CHƯƠNG 319: TU SĨ HỌ TRẦN
Nhưng mà, Ngải Lệ Tư không vì thế mà thay đổi sắc mặt, thật sự vẫn không đến mức làm cô ta kinh hãi..
Núi Thanh Lôi, trong mắt tuyệt đại đa số tu sĩ và môn phái, đều là quái vật khổng lồ.
Dù sao, tông chủ của Thanh Lôi Tông, chính là một cường giả Nguyên Thần Cảnh.
Nhưng so sánh với nước Tây Lan Thần vẫn còn xa không bằng.
Nước Tây Lan Thần, chính là vì có được công pháp thiên cấp, đứng song song với thế lực siêu nhiên của Chân Tiên Kiếm Tông, cả tiên giới, chỉ có Chân Tiên Kiếm Tông, là cao hơn một bậc.
Không nói đến nước Tây Lan Thần, ba người khác ở đây, dù là Nam Cung Tiên Nhi của Diệu Dục Lầu, Xà Yêu Nhi ở Vạn Xà Điện hay là cung Phiêu Tuyết sư thừa của Tuyết Lam, đều hơn xa núi Thanh Lôi.
Chỉ là, Ngải Lệ Tư và Chung Bình đã gặp nhau mấy lần, Chung Bình cũng là một trong những thiên kiêu bây giờ, sau khi gặp trên đường, lúc này mới kết bạn đi đến Chân Tiên Kiếm Tông.
Sau khi đến Chân Tiên Kiếm Tông, Ngải Lệ Tư và Chung Bình tách ra.
Chung Bình cũng biết phân lượng của mình vẫn không đủ để Ngải Lệ Tư nể mặt, đương nhiên cũng sẽ không liếʍ mặt đi theo Ngải Lệ Tư mãi, làm người thêm phiền.
Chung Bình lúc này, đang cùng mấy người bạn khác ở Đông Vực, tụ lại một chỗ.
Đông Vực, đệ tử truyền thừa núi Tử Quang, Mạc Ly Đạo, có quan hệ không tệ với Chung Bình.
"Anh Chung, nghe nói lần này anh đồng hành cùng với công chúa Ngải Lệ Tư đến, cảm giác thế nào?"
"Nghe nói, công chúa Ngải Lệ Tư, tương lai có lẽ có khả năng sẽ kén phò mã, vào nước Tây Lan Thần, bởi vì cái gọi gần quan được ban lộc..."
Mạc Ly Đạo, bưng một ly linh tửu, lung la lung lay trêu ghẹo nói.
Nghe lời ấy, trong mắt Chung Bình, cũng hiện lên một ánh sáng.
Việc này, anh ta cũng có nghe thấy.
Nếu như thật sự có khả năng, cho dù là ở rể nước Tây Lan Thần, trở thành phò mã, anh ta cũng hoàn toàn nguyện ý.
Đương nhiên, anh ta cũng biết khả năng này cực kỳ nhỏ bé.
Nhưng, chuyện này không ảnh hưởng đến sự vờ vịt của Chung Bình: "Tôi cũng không ngờ, lần này nửa đường lại gặp Ngải Lệ Tư, cô ấy chủ động yêu cầu đồng hành, nói chuyện với công chúa một lúc, thật ra tôi thu hoạch cũng rất phong phú!"
Chung Bình nhàn nhạt nói ra.
Mạc Ly Đạo cùng với ba người khác, trong mắt đều lộ ra hoàn toàn sự hâm mộ và ghen ghét khó nén được.
Ngải Lệ Tư, trong tứ nữ ở đằng kia, nếu bàn về mỹ mạo, đứng thứ nhất, có thể không thể làm tất cả mọi người tin phục.
Nhưng nếu luận thân phận, Ngải Lệ Tư đương nhiên là đứng thứ nhất không bàn cãi.
Công chúa nước Tây Lan Thần, thân phận tôn quý.
Cho dù là năm người bọn họ, đều là truyền nhân tông phái của mình, hơn nữa, ở tiên giới cũng có danh khí không nhỏ.
Nhưng buộc lại một chỗ, vẫn còn không bằng Ngải Lệ Tư.
Nếu có được sự ưu ái của Ngải Lệ Tư, có tài nguyên và công pháp của nước Tây Lan Thần ủng hộ, dù là thân phận địa vị hay là thành tựu trong tương lai, đều không thể so sánh được.
Không chỉ có thế, còn được ôm người đẹp!
Ngải Lệ Tư, tràn ngập một vẽ đẹp cuồng dã mà những người con gái ở vùng đồng bằng khác không có được, làm người ta có du͙© vọиɠ chinh phục!
Mà trong lúc mấy người luận đàm, một người thiếu nữ quần áo kỳ lạ lớn mật, ngũ quan sâu sắc quyến rũ đi đến chỗ tiên đài của bọn Chung Bình.
