri đang che ở trước mặt hắn liền lại chuyển tới trên người Lạc Duẫn Trần, “Duẫn Trần, ngươi công lực suy yếu, còn không bằng năm đó.”
hiện tại ý thức Lạc Duẫn Trần có điểm mơ hồ, thanh âm Trình Viễn Tiêu ở bên tai hắn như tiếng vọng, nhưng hắn đã mất năng lực tự hỏi.
Hắn đương nhiên rõ ràng chính mình đánh không lại Trình Viễn Tiêu, nhưng hắn không có lựa chọn, vừa rồi cũng bất quá là liều mạng một hơi nghĩ nhất định phải để xho Quý Quy Hàn sống sót, cũng để chính mình sống sót, có thể chống được đến hiện tại thật là sự dựa vào ba phần vận khí, mà dư lại bảy phần, toàn dựa vào việc Trình Viễn Tiêu nhẹ tay.
Không tồi, thời điểm Trình Viễn Tiêu đánh hắn vẫn luôn nhẹ tay.
“Lạc Duẫn Trần” là hắn một tay dạy ra, cho nên Lạc Duẫn Trần biết, hắn đều biết, thậm chí càng tốt hơn, nhưng hắn chính là vẫn luôn nhẹ tay.
Tuy là như thế Lạc Duẫn Trần vẫn là đánh không lại hắn.
Thực lực thật sự quá cách xa.
Bất quá hắn hai cái mục đích đặt ra, ít nhất đều đạt tới.
Nghe thấy tiếng người phía sau bỗng nhiên ngã xuống, Tống Duẫn Tri nóng nảy, cũng không rảnh lại đi quản Trình Viễn Tiêu, quay lại thân nâng Lạc Duẫn Trần dậy kêu hắn vài tiếng, thấy hắn không phản ứng lập tức vội vàng vội đi xoay người đi thượng dược.
“Nhiều năm như vậy, trước sau bất biến cũng chỉ có hai đứa bây.” Trình Viễn Tiêu nói bỗng nhiên cười rộ lên, nhìn thoáng qua Tống Duẫn Tri sau lại nhìn về phía Phương Duẫn Thức, hướng hắn tán thưởng gật đầu, không chờ Phương Duẫn Thức phản ứng lại đây, người đã biến mất ở Linh Thủy lăng, thật giống như hắn chỉ là đi ngang qua, thuận tiện tới gặp người xưa.
“Cọ xát cái gì! Còn không nhanh lên đem Truyền Tống Trận chữa trị!” Tống Duẫn Tri quát một tiếng, đệ tử nguyên bản còn sững sờ ở tại chỗ lúc này mới hành động lên, bắt đầu bận việc Truyền Tống Trận.
Vũ Quy Thanh nghe nói xảy ra chuyện cũng đuổi lại đây, vừa đi gần liền thấyLạc Duẫn Trần cả người là máu, sắc mặt đều trầm xuống dưới, ánh mắt ở trong rừng quét một vòng, hỏi: “Quy Hànđâu? Hắn không phải cùng sư tôn sao?”
“Cái gì?” Phương Duẫn Thức nhíu mày, lập tức quay đầu mệnh lệnh nói, “ Đi tìm xem!”
lăng mộ an tĩnh bắt đầu loạn lên còn có một chút tiếng cãi vã lên, nhưng này đó đều cùng Lạc Duẫn Trần không quan hệ, hắn ngất xỉu rồi liền hoàn toàn tiến vào trạng thái bất tỉnh nhân sự, còn yểm ở trong mộng ra không được.
Mộng giấc mộng hắn không thích, tất cả đều là thời điểm Trình Viễn Tiêu còn sống.
Khi đó Trình Viễn Tiêu vẫn là chưởng môn Linh Thủy Môn, chuyện mỗi ngày nói nhiều cũng nhiêu, nói ít cũng rất ít, ngày thường rảnh rỗi liền chỉ đạo bọn họ.
