Quý Quy Hàn cùng Lâm Quy Nhạc nói là tới hỗ trợ, kỳ thật chính là tới xem náo nhiệt, tính ra Quý Quy Hàn kỳ thật cũng không xuống bếp lần nào, nhiều lắm chính là ăn vụng đồ vật gì đó, đừng nói Lâm Quy Nhạc.
Nhưng Lạc Duẫn Trần cũng không có tính toáncho bọn họ vây xem, đem ngó sen ném vào trong ngực Lâm Quy Nhạc, mệnh lệnh nói: “Đi, rửa sạch, cắt miếng.” Xong rồi lại chỉ vào bệ bếp hướng Quý Quy Hàn nói, “Ngươi, nhóm lửa.”
Trong nháy mắt này, Quý Quy Hàn bỗng nhiên cảm thấy chính mình tìm được ngày tháng trước kia bị Lạc Duẫn Trần ném đi làm cu li, có điểm hoài niệm, còn có điểm hưng phấn, khóe miệng kiềm chế không được hướng lên trên.
“Ngươi làm gì cười đến ghê tởm như vậy.” Lạc Duẫn Trần kỳ quái mà liếc mắt nhìn Quý Quy Hàn, ngay sau đó phản ứng lại hắn trước kia luôn bị kêu đi làm những việc này, trong lòng hẳn là có rất nhiều bất mãn, liền lập tức sửa miệng, “Ngươi nếu là không muốn làm, cùng Quy Nhạc đổi một chút cũng có thể.”
Quý Quy Hàn lại là cười, hai bước vượt đến bếp trước ngồi xổm xuống, “Không có việc gì, những việc này ta tương đối quen thuộc.”
“Vậy ngươi làm đi.” Lạc Duẫn Trần nói liền đi mân mê nguyên liệu lát nữa phải dùng.
Khi ở thời hiện đại hắn sống một mình, mỗi ngày kêu cơm hộp đắt đến hắn thịt đau, liền chính mình học xuống bếp, từ đó tự làm cơm đến mười năm, tay nghề không dám nói cấp bậc đầu bếp, ít nhất hương vị vẫn là có điểm bảo đảm.
Hắn bên kia nhanh tay thái trên thớt gỗ từng tiếng “Đốc đốc đốc” vang lên, bên này Lâm Quy Nhạc sắp vụn vỡ đến nơi.
Hắn…… Lớn như vậy, còn chưa từng vào phòng bếp.
Rửa ngó sen là việc nhỏ, chỉ cần lộng sạch sẽ là được, người nào mà không biết rửa.
Nhưng cắt ngó sen đối hắn liền có điểm khó khăn.
Từ góc độ tu chân tới nói song thân Lâm Quy Nhạc là người thường, nhưng từ góc độ người thường tới nói, hắn lại không tính là người bình thường. Phần quà sinh nhật đầu tiên hắn nhận được chính là kiếm phụ thân đưa, từ lúc còn nhỏ liền bắt đầu luyện, sau khi theo Lạc Duẫn Trần càng là mỗi ngày cùng kiếm làm bạn.
Cho nên hắn rất quen thuộc với lưỡi dao sắc bén.
Nhưng dao phay cùng kiếm không giống nhau a!
Lâm Quy Nhạc quả thực muốn hỏng mất.
Hắn cầm dao phay đại khái thử phương hướng một chút, thiếu chút nữa cắt tới tay lúc sau liền từ bỏ, vốn dĩ muốn cầu cứu, nhưng xem bộ dáng hai người khác nghiêm túc làm việc vẫn đem lời nói nuốt trở vào, nhìn những ngó sen đã rửa do dự hồi lâu.
Rối rắm một hồi lâu, chờ Quý Quy Hàn nhóm lửa xong, Lạc Duẫn Trần cũng cắt xong nguyên liệu, Lâm Quy Nhạc rốt cuộc vẫn là buông dao phay trong tay, bàn tay đưa đến bên hông rút vũ khí của mình ra.
“Ngươi làm gì thế?!” Xem Lâm Quy Nhạc nâng kiếm chuẩn bị Lạc Duẫn Trần kêu sợ hãi một tiếng, “Ngươi định thái bằng kiếm?”