"Lộ Na bái kiến các vị sư huynh!"
Mấy người cả kinh.
Lộ Na, bọn họ đều biết, chính là thị nữ thϊếp thân của Ngải Lệ Tư.
Tu vi, cũng sâu không lường được!
Lộ Na đến tìm bọn họ làm gì!
Mấy người, lúc này không dám chậm trễ.
"Lộ Na thay mặt công chúa, đến mời Chung Bình sư huynh đi một lúc!"
Lộ Na vừa cười vừa nói.
Trong lòng mấy người Mạc Ly Đạo cả kinh
Mẹ nó, không thể nào!
Bọn họ chỉ là trêu chọc Chung Bình mà thôi, chẳng lẽ, công chúa Ngải Lệ Tư thật sự có ý với Chung Bình?
Chung Bình đầu tiên là sững sờ sau đó là cuồng hỉ.
Ngải Lệ Tư lại chủ động mời anh ta.
Phải biết rằng, lúc này Ngải Lệ Tư cùng với ba người Nam Cung Tiên Nhi, Tuyết Lam, Xà Yêu Nhi tụ lại một chỗ.
Cho dù là cũng có được công pháp thiên cấp, ba người khác cũng có thân phận địa vị tương đương Ngải Lệ Tư, đều có cơ hội, tham gia tứ nữ tụ hội.
Chung Bình run rẩy nhìn lại.
Lúc này, đệ tử truyền nhân của Vạn Pháp tiên môn cũng có được công pháp thiên cấp ở Đông Vực, Tiết Đồ.
Đại sư huynh “Học viện tinh nguyệt” Nam Vực, Dịch Giang.
Thánh tử “Tiên điện Bắc Đấu” Bắc Vực, Bạch Hành Giản!
Ba người bọn họ, cho dù là tụ lại cùng một chỗ, giống như Ngải Lệ Tư tứ nữ, không để cho người khác quấy rầy.
Nhìn thấy ba người bọn họ, Chung Bình bất giác lộ ra một nụ cười.
Ba người các người cũng không có cơ hội, đến được tụ hội của các cô ấy.
Công chúa Ngải Lệ Tư vừa chủ động đến mời tôi rồi.
Lúc này, trong lòng Chung Bình, bành trướng không có biên giới.
Một lòng, rục rịch.
Chẳng lẽ, công chúa Ngải Lệ Tư, thật sự có hảo cảm đặc biệt gì với anh ta?
Nếu thật sự là như thế, vậy thì nhất định phải nắm cho chặt.
Cho dù là buông bỏ thân phận đệ tử truyền nhân núi Thanh Lôi, bỏ qua vị trị chưởng giáo kế nhiệm của núi Thanh Lôi, cũng không sao.
Nếu có thể thành phò mã của công chúa Ngải Lệ Tư, tương lai, chưa hẳn không có cơ hội chấp chưởng nước Tây Lan Thần.
Càng nghĩ, Chung Bình càng kích động.
"Mấy vị, vậy tôi đây đi trước một lúc!"
Chung Bình ôm quyền nói với mấy người Mạc Ly Đạo, cố nén sự kích động trong lòng, nỗ lực làm mình bình tĩnh trở lại.
Sau đó, theo chân Lộ ra, đi về phía mấy người Ngải Lệ Tư.
Để lại mấy người Mạc Ly Đạo, hai mắt nhìn nhau.
Trong mắt, tràn đầy ghen ghét.
Đi vào tiên đài bốn người Ngải Lệ Tư đang ở thì tứ nữ Ngải Lệ Tư đều đồng loạt nhìn về phía Chung Bình.
Làm Chung Bình nhất thời, có chút thụ sủng nhược kinh.
Dù anh ta là đệ tử truyền nhân của núi Thanh Lôi, vẫn chưa từng có cơ hội như vậy, một mình đối mặt với bốn người Ngải Lệ Tư, Nam Cung Tiên Nhi.
"Không biết công chúa Ngải Lệ Tư, tìm tại hạ có việc?"
Chung Bình ôm quyền, mở miệng nói.
Cố gắng làm cho mình bình tĩnh, lại không hề bận tậm.
Thậm chí, anh ta còn đang suy nghĩ, nếu là mời anh ta đến, hẳn lẽ nên mời anh ta vào trong đình chứ, Chung Bình còn đang suy nghĩ, đến lát nữa phải biểu hiện thế nào, mới có thể bất động thanh sắc lộ ra sự bất phàm của mình, để chúng nữ lau mắt mà nhìn.
"Cái này, anh xem một chút!"
Ngải Lệ Tư ném pháp bảo truyền tin của mình cho Chung Bình.
Chung Bình trong lòng mừng rỡ
Công chúa Ngải Lệ Tư, đến pháp bảo thϊếp thân đến mức này cũng giao vào trong tay anh ta.