Khi đó mấy người bọn họ còn là đệ tử bình thường, Phương Duẫn Thức không phải chưởng môn, Lạc Duẫn Trần cũng không phải phong chủ, cho dù tính tình như cũ lạnh như băng, nhưng đối mặt mấy cái sư huynh đệ, thái độ vẫn là nhu hòa rất nhiều. Bọn họ cùng nhau luyện kiếm, cùng nhau ra ngoài du ngoạn, cùng nhau làm sai chuện lại cùng nhau bị mắng, vượt qua mỗi một mùa xuân thu đó là điều sau khi trở thành phong chủ Lạc Duẫn Trần hoài niệm nhưng ngày tháng đó lại không thể quay về.
Mà hiện tại Lạc Duẫn Trần lại xem lại cảm thấy thực hụt hẫng, ký ức này đó như nhắc nhở hắn, hắn là một người đến từ nơi khác.
Lạc Duẫn Trần mơ thấy rất nhiều đồ vật, đến khi tỉnh lại không biết sáng tôi, thấy Tống Duẫn Tri cùng Phương Duẫn Thức ngồi ở mép giườngbỗng nhiên cả người bật dậy, hoảng sợ nói: “Sư huynh, sư đệ, các ngươi như thế nào tại đây? Sư phụ đâu? Hắn có phải hay không phát hiện chúng ta đêm qua không luyện kiếm tức giận?”
Hai người nghe vậy đều có điểm ngốc, nhìn nhau liếc mắt một cái sau đó Tống Duẫn Tri cười khổ lên, duỗi tay đem Lạc Duẫn Trần ấn hồi trên giường, đắp chăn cho hắn, nói: “Sư huynh, ngươi ngủ hồ đồ, sư phụ đã sớm đi rồi.”
Lạc Duẫn Trần nghe vậy sửng sốt, lúc này mới phát hiện chính mình trộn lẫn hiện thực cùng cảnh trong mơ, thở dài nói: “Xin lỗi.”
“Không sao, ta có đôi khi cũng…… Sẽ nhớ tới ngày tháng trước kia.” Phương Duẫn Thức cười nói, “Thân thể như thế nào?”
Lạc Duẫn Trần nghe vậy phản ứng đầu tiên là đi xem tay, miệng vết thương đã biến mất, da thịt lại khôi phục bộ dáng ban đầu, giống như lúc trước bị thương đều chỉ là hắn ảo giác, trên người cũng không đau, “Không có việc gì.”
“Đương nhiên không có việc gì.” Tống Duẫn Tri thở phì phì nói, “ da thịt thương vẫn là việc nhỏ, ngươi nói ngươi…… Ngươi như thế nào có thể vận khí mạnh thế?” Hắn nói không dấu vết mà chỉ chỉ bụng, “Nếu là đã xảy ra chuyện làm sao bây giờ?”
Lạc Duẫn Trần lập tức liền sẽ ý, tay xoa chính mình bụng, hỏi: “Không có việc gì đi?”
“Tạm thời không có việc gì.” Tống Duẫn Tri ngữ khí rất là bực bội, đặc biệt nghĩ đến Lạc Duẫn Trần lúc nãy, liền càng như thế, “Lần sau thật sự đừng như vậy làm, ta không phải thần tiên.”
“Ta cũng không nghĩ a.” Lạc Duẫn Trần cười khổ nói, “Sư phụ sự thế nào? lúc sau như thế nào?”
“Không bao lâu, chuyện ngày hôm qua.” Phương Duẫn Thức nói nhìn phía ngoài cửa sổ, bên ngoài hoàng hôn đã từ cửa sổ xuyên vào trong phòng, như tranh nhau muốn nói cho Lạc Duẫn Trần hắn đã ngủ một ngày nhiều, “Kia lúc sau liền không gặp lại sư phụ, tiểu ngũ dùng miệng vết thương của ngươi so sánh một chút với đệ tử đã chết, cho tới nay…… Hẳn là đều là sư phụ làm.”
