CHƯƠNG 334: BẮT ĐƯỢC
Trần Thuận đứng bên cạnh ao Linh tủy, nghĩ làm sao để bắt được thuồng luồng đen.
Lúc này, sự quan tâm của Trần Thuận đối với thuồng luồng đen lớn hơn ao Linh tủy này rất nhiều.
Một lát sau, Trần Thuận vỗ một trảo về phía xa, một bàn tay hư ảo chợt xuất hiện, kéo thi thể hai tu sĩ đã bị phân thân gϊếŧ chết lại.
Một Thông Thần Cảnh hậu kỳ, một Thông Thần Cảnh trung kỳ.
Sau khi kéo thi thể lại, Trần Thuận dùng ngón tay điểm một cái.
Đầu ngón trỏ của Trần Thuận lập tức bắn ra một sợi tơ hoàn toàn do linh lực biến thành, sau đó lan ra quấn quanh thi thể.
Trần Thuận tiếp tục dùng tay còn lại điểm một cái.
Một đạo từ lực Hỗn độn lập tức biến thành sợi tơ, bắt đầu kết lưới trong hư không.
Một đạo lực Hỗn độn biến thành hình lưới lớn.
Tất nhiên đó là lúc trước ở khu tam giác Trần Thuận sử dụng chiêu số bắt giữ linh thể tên béo
Nhớ tới tên nhóc béo, Trần Thuận khẽ nhíu mày.
Hắn cũng đã quên mất tên nhóc béo.
Lúc này, tên nhóc béo vẫn đang ngủ say trong Hỗn Độn Châu, vẫn chưa tỉnh dậy.
Nhưng thân thể của hắn lại càng ngày càng cứng lại.
Xem ra, hắn sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Trần Thuận hạ quyết tâm, sau khi bắt được thuồng luồng đen, sẽ ném tên nhóc béo vào ao Linh tủy này, chắc chắn, với công hiệu của Linh tủy, sẽ khiến tên nhóc béo nhanh chóng thức tỉnh.
Sau đó, Trần Thuận bắt đầu lấy tên tu sĩ Thông Thần Cảnh hậu kỳ làm mồi nhử, ném hắn phía trên ao Linh tủy.
Nhưng cũng không ném vào trong ao Linh tủy.
Khi Trần Thuận tiến hành thả câu, thi thể nổi trên ao Linh tủy.
Rõ ràng, Trần Thuận có thể nhìn thấy, trong ao Linh nhoáng lên một bóng đen, nhưng không hề ngoi đầu lên.
"Vẫn rất cảnh giác."
Trần Thuận thản nhiên nói.
Sau đó, hạ thi thể của tên Thông Thần Cảnh hậu kỳ xuống một nửa.
Nhưng lần này, ao Linh tủy không hề có động tĩnh gì.
Hả?
Trần Thuận chuẩn bị kỹ càng, lần này, trực tiếp ngâm thi thể vào trong ao Linh tủy, nhưng vẫn không có gì động tĩnh.
Một lát sau.
"Ta đã hiểu rồi."
Trần Thuận lại cười nói.
Sau đó, hất tay lên, lập tức, thi thể tên Thông Thần Cảnh hậu kỳ bị Trần Thuận văng ra ngoài.
Con thuồng luồng đen sắp hóa rồng này đã có một chút long tính, kiêu ngạo, xem ra là không thèm ăn người chết.
Lúc này, Trần Thuận lại có chút hối hận, sớm biết đã không gϊếŧ chết hai người đó, để thoi thóp tốt hơn nhiều.
Thần niệm của Trần Thuận tản ra, cũng không phát hiện gần đó có tu sĩ nào khác.
"Cũng không phải là không còn cách."
Trần Thuận lại thản nhiên nói.
Sau đó, nhìn về phía phân thân đứng phía bên kia.
Phân thân hiểu ý.
Vụt một cái, phóng lên khoảng không của ao Linh tủy.
Cùng lúc này, ao Linh tủy bắt đầu có động tĩnh.
Nhưng hình như đã nhận ra mùi nguy hiểm, thuồng luồng đen cũng không tiếp tục thình lình xuất hiện nuốt phân thân như trước.
Phân thân lại hạ xuống thêm một chút, đế giày đã chạm tới mặt ao Linh tủy.
Một bóng đen chợt từ trong ao Linh tủy lóe lên.
Một sức mạnh cường đại đột nhiên bao phủ lấy muốn nuốt chửng phân thân.
Vẻ mặt Trần Thuận vui mừng.
Hỗn độn đã sớm kết thành mạng lưới, nhanh như chớp chụp xuống.
Mà phân thân trên không của ao Linh tủy cũng không hề nhàn rỗi, vỗ một chưởng về phía thuồng luồng đen.
