CHƯƠNG 290: HẸN GẶP
Thánh Thành, Diệu Dục lầu!
Trần Thuận mới đầu, thật sự không có hoàn toàn nghĩ sai.
Diệu Dục lầu mặc dù không phải phong nguyệt chi địa chân chính, nhưng ở Thánh Thành, cũng có một cung điện xây dựng như chốn thần tiên.
Cho các tu sĩ phẩm trà, uống rượu, khiêu vũ, nghe nhạc...
So với phong nguyệt chi địa chân chính, trừ không có chuyện phong nguyệt chân chính, tận hứng.
Chỉ cần bạn có đủ linh thạch, gọi một đệ tử nhanh nhẹn trong Diệu Dục lầu, cùng bạn đi du hồ, uống rượu, vui chơi, không gì là không thể!
Thậm chí, thân phận địa vị đủ cao, Nam Cung Tiên Nhi cũng chưa chắc không thể không mời được!
Khi Nhu Nhi dẫn Trần Thuận đến nơi này.
Trần Thuận liền cảm thán Diệu Dục lầu, thật sự là đại thủ bút.
Cung điện từng dãy, nối liền nhau, tọa lạc ở trung tâm hồ nước rộng lớn, bốn phía sương khói lượn lờ, linh khí nồng đậm, có thể gọi là tiên cảnh.
“Sư huynh, mời bên này!”
Nhu Nhi chỉ vào một con đường cho Trần Thuận.
Không có thuyền bè mà đi.
Mà dẫn Trần Thuận đạp không mà đi, tiến vào trong khu cung điện, một nơi rộng lớn và lộng lẫy.
Vào trong cung điện, Trần Thuận cảm thấy mình giống như đi vào Quảng Hàn cung.
Tiên khói lượn lờ!
Chỉ có điều. những làn sương này, lại không phải sương khói thật.
Mà là linh khí nồng đậm đến mức hiện hình, nhưng vừa vặn đến chỗ tốt, không có nồng đậm đến hóa lỏng, ngược lại như như tiên khói, tô điểm cho toàn bộ cung điện như một chốn thần tiên ngoài thực tại.
Khiến lòng người thư thái, dễ chịu!
Trong cung điện, bên cửa sổ, để một chiếc bàn ngọc lưu ly.
Bên cạnh bàn ngọc, có một tuyệt sắc giai nhân đang ngồi.
Mái tóc đen óng, đôi mắt linh động, làn da như tuyết, quyến rũ động lòng người.
“Sư huynh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Người đẹp khẽ mở đôi môi đỏ mọng, giọng nói trong trẻo.
Không phải người khác, chính là Nam Cung Tiên Nhi mị hoặc chúng sinh, lại không nhiễm chút bụi trần.
“Tiên Tử, lâu rồi không gặp!”
Trần Thuận cười nói.
Hào sảng, không có câu lệ gì cả, trực tiếp cất bước đi về phía bàn ngọc lưu ly.
“Lần trước gặp mặt, là 7 ngày trước, đối với tu sĩ như ta, chẳng qua chỉ là trong nháy mắt mà thôi, sư huynh tại sao lại nói, lâu rồi không gặp!”
“Có một loại cách nói, một khi không gặp tựa cách ba thu, lẽ nào, sư huynh cảm thấy xa Tiên Nhi bảy ngày, giống như rời xa 7 năm hay sao?”
Nam Cung Tiên Nhi chớp mắt, đôi mắt đó dường như si ngốc nhìn Trần Thuận.
“Không sai, bảy ngày này, thật khiến ta nhớ nhung vất vả mà!”
Khóe miệng của Trần Thuận nhếch lên lộ ra nụ cười trêu đùa, đi thẳng đến bên ngọc lưu ly, ngồi đối diện Nam Cung Tiên Nhi.
“Sư huynh nói như thế, có thể sẽ khiến Tiên Nhi hiểu lầm đó!” Nụ cười trên mặt Nam Cung Tiên Nhi càng sâu, rất ngọt ngào, rất động lòng người.
Sau đó, trên mặt lại bỗng đổi sang một vẻ khác, yêu kiều quyến rũ nói: “Vậy, sư huynh nếu đã nhung nhớ Tiên Nhi đến khổ sở như thế, tại sao lại muốn ngồi cách xa Tiên Nhi như thế?”
Nghe thế, Trần Thuận khẽ lắc đầu.
“Tiên Tử, đừng nên đùa với lửa!”
Trần Thuận nhàn nhạt nói.
“Cung điện là hồ, không sợ lửa.”
Môi đỏ mọng của Nam Cung Tiên Nhi hơi hé ra.