Tuy rằng kết quả của Tống Duẫn Tri sẽ không lỗi, nhưng Phương Duẫn Thức vẫn là không muốn tin tưởng sự thật.
“Sư phụ hắn……” Nhìn bộ dáng Phương Duẫn Thức khổ sở, Lạc Duẫn Trần há miệng thở dốc, vốn định an ủi hắn một chút, lại bỗng nhiên phát hiện chính mình không biết phải nói cái gì, đành phải lại nhắm lại.
“Sư phụ hắn khẳng định là có nguyên nhân!” Tống Duẫn Tri kích động nói, “Ta thật sự ngửi thấy hương vị trên người hắn!”
“Hương vị?” Lạc Duẫn Trần có điểm không rõ như thế nào sẽ kéo đến việc này, “ hương vị?”
“Ta không biết hình dung như thế nào, trong đó có mấy vị là dùng để duy trì xác chết không thối!” Tống Duẫn Tri nói, “Sư phụ hiện tại là……”
“Hành thi?” Lạc Duẫn Trần hỏi xong, lại cảm thấy cái này giống như cấp quá thấp, nhưng một chốc một lát cũng nghĩ không ra càng cao cấp gọi là gì.
“Không, động tác hắn không giống…… Hơn nữa cũng không chỉ có loại thuốc này.” Tống Duẫn Tri có điểm sốt ruột, nguyên bản còn có thể dùng miệng lúc này bỗng nhiên ngốc lên, “Nói như thế nào đâu, thuốc có đôi khi không thể đơn độc, thật giống như mùi trên người sư phụ, cái kia là……”
“Tiểu ngũ!” Phương Duẫn Thức cau mày trách Tống Duẫn Tri, “Không thể nói bừa, ngươi biết chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng sao?”
“Ta biết! Nhưng là không thể bởi vì nghiêm trọng mà coi như nó không tồn tại a!”
Lạc Duẫn Trần ở bên cạnh nghe được không hiểu ra sao, hỏi: “Rốt cuộc là tình huống như thế nào?”
“Khởi tử hồi sinh.” Tống Duẫn Tri nói, “Cái phối phương kia rất giống phương thuốc trước kia ta xem qua, nghe nói dùng cái kia biện pháp có thể làm sống lại người đã chết, làm thịt mọc từ xương, làm người chết đi lại một lần sống lại.”
Lạc Duẫn Trần kinh ngạc nói: “Thật sự?”
“Đây là cấm thuật.” Phương Duẫn Thức nhéo nhéo giữa mày, có điểm bất đắc dĩ, “Cáiphương thuốc kia chỉ là phụ trợ, dẫ dụ là thứ khác.”
“Cái gì?”
“Mạng người.” Tống Duẫn Tri nói, “Đại lượng mạng người, hiến tế bọn họ, để sống lại một người.”
“Nhưng phương pháp đã sớm thất truyền.” Phương Duẫn Thức nói, “Loại sự tình này nghịch thiên lý, cho nên thật lâu trước kia cái biện pháp này liền thất truyền, hiện tại truyền đến không hoàn chỉnh.”
“Không tồi, phương thuốc trong tay ta cũng là không hoàn chỉnh.” Tống Duẫn Tri nói, “Cho nên ta chỉ nhận được cái hương vị kia, nhưng là thành công thì chế ra cái hương vị gì, kỳ thật ta cũng không dám chắc, bất quá hẳn là xấp xỉ.”
“Nhưng là……” Lạc Duẫn Trần cau mày, “Sẽ là ai làm?”
“Không biết.” Tống Duẫn Tri lắc đầu, “Hơn nữa sống lại lại xong sư phụ cũng…… Quái quái.”
“Quái quái……” Lạc Duẫn Trần lặp lại một lần hắn nói, nhưng không biết hắn chỉ cái gì, cũng không muốn nói loạn.