Lâm Quy Nhạc lúc này mới thu hồi tay, vẻ mặt vô tội mà nhìn Lạc Duẫn Trần, giải thích nói: “Ta cảm thấy làm việc vẫn nên dùng công cụ tiện tay tương đối tốt, dù sao đều có thể cắt ra, hẳn là không có việc gì đi?”
“Ngươi không cảm thấy quá đại tài tiểu dụng sao?” Lạc Duẫn Trần quả thực bị chọc cười, dùng đầu gối nhẹ nhàng đẩy Quý Quy Hàn đang ngồi xổm bên cạnh thêm củi, “Ngươi cùng Quy Nhạc đổi.”
Quý Quy Hàn nghe vậy ngược lại cũng không kháng nghị, đứng dậy hướng về phía Lâm Quy Nhạc thở dài: “Ta đây đến đi.”
Lâm Quy Nhạc: “……”
Thấy hai người trao đổi vị trí, Lạc Duẫn Trần lại đi tìm đồ còn lại trong phòng bếp, nơi này đồ vật mới mẻkhông có, nhưng là đồ vật đồ khô, hong gió, đồ ướp rất nhiều. Vì tránh xuất hiện thảm kịch khi cơm trưa, hắn chuẩn bị đêm nay chính mình tự làm đồ ăn, cơm thêm hai móm ăn liền đẹp.
Chờ khi vo sạch gạo mang đi nấu, Lạc Duẫn Trần mới đi xem thành quả của Quý Quy Hàn.
Xemvẻ mặt hắn tự đắc, nhìn nhìn lại ngó sen được cắt thành từng cục móng ngựa trên cái thớt, Lạc Duẫn Trần quả thực muốn…… Hít thở không thông, “Ta là bảo ngươi cắt thành phiến, phiến biết không?” Hắn nói nhéo lên một khối mỏng nhất bên trong, tuy là nhỏ nhất cũng dày như ngón tay, “Ngươi gọi cái này là phiến (lát mỏng)!”
“Chú ý như vậy làm gì.” Quý Quy Hàn nói, “Không phải độ dày cũng gần như nhau à?”
“Không sai biệt lắm cái quỷ.” Lạc Duẫn Trần ném ánh mắt xem thường cho Quý Quy Hàn, “Tính tính gì, ngươi đi tìm xem có xương sườn hay không đi, thịt cũng tìm nhiều vào……”
“Xương sườn phải xuống núi……” Quý Quy Hàn nghĩ nghĩ, “Quy Nhạc đi, Quy Nhạc đi nhanh.”
Đây vẫn là lần đầu tiên sau từng ấy năm Quý Quy Hàn đẩy nồi, Lâm Quy Nhạc mắt đều trợn tròn, miệng giương nửa ngày nói không ra lời.
“Tùy tiện.” Lạc Duẫn Trần xua xua tay, “Đi thôi.”
Hắn nói cũng không đi quản bọn họ, tiếp nhận lại hậu quả của Quý Quy Hàn.
Hắn vốn muốn làm mứt ngó sen bất quá thứ này tương đối tốn thời gian, đầu tiên ngâm qua đêm. Hắn đổ đường quấy một chút rồi đi ăn cơm chiều.
Tại thế giới “Công nghệ cao” này, Lạc Duẫn Trần là biết Lâm Quy Nhạc sẽ trở về thật sự mau, chỉ là không nghĩ tới hắn ra cửa liền đã trở lại, còn mang theo một đống lớn đồ ăn tươi, đem hắn kinh ngạc một phen —— tuy rằng hỏi mới biết được là vừa lúc gặp phải dưới chân núi tới đưa đồ ăn.
Lạc Duẫn Trần vừa nghe liền biết phòng bếp này phải dùng tới rồi, liền nhanh hơn tay chân, làm một món canh xào và một món trộn, còn thừa dịp sớm luộc củ cải, làm xong toàn bộ cũng tốn không ít thời gian.
Làm xong Lạc Duẫn Trần lập tức bảo hai người bưng đồ ăn chạy, chờ trở lại chỗ ở phát hiện những người khác đã chờ một lúc lâu.
“Các ngươi cũng tới ăn đi.” Lạc Duẫn Trần bảo hai người đem đồ vật đặt lên bàn sau một chút không khách khí trực tiếp ngồi bên cạnh bàn, vén tay áo liền bắt đầu xới cơm, “Đây chính là ta tư tay làm, cơ bất khả thất, thời bất tái lai (không có mấy cơ hội đâu).”