“Vậy sao?”
Khóe miệng của Trần Thuận khẽ động.
Khoảnh khắc sau, thân thể của Trần Thuận biến mất khỏi chỗ đang ngồi.
Xuất hiện ở bên cạnh Nam Cung Tiên Nhi, ngồi cùng một chỗ với Nam Cung Tiên Nhi.
Hơn nữa, khoảng cách, rất gần!
Độ gần giữa hai người gần như sắp không có khoảng cách rồi.
Nam Cung Tiên Nhi trong lòng hơi ngạc nhiên.
Tốc độ thật nhanh!
Có điều, trên mặt lại không có biểu lộ gì cả.
Khi Nam Cung Tiên Nhi còn muốn tiếp tục trêu Trần Thuận mấy câu.
Sắc mặt của Nam Cung Tiên Nhi khẽ thay đổi.
Chỉ thấy Trần Thuận, không biết từ khi nào đã đưa tay ra, túm lấy eo của cô ta, kéo cô ta vào trong lòng.
“Có người đẹp bầu bạn, rượu ngon uống cùng, thật sự là chuyện tốt nhất trên đời!”
Trần Thuận cười ha hả.
Cảm nhận bàn tay nóng bỏng của Trần Thuận, cơ thể của Nam Cung Tiên Nhi hơi run.
Bất ngờ đến cực điểm.
Cô ta vậy mà không nhận ra Trần Thuận ra tay.
Trong mắt của Nam Cung Tiên Nhi vụt qua một tia tức giận.
Từ khi cô ta sinh ra đến nay, trừ lúc nhỏ bị ba mẹ ôm ra, còn chưa từng có người đàn ông nào chạm vào cơ thể của mình. Không có ai có bản lĩnh đó, cũng không có ai dám.
Trần Thuận, vậy mà to gan như thế!
Có điều, chỉ là thời gian một giây, tia tức giận của Nam Cung Tiên Nhi đã ép xuống.
“Khoảng cách quá gần, lại bớt đi vài phần mỹ cảm, Tiên Nhi bỗng cảm thấy vẫn nên giữ vài phần khoảng cách, mới càng khiến người ta động lòng!”
Nam Cung Tiên Nhi khẽ giọng nói.
Cơ thể quyến rũ khẽ động, thoát khỏi tay của Trần Thuận.
Xuất hiện ở đối diện Trần Thuận, vừa hay ngồi vào chỗ Trần Thuận vừa ngồi.
Trong mắt Trần Thuận vụt qua tia dị sắc.
Phải biết, không phải ai cũng có thể tùy tiện giãy thoát được khỏi vòng ôm của hắn.
Còn dễ dàng như thế.
“Không biết Tiên Tử lần này tìm ta đến là có chuyện gì?”
Trần Thuận nghiêm túc nói.
Hắn tự nhiên sẽ không cảm thấy, hắn vừa đến Thánh Thành, Nam Cung Tuyết Nhi sẽ tìm hắn ôn chuyện cũ.
Giữa hắn và Nam Cung Tiên Nhi, không có chuyện cũ!
Chỉ có lợi ích, giao dịch!
“Không hiểu phong tình!
Nam Cung Tiên Nhi lườm Trần Thuận.
Đổi lại thành người khác, đâu ai không phải nghĩ gần mình hơn một lúc.
Cho dù có chính sự thì cũng nghĩ cách, kéo dài thời gian, chỉ vì có thể ở cạnh cô ta lâu hơn.
Đặc biệt là kiểu ở riêng với nhau như này.
Phóng mắt cả tiên giới, lại có mấy thanh niên tuấn kiệt, có thể có tư cách này?
Có điều, Nam Cung Tiên Nhi bây giờ cũng biết, Trần Thuận trông nghiêm túc, trên thực tế, còn xa không bằng mấy thanh niên thiên kiêu hữu lệ đó, rất không thú vị!
Cho nên cũng không có tiếp tục trêu ghẹo Trần Thuận nữa.
Nếu không, Trần Thuận thật sự muốn ra chiến tiện nghi của cô ta, Nam Cung Tiên Nhi chưa chắc sẽ thật sự tức giận.
“Lần này mời sư huynh đến là vì chuyện kết minh!”
Nam Cung Tiên Nhi nghiêm túc nói.
“Kết minh?”
Lần này, Trần Thuận ngược lại bất ngờ rồi.
“Một tháng sau, thủ tịch đệ tử của Chân Tiên Kiếm Tông – Kiếm Trần sẽ đột phá đến Thành Thông Cảnh đỉnh phong!”