“Sư phụ xưa nay tính tình tốt, chưa bao giờ động thủ với chúng ta.” Tống Duẫn Tri nói thanh âm khổ sở lên, “Trước kia mặc kệ chúng ta phạm vào cái gì, hắn nhiều lắm liền phạt chúng ta quét tước đại điện hoặc là luyện kiếm……”
Lạc Duẫn Trần nghe vậy ngây ngẩn cả người, chỉ vì cái này?
Lạc Duẫn Trần muốn chửi bậy một tràng, nhưng nghĩ nghĩ tình huống hiện tại, tổng cảm thấy đã muộn, vẫn là nuốt trở vào, rũ con ngươi xuống đi làm không khi có chút trầm.
“Thôi, nghĩ nhiều vô ích.” Phương Duẫn Thức thở dài nói, “Mấy ngày nay ta cùng những người khác thương lượng một chút, xem muốn xử lý chuyện sư phụ như thế nào, thuận tiện tra cụ thể là tình huống như thế nào, ngươi phải hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
Lạc Duẫn Trần gật đầu đồng ý, thấy hai người phải rời khỏi, lại ra tiếng gọi lại: “Chờ một chút,Quy Hàn không có việc gì đi?”
“Hắn có thể có chuyện gì.” Tống Duẫn Tri nghi hoặc mà nhìn Lạc Duẫn Trần liếc mắt một cái, “Yên tâm đi, hắn liền kinh hách cũng chưa chịu, chính là có điểm cáu kỉnh, dù sao hắn một hồi hẳn là cũng sẽ lại đây, chính ngươi hỏi hắn đi.”
Tống Duẫn Tri nói xong liền cùng Phương Duẫn Thức đi rồi, lưu lại Lạc Duẫn Trần vẻ mặt mộng bức.
Cáu kỉnh? Hắn nháo cái gì tính tình?
Kỳ kỳ quái quái.
Lạc Duẫn Trần cũng không nghĩ quá nhiều, một lần nữa nằm trên giường sau đó nhẹ nhàng vuốt bụng, trong đầu lộn xộn mà sửa sang lại chuyện gần nhất phát sinh, nên Quý Quy Hàn là khi nào tiến vào cũng không biết.
“Sư tôn.”
Nghe thấy thanh âm Quý Quy Hàn, Lạc Duẫn Trần mới hồi phục tinh thần lại, nhìn hắn, thanh âm có điểm lười: “Nghe nói ngươi cáu kỉnh?”
“Không có.” Quý Quy Hàn không chút suy nghĩ liền phủ định, duỗi tay nhẹ nhàng loát vuốt tóc Lạc Duẫn Trầnmột chút, “Cảm giác thế nào?”
“Không thế nào, sư đệ y thuật thực hảo.” Lạc Duẫn Trần nói, “Chính là có điểm…… Ngô nói như thế nào đâu, không dễ chịu?”
“Nói như thế nào?”
“Không biết, cảm giác lười nhác.” Lạc Duẫn Trần nói vặn vẹo thân mình một chút, “Có thể là ngủ một ngày, bị dính giường.”
Quý Quy Hàn nghe vậy thấp thấp cười rộ lên, cong lưng đi ngậm lấy môi Lạc Duẫn Trần, ôn nhu mà hôn hắn.
“Ngô……” Lạc Duẫn Trần duỗi tay nhẹ nhàng đẩy Quý Quy Hàn một chút, cảm nhận được hắn vội vàng liền không lại tiếp tục, mà là nhẹ nhàng đáp ở trên vai hắn, trấn an tựa vào mà đáp lại hắn, chờ đến hắn buông ra mới nhỏ giọng hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”
Quý Quy Hàn không trả lời hắn, mà là lại một lần hôn hắn, lần này Lạc Duẫn Trần khôngtheo hắn, mà là trực tiếp đem người đẩy ra, bất mãn nói: “Quý Quy Hàn! Ngươi làm gì?”