Hình như Thuồng luồng đen cảm nhận được nguy hiểm, lập tức chui xuống đáy ao Linh tủy.
"Vẫn muốn chạy hả, làm sao có thể chứ."
Trần Thuận quát một tiếng chói tai.
Lưới Hỗn độn đột nhiên xiết lại.
Một sức mạnh dũng mãnh đột nhiên truyền đến.
Trần Thuận vội thu lưới, nhưng kết quả lại khiến Trần Thuận có chút thất vọng, cũng không bắt được con thuồng luồng đen này.
Nhưng, trong lưới hỗn độn lại là lưu lại một mảnh vảy rồng.
"Cũng đã sinh ra vảy rồng rồi."
Trần Thuận cầm cái vảy rồng đen như mực đó lên, không những không thất vọng, mà còn càng thêm hưng phấn.
Vảy rồng chính là vật liệu luyện khí tốt.
Có thể nói mọi thứ trên người Chân Long đều có phẩm chất cực cao, vật liệu luyện khí hết sức hiếm có.
Đặt ở vũ trụ, dù vảy rồng hay bàn tay rồng, râu rồng, gân rồng, hoặc là xương rồng , bất kỳ cái gì cũng giá trị hơn trăm triệu linh thạch, còn là loại có tiền mà không mua được.
Nghĩ xong, Trần Thuận lập tức ném vảy rồng vào trong Hỗn Độn Châu, sau đó triệu tất cả phân thân trở về, tập hợp một chỗ, sau đó trực tiếp nhảy vào ao Linh tủy.
Sau khi nhảy vào trong ao Linh tủy, một cỗ linh khí nồng đậm hết sức tinh khiệt không ngừng chui vào thể nội thông qua lỗ chân lông trên khắp người.
Trần Thuận không hề chủ động hấp thu, mà đó là hiệu quả của linh khí Linh tủy tự động tràn lan, hoàn toàn có thể nói là nghịch thiên.
Nhưng giờ đây Trần Thuận tiến vào ao Linh tủy, rõ ràng không phải là vì Linh tủy.
Ao Linh tủy cũng không lớn, diện tích chỉ chừng hai, ba mét vuông, phía dưới, giống như một cái giếng chạy thẳng xuống phía dưới, nhưng cũng chỉ sâu hai ba mét mà thôi.
Sau khi tiến vào trong ao Linh tủy, Trần Thuận không hề nhìn thấy thuồng luồng đen.
Xem ra, sau khi trốn thoát lưới hỗn độn thuồng luồng đen đã bị thương, nên đã ẩn núp.
Một lát sau, Trần Thuận đột nhiên đấm một đấm về một nơi, một nguồn năng lượng cuồng bạo bỗng nhiên bộc phát, hu không đáy ao xuất hiện một vết nứt.
Trần Thuận không hề do dự mà vọt thẳng vào.
Sau khi đi vào, một hơi thở thơm mát truyền đến.
Một bãi bóng không rộng lắm xuất hiện trước mặt Trần Thuận, bên trong, chim hót hoa nở, sáng như ban ngày, đỉnh đầu dường như có mặt trời.
Nhưng sau khi quan sát, Trần Thuận nhận ra đó cũng không phải là mặt trời, mà là một viên dạ minh châu khổng lồ.
Quả nhiên, Long tộc đúng là tham tài, thích thu thập bảo vật
Viên minh châu đó chứa đựng vô số dạ minh châu linh khí, giá trị liên thành.
Mà sau khi Trần Thuận tiến vào không gian này, đột nhiên truyền đến một tiếng rống giống như tiếng rồng ngâm, nhưng lại không phải là rồng ngâm thật.
Cách Trần Thuận không xa, con thuồng luồng đen đang xoay quanh phía trên một ngai vàng vàng son lộng lẫy, mà xung quanh bảo tọa chi chít vật báu, có điều, hầu hết chỉ có tính trang trí chứ không có tác dụng lắm, không có mấy thứ vừa mắt Trần Thuận.
Trần Thuận không khỏi có chút xem thường con thuồng luồng đen này.
Ngươi toàn cất giữ cái gì thế, muốn cướp sạch ngươi cũng không cướp được.
Nếu là kho tàng Chân Long, tất nhiên bên trong sẽ có rất nhiều bảo vật cao cấp.
Mà đối mặt với Trần Thuận và phân thân của hắn, chín kẻ xâm nhập này, thuồng luồng đen vô cùng phẫn nộ.
"┗`O′┛ Grao"
Thuồng luồng đen gào thét.
Thuồng luồng lắc thân một cái, toàn bộ thân thể đột nhiên hóa thành một tia chớp màu đen lao về phía đám Trần Thuận, rõ ràng, muốn gϊếŧ chết những kẻ xâm phạm này.