Nam Cung Tiên Nhi nói.
Trần Thuận không nói gì, yên tĩnh chờ đợi.
Khựng lại trong giây lát, Nam Cung Tiên Nhi lúc này tiếp tục nói: “Lần này, không phải là một mình đột phá, Chân Tiên Kiếm Tông đã hiệu triệu cả tiên giới, mời rất nhiều các thế lực lớn, có thể dẫn theo hậu bối nhà mình đến xem.”
“Đây ngược lại là chuyện hiếm lạ, thiết nghĩ không có ai sẽ từ chối cả.”
Trần Thuận nhàn nhạt nói.
Chuyện này, hắn ngược lại chưa có nghe thấy, dù sao, hắn là một mình một người, trừ phi tiên giới truyền tin, nếu không hắn cũng không biết được những tin tức này, so với Nam Cung Tiên Tuyết, tin tức của Trần Thuận về tiên giới có thể nói là mỏng manh đến đáng thương.
Có điều, hiện nay, Trần Thuận cũng không phải hoàn toàn không hiểu gì về cái gọi là tiên giới này.
Chân Tiên Kiếm Tông dù sao là đệ nhất tông của tiên giới, không có ai sẽ không cho Chân Tiên Kiếm Tông mặt mũi.
Huống chi, thế lực khác, đó cũng là cơ hội cầu còn không được.
Chân Tông Kiếm Tông, thủ tịch đệ tử, Kiếm Trần được công nhận là đệ nhất thiên tài trong lớp trẻ của tiên giới.
Đồng thời, cũng là thanh niên đệ nhất cao thủ!
Lúc Thống Thần Cảnh hậu kỳ thì đánh bại cường giả Thần Hải Cảnh sơ kỳ!
Hơn nữa, không khó giành chiến thắng!
Chỉ ba kiếm thì đã đánh bại Hải Thần Cảnh!
Trong bảng Thần Thông Cảnh lập ngoài tiên giới, đứng thứ nhất!
Phen này Kiếm Trần đột phá chắc chắn khiến tất cả mọi người quan ngộ.
Đối với rất nhiều tu sĩ tu vi không bằng hắn ta, vậy đều cầu còn không được, có lẽ có thể từ trong đó, lĩnh ngộ được vài điều, so với khổ tu nhiều năm có hiệu quả càng nhiều!
Cho dù một số cường giả Thần Hải Cảnh, cũng chưa chắc không cảm thấy hứng thú, sự mạnh mẽ của Kiếm Trần, đối với bọn họ mà nói, đó cũng có ý nghĩa tham khảo. Phen này lời kêu gọi của Chân Tiên Kiếm tông được hưởng ứng vô cùng.
Trần Thuận gần như đã có thể tưởng tượng được, một tháng sau, cảnh tượng sôi sục của Chân Tiên Kiếm Tông.
Tuyệt đối coi như bữa tiệc lớn của cả tiên giới!
“Không sai, không có ai sẽ từ chối.”
Nam Cung Tiên Nhi cười nói.
Trong mắt, không khỏi xuất hiện một hình ảnh tuyệt thế.
Sư phụ của cô ta, lâu chủ của Diệu Dục lầu, đã từng nói, Kiếm Trần nếu như không chết yểu, tương lai sẽ là kim đan sáng chói.
Sẽ có tư cách đứng trên đỉnh tiên giới, sẽ áp đảo cả một thời đại!
Giống như 500 năm trước, Kiếm Thần của Chân Tiên Kiếm Tông, trở thành một truyền kỳ bất hủ.
Hơn nữa, Kiếm Trần đã từng bình phẩm, những người đồng lứa trong tiên giới, có nhiều nữ trung hào kiệt, duy chỉ có Nam Cung Tiên Nhi khiến anh ta tán thưởng.
Chỉ có điều, Nam Cung Tiên Nhi là thánh nữ của Diệu Dục lầu, tương lai sẽ quản lý cả Diệu Dục lầu, mà lâu chủ của Diệu Dục lầu, không thể gả đi.
Diệu Dục lầu, trước nay chưa từng hồi đáp cái gì.
Mà Nam Cung Tiên Nhi cũng tuyệt đối sẽ không nguyện ý làm phụ tá cho bất kỳ ai, cô ta có con đường mà cô ta muốn đi!
“Đương nhiên, đây không phải trọng điểm.”
“Trọng điểm là, đợi sau khi Kiếm Trần đột phá Chân Tiên Kiếm Tông, sẽ tuyên bố một chuyện quan trọng liên quan đến cả tiên giới!”
Nam Cung Tiên Nhi, nói lần nữa.
---------------------