“Xin lỗi.” Quý Quy Hàn nhẹ giọng xin lỗi, “Ta…… Ta không nên ném xuống ngươi chạy trốn.”
“Chỉ vì việc này?” Lạc Duẫn Trần cười khẽ lên, dưa tay che mắt, “Bệnh tâm thần, ngươi lưu lại mới là hại ta, rõ ràng chính ngươi cũng rõ ràng trong lòng.”
“Ta biết…… Ta biết……” thanh âm Quý Quy Hàn càng nồng đậm cảm xúc ngạnh ở trong cổ họng, “Nhưng là…… Thực xin lỗi.”
“Hảo.” Lạc Duẫn Trần vươn tay đi, xoa mặt Quý Quy Hàn, “ không phải ngươi sai.”
“Ngươi hôm nay sao lại ôn nhu như vậy.” Quý Quy Hàn cười khổ, “Như trước đây ngươi khẳng định sẽ nói điểm khác gì đó……”
“Ôn nhu ngươi còn không cần.” tay Lạc Duẫn Trần đáp ở trên mặt Quý Quy Hàn nhẹ nhàng vỗ về, “Thưởng ngươi.”
“Không dùng lực à?”
“Ngươilại tái phát tật xấu? ” Lạc Duẫn Trần mắt trợn trắng, xoay người sang chỗ khác không nhìn hắn, “Nếu là không có việc gì liền cút đi, không sức lực phạt ngươi.”
“Không đi được không?” Quý Quy Hàn nói từ phía sau xoa bụng Lạc Duẫn Trần, “Đêm nay ở tại đây cùng các ngươi.”
Lạc Duẫn Trần hừ hừ nói: “Giường quá nhỏ, ngủ không được ba người.”
Nghe hắn nói như vậy, Quý Quy Hàn nhịn không được lại cười, nhẹ nhàng nhảy lên giường đi từ sau lưng ôm lấy hắn, mặt vùi vào trong cổ hắn hít sâu một ngụm, lại đem nhiệt khí phun tiến trong cổ áo hắn.
“Ân……” Lạc Duẫn Trần nháy mắt liền mềm nửa người, nhẹ nhàng giật giật, “Ngươi đừng nháo……”
“Hảo.” Quý Quy Hàn nói lại hôn lên cổ Lạc Duẫn Trần, ôn nhu mà liếʍ láp, tay tự do ở trên quần áo hắn.
“Ngươi đã nói rồi……” Lạc Duẫn Trần chụp bay tay Quý Quy Hàn, rồi lại bịmột cái tay khác hắn của quấy rầy, thật sự đối với hắn không có biện pháp, đành phải xoay người, bất mãn mà trừng hắn, “Ngươi làm gì!”
Quý Quy Hàn không đáp, mà là ôm lấy Lạc Duẫn Trần, kéo toàn bộ đến trong lòng ngực hắn, nhưng là tay dài chân dài, không có biện pháp hoàn toàn đem hắn nhét vào lòng mình.
“Quy Hàn?” Lạc Duẫn Trần nhẹ giọng kêu hắn, “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
Quý Quy Hàn thanh âm mềm mại, trong lỗ mũi phát ra tiếng làm nũng mơ hồ không rõ, chóp mũi ở trên cổ Lạc Duẫn Trần cọ, Lạc Duẫn Trần bị ngứa đến “Khanh khách” cười không ngừng: “Đừng nháo, ha ha ha hảo ngứa.”
“Sư tôn.”
“Ân?”
“Duẫn trần.”
“Không lớn không nhỏ.”
“Nương tử.”
“Lăn!”
Mắt thấy Lạc Duẫn Trần sắp đánh lại đây, Quý Quy Hàn lập tức bắt lấy tay hắn đưa đến bên môi hôn hônngón tay hắn.