Chỉ là, chớp mắt sau, biểu tình cố gắng bình tĩnh của Chung Bình, hoàn toàn cứng đờ.
"Toàn bộ đệ tử tinh anh núi Thanh Lôi, đều chết hết!"
"Chết trong tay tu sĩ họ Trần đồng hành với Lam Hà!"
Hai dòng chữ, rơi vào trong mắt của anh ta.
Ngay lúc Chung Bình nhìn thấy tin tức này, có cảm giác thế nào?
Ai dám diệt sát đệ tử tinh anh núi Thanh Lôi bọn họ.
Nhưng mà, rất nhanh, Chung Bình lại tin tưởng tin tức này.
Nếu như không xác định tính chân thật, sao Ngải Lệ Tư có thể đặc biệt mời anh ta đến, nói cho anh ta biết chuyện này.
Đồng thời, anh ta cũng nhớ đến, Lam Hà là ai!
Tu sĩ họ Trần, chính là người đã đắc tội với anh ta kia.
Nhưng mà, sao người đó có thể gϊếŧ được đệ tử tinh anh của núi Thanh Lôi bọn họ, còn là diệt sạch!
Sắc mặt của Chung Bình, trở nên khó coi..
"Tin rằng tin tức này, sẽ nhanh chóng rơi vào tay Chân Tiên Kiếm Tông, trước đó, anh có thể chuẩn bị."
Ngải Lệ Tư lấy lại pháp bảo ngọc bài bộ đàm, nhắc nhở.
Dù sao, hộ vệ của mình đồng hành với đệ tử Thanh Lôi Tông, thấy được một màn đó, truyền tin đến cho cô, Ngải Lệ Tư cảm thấy mình vẫn phải cần thiết báo cho Chung Bình một tiếng.
"Tạ ơn công chúa!"
Chung Bình ôm quyền, nói lời cảm tạ.
Sau đó, xoay người rời đi.
Nghiến răng nghiến lợi!
Tu sĩ họ Trần, Lam Hà!
Dám gϊếŧ đệ tử núi Thanh Lôi tôi!
Dám làm tôi ở trước mặt bốn vị nữ thần, bẻ mặt như thế.
Hai người các người, nhất định phải chết!
Lúc này, Chung Bình chỉ cảm thấy mình như là một kẻ ngốc, còn tưởng rằng, công chúa Ngải Lệ Tư có ý với mình.
Sau khi Chung Bình rời đi.
Trên tiên đài, Xà Yêu Nhi lần nữa liếʍ cặp môi đỏ mọng đẹp đẽ, lộ ra một nụ cười tà dị yêu mị: "Núi Thanh Lôi, toàn bộ thực lực, mặc dù không tính quá mạnh mẽ, nhưng chân nhân Lôi Minh, dù sao cũng là tiền bối Nguyên Thần Cảnh, ở Tiên Giới, cũng là người trên cao, ngoại trừ một số thế lực lớn và cường giả bên ngoài, ai dám diệt sát đệ tử tinh anh của núi Thanh Lôi trước mặt mọi người như vậy? Cũng có chút thú vị."
Ngải Lệ Tư nghĩ nghĩ, nói: "Nếu tôi đoán không sai, người gϊếŧ người núi Thanh Lôi, lúc ấy tôi có gặp qua, tu vi cũng không cao, nhiều nhất chỉ có thực lực Thông Thần Cảnh trung kỳ, nhưng mà, có thể dùng sức một người, chém chết tất cả đệ tử tinh anh Thông Thần Cảnh của núi Thanh Lôi, người này, thực lực cũng không tệ."
"Thực lực là cũng không tệ lắm." Tuyết Lam thản nhiên nói, nhưng mà ở trong mắt các nàng, cũng chỉ là không tệ mà thôi, ít nhất mấy người các nàng, cũng có thể làm được: “Nhưng mà, mấu chốt là, có gan!"
Dám diệt sát đệ tử tinh anh núi Thanh Lôi trước mặt mọi người, thực lực không phải hàng đầu, mà là có gan.
Cón gan đắc tội chết với cả núi Thanh Lôi!
"Tôi lại có chút tò mò, vị tu sĩ họ Trần này là ai?"
Xà Yêu Nhi bưng linh tửu lên, uống một hơi cạn sạch, có chút hăng hái nói.
"Có lẽ, tôi biết vị tu sĩ họ Trần này là ai!"
Nam Cung Tiên Nhi, khẽ chớp lông mi, có thực lực như thế, lại lớn mật như thế, còn họ Trần, thân phận của anh, dường như, không cần nói cũng biết!
"Ai?"
Ba người Xà Yêu Nhi, đồng loạt nhìn về Nam Cung Tiên Nhi
Nhưng mà, không đợi Nam Cung Tiên Nhi trả lời, Xà Yêu Nhi đã trừng lớn cặp mắt yêu mị, kinh hô thành tiếng: "Trần Thuận!"
---------------------