Vốn dĩ Vũ Quy Thanh cùng Nam Cung Quy Dạ đối với việc ăn cơm không có gì hứng thú vừa nghe lập tức thay đổi chủ ý, cơ hồ là dùng vận tốc ánh sáng ngồi xuống bên cạnh bàn, mỗingười lấy một cái chén ngoan ngoãn chờ.
Lạc Duẫn Trần thấy thế vui vẻ: “Tự lấy đi đừng khách khí.”
Hắn nói xong liền cầm đũa lên ăn, hắn hoàn toàn là dựa vào khẩu vị chính mình tới làm, những người khác thích hợp hay không hắn không hỏi, cũng không để bụng, rốt cuộc mấy người đều là cọ cơm, không quan trọng, nhưng không đại biểu hắn không thèm để ý cái nhìn của người khác.
Cho nên khi ăn cơm thời điểm Lạc Duẫn Trần nhìn chằm chằm vào người trên bàn.
Lâm Quy Nhạc động thủ chậm nhất, hắn kỳ thật phi thường lo lắng về tay nghề Lạc Duẫn Trần, tuy rằng nhìn hương vị giống như không tồi, nhưng hắn là một người không dễ bị bề ngoài lừa gạt, rốt cuộc năm đó khi hắn đến Linh Kiếm Phong đã bị đã lừa gạt qua.
Lại nói khác với đầu bếp nhà ăn, người chế tác là sư tôn kính yêu của bọn họ,cho dù mang phân đến cũng phải ăn, bất quá vẫn nên chuẩn bị tâm lý giảm sóc một chút.
Cho nên xem những người khác đều động chiếc đũa, Lâm Quy Nhạc mới thật cẩn thận mà dùng khuỷu tay chạm vào Quý Quy Hàn ngồi ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Nhị sư huynh, ăn ngon sao?”
Quý Quy Hàn nghe vậy chuyển qua đôi mắt nhìn về phía Lâm Quy Nhạc, môi thơi cong, trong ánh mắt lại không có gì ý cười, nói: “Sư tôn làm, đều ngon.”
Lâm Quy Nhạc, bí.
Nhưng hắn không có lựa chọn, chỉ có thể ở trong lòng an ủi chính mình vài câu, sau đó vươn chiếc đũa gắp một đũa rau trộn gần nhất cắn một ngụm.
Thanh thúy ngon miệng, ăn ngon.
Lâm Quy Nhạc, cảm động.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy hình tượng sư tôn ở trong lòng hắn nguyên bản đã cao lớn trở nên càng cao lớn.
Lạc Duẫn Trần tinh tế nhìn một chút, xem biểu tình Lâm Quy Nhạc trong lòng tức khắc dâng lên một cổ thỏa mãn cảm, xoay chuyển ánh mắt, lại rơi xuống trên mặt Quý Quy Hàn.
Lúc này Quý Quy Hàn cũng vừa lúc nâng mắt lên, vừa lúc đυ.ng phải Lạc Duẫn Trần, liền hướng hắn cười cười, vốn chỉ là cái động tác đơn giản, lại không tưởng Lạc Duẫn Trần thế nhưng cũng hướng hắn nhàn nhạt tươi cười, hỏi: “Ăn ngon sao?”
tươi cười làm Quý Quy Hàn nhớ tới vừa rồi ở phòng bếp khi, bộ dáng Lạc Duẫn Trần xào rau, bề ngoài hủy diệt lạnh như băng sau đó, liền chỉ còn lại có thân cận cùng ấm áp đang cất giấu.
Hắn vẫn luôn cảm thấy người như Lạc Duẫn Trần, nên cao cao tại thượng, giống một thần thánh được ánh trăng và chúng sao trời vây quanh không thể xâm phạm, nhưng chỉ trong nháy mắt như vậy, hắn bỗng nhiên cảm thấy cảm thấy giống như sư tôn không giống như thế.
khi con người kia rơi xuống cạnh hắn, hắn luân hãm.
Cho dù chỉ là trăng trong nước, hắn cũng muốn mang ánh trăng này vùi cùng mình vào mộng ảo.