“Ngươi hôm nay thậy kỳ lạ.” Lạc Duẫn Trần nói, “Ngươi làm sao vậy sao?”
“Muốn quyến rũ ngươi một chút, ngươi liền thỏa mãn ta đi.” Quý Quy Hàn nói, “Ta bảo đảm, ngày mai liền không phiền ngươi.”
“Ngươi nói chuyện cùng đánh rắm giống nhau, quỷ tin ngươi.” Lạc Duẫn Trần cười, đảo mắt cũng không lại đẩy hắn ra, mà là duỗi tay nhẹ nhàng chụp bờ vai của hắn, bắt đầu nửa có nửa không hát bài hát ru con khi nhỏ hắn được nghe.
“Ta có điểm hâm mộ.” tay Quý Quy Hàn ôm Lạc Duẫn Trần buộc chặt, “Tương lai ngươi có ru con chúng ta như thế?”
Lạc Duẫn Trần nghe vậy trên mặt phiếm hồng, nhỏ giọng nói: “Ta nào biết, đều còn không có sinh.”
“Cũng đúng……” Quý Quy Hàn nói, “Ta thật muốn nhìn nó.”
“Vậy nhìn a.” Lạc Duẫn Trần nói, “Ta lại chưa nói không cho ngươi nhìn.”
“Ta còn muốn nghe hắn kêu ta là cha.”
“Ta đây đến suy xét một chút.” Lạc Duẫn Trần cự tuyệt nói, “Hắn kêu ngươi cha, kêu ta cái gì?”
“Kêu ngươi nương.”
“Lăn!”
Lạc Duẫn Trần nói thật mạnh chụp vai Quý Quy Hàn một chút, Quý Quy Hàn thấp thấp cười rộ lên, cả khuôn mặt vùi vào ngực hắn, tay ở hắn trên lưng nhẹ nhàng vỗ.
Hai người cũng chưa nói chuyện, Lạc Duẫn Trần thực mau liền lại ngủ rồi, lần này hắn ngủ rất khá, cũng không lại nằm mơ, thẳng đến khi thanh âm Bạch Phượng Hoàn ríu rít lại ở bên tai hắn vang lên tới: “Rời giường mau rời giường mau! Ngươi còn ngủ phơi ra ở đây?”
“Ngươi hảo sảo a.” Lạc Duẫn Trần bất mãn mà cau mày, “Cái gì a?”
“Cái này cái này.” Bạch Phượng Hoàn dẫm dẫm đồ vật dưới chân, “Đây là cái gì?”
Lạc Duẫn Trần lúc này mới phát hiện đầu giường hắn không biết khi nào xuất hiện một phong thơ, mặt trên chỉ viết hai chữ“Sư tôn”, bị Bạch Phượng Hoàn một giẫm đã để lại mấy cái trảo ấn nho nhỏ.
“Ngươi dẫm cái gì, dơ như vậy.” Lạc Duẫn Trần nói rút ra lá thư kia, đem Bạch Phượng Hoàn trực tiếp đẩy ngã, một đoàn tròn tròn trên đầu giường lăn một vòng trực tiếp đυ.ng vào ván giường.
Lạc Duẫn Trần cũng không quản nó, trực tiếp mở phong thư ra, phát hiện là Quý Quy Hàn lưu lại, bên trong chỉ có mấy chữ ngắn ngủn, nhưng ý tứ đã biểu đạt thật sự rõ ràng.
Hắn muốn trở nên càng cường, Linh Thủy Môn không giúp được hắn, cho nên hắn phải rời khỏi.
Tác giả có lời muốn nói: Ân, ta sẽ không viết trường hợp đánh nhau, cho nên các ngươi dựa vào chính mình não bổ ( ntm)
Nhưng gì Quy Hàn làm ở chương này xin đừng mắng hắn, cốt truyện yêu cầu, cốt truyện yêu cầu _зゝ∠)_