Khóe miệng Trần Thuận khẽ nhếch lên mỉm cười, nhưng không nhúc nhích.
Khi thuồng luồng đen sắp tới gần, bốn phân thân đột nhiên lao về bốn phía, bản thân thì mười ngón tay đồng thời giơ ra đánh ra mấy chục sợi tơ hỗn độn, lập tức đan thành lưới, vây Trần Thuận và thuồng luồng đen ở bên trong.
Mà lúc này bốn phân thân đã dung hợp vào thể nội của Trần Thuận.
Khí thế của Trần Thuận bỗng tăng vọt, tiến thẳng vào Thần Hải Cảnh trung kỳ.
"Ngươi không phán đoán được sao"
Trần Thuận cười to một tiếng.
Sau đó, dồn sức nhảy lên thuồng luồng đen, vỗ một chưởng, thuồng luồng đen lập tức bị Trần Thuận đánh bay ra ngoài, đυ.ng phải lưới hỗn độn.
Nhưng lần này, hắn lại không tiếp tục phá vỡ lực Hỗn độn ngưng tụ trên lưới.
Thuồng luồng lại tiếp tục gào thét liên tục.
Cảnh giới của nó cùng lắm chỉ là Thần Hải Cảnh sơ kỳ mà thôi.
Lúc đầu tưởng đối mặt một số tu sĩ Thông Thần Cảnh đỉnh phong, một ngụm là có thể nuốt vào, làm sao trong chớp mắt, tu vi Trần Thuận còn cao hơn nó.
Trần Thuận không quan tâm thuồng luồng đen nghĩ như thế nào, thân hình khẽ động, rồi vung ra một đấm.
Thuồng luồng đen cũng không tránh né, há mồm gào thét, vẫy đuôi quét về phía Trần Thuận.
Nhưng đuôi thuồng luồng và nắm đấm của Trần Thuận va vào nhau, Trần Thuận không hề lui lại, mà thuồng luồng đen lập tức bị bắn ngược trở lại, bị thương nặng.
Thuồng luồng đen thấy không dùng được sức mạnh, há mồm phun một cái, một màn sương đen lập tức bao phủ Trần Thuận.
Đây chính là độc chứa đựng trong thể nội của thuồng luồng đen, có thể lấy mạng tu sĩ cảnh giới thấp hơn nó, dù cảnh giới cao hơn nó thì cũng bị tê liệt, có thể khiến tốc độ vận chuyển chân nguyên của đối phương chậm lại vô số lần.
"Nếu như ngươi đã hóa thành Chân Long, có đủ loại thần thông của Chân Long, có lẽ ta sẽ không thể làm gì ngươi ngay được, nhưng bây giờ, ngươi vẫn chỉ là thuồng luồng mà thôi, độc thuồng luồng không có tác dụng với ta."
Trần Thuận hừ lạnh một tiếng.
Khi tiến vào, hắn đã dự liệu được tình huống này, nên đã sớm uống thuốc giải cho trăm loại độc dược.
Rõ ràng, Trần Thuận không hề e ngại độc của thuồng luồng đen, khiến thuồng luồng đen có chút mờ mịt.
Mà lúc này, Trần Thuận đã xông lên.
"Cửu Cực Băng!"
Trần Thuận quát lên một tiếng chói tai.
Thuật thần thông lập tức được thi triển, trong Hư không hiện ra một cái ấn.
Sau đó, như phân thân kéo dài, từng ấn từng ấn, tổng cộng chín cái, lần lượt lao về phía thuồng luồng đen, cái sau mạnh hơn cái trước.
Vì đang ngăn cản sự thu hẹp của lưới hỗn độn nên Thuồng luồng đen không cách nào né tránh, chín cực băng đánh hết vào đầu thuồng luồng đen.
Thuồng luồng đen mắt nổi đom đóm, bị choáng.
Trần Thuận tiếp tục đấm hai đấm xuống đầu nó.
Thuồng luồng đen lập tức ngất đi.
Khóe miệng Trần Thuận khẽ nhếch lên, giống như người đàn ông tàn bạo nhất, tiếp tục đấm hai đấm vào đầu thuồng luồng đen, rồi mới là hài lòng thu thập thuồng luồng đen vào trong Hỗn Độn Châu.
Ngoài viên dạ minh châu khổng lồ trên đỉnh đầu, Trần Thuận không mang theo bất kỳ bảo vật nào khác của thuồng luồng đen đi, sau đó, hướng về phía chỗ vừa rồi lần nữa xé rách không gian.
Đã tiến vào ao Linh tủy.
Nhưng Trần Thuận mới vừa nhảy ra khỏi ao Linh tủy, thì một âm thanh lạnh lùng truyền đến: "Hãy giao thuồng luồng đen ra đây."
---------------------