CHƯƠNG 252: HÔM NAY TIÊN NHI MÚA MỘT KHÚC, LUẬN ĐẠI ĐẠO CÙNG SƯ HUYNH!
Ngay lập tức, ánh mắt tất cả mọi người đều hơi ngưng lại!
Nam Cung Tiên Nhi, thật sự đẹp đến cực hạn!
Khóe miệng của cô mang theo nụ cười rung động lòng người, hàm răng trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng gợi cảm mà tươi tắn, mái tóc dài đen nhánh, làn da trắng hơn tuyết, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, xinh đẹp không gì sánh nổi.
Dáng người có lồi có lõm, đường cong hoàn mỹ rung động lòng người, không một tì vết!
Giống như một kiệt tác hoàn mỹ của tạo hóa.
Trong mỗi một cử động của cô đều mang theo hơi thở kỳ ảo không vương bụi trần, tựa như nàng tiên từ trong tranh bước ra, khiến cho người ta nảy sinh cảm giác thiêng liêng chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn.
Nhưng lại có loại phong tình khiến cho người ta không cách nào kháng cự, khiến lòng người sinh ra cảm giác hướng tới!
Cô từ trong lầu Diệu Dục đi ra, dạo bước trên không trung, bay về phía mặt hồ ở trước mắt mọi người, dáng vẻ yểu điệu thướt tha quyến rũ lòng người.
“Cô gái này đúng chỉ trên trời mới có!”
Trong lúc nhất thời, gần như tất cả mọi người đều bị Nam Cung Tiên Nhi hấp dẫn.
Đắm chìm vào trong sắc đẹp đó.
Mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười hay một hành động, đều khiến tinh thần mọi người rung động.
Dù là Trần Thuận, cũng phải thất thần trong tích tắc.
Suýt chút nữa thì đắm chìm vào trong đó.
Nhưng mà, thần thức của Trần Thuận mạnh biết nhường nào, khả năng kiềm chế cao biết bao nhiêu, cũng chỉ trong tích tắc mà thôi, ánh mắt lập tức khôi phục lại trong suốt bình thường.
“Hôm nay Tiên Nhi múa một khúc, luận đại đạo cùng sư huynh!”
Ngay sau đó, giọng nói của Nam Cung Tiên Nhi lại vang lên lần nữa, êm tai tựa tiếng chuông bạc.
Mà lúc này, ánh mắt của một số thanh niên tài giỏi cũng bắt đầu khôi phục trong suốt bình thường.
Nhưng chỉ thoáng chốc, lại đắm chìm vào trong tiếng đàn sáo từ xung quanh truyền đến, cùng với điệu múa phiêu bồng rung động lòng người này của Nam Cung Tiên Nhi.
Nam Cung Tiên Nhi múa trên mặt hồ, uyển chuyển mê người, dường như cả trời đất đều lấy cô làm trung tâm.
Nương theo điệu múa của cô, toàn bộ mặt hồ bắt đầu phủ lên những gợn sóng lăn tăn, đủ loại cá bơi lội, thỉnh thoảng nhảy lên trên mặt nước, hồ nước cũng hóa thành suối phun tuyệt đẹp vô ngần, ôm trọn cả người cô.
Tuyệt vời không thể diễn tả bằng lời!
Mọi người đều đắm chìm vào trong đó.
Dù là Long Tiềm, lúc này trong hai mắt cũng chỉ có Nam Cung Tiên Nhi, không còn gì khác.
Trần Thuận, sau nháy mắt thất thần, vẫn khôi phục dáng vẻ trong sáng bình thường, thưởng thức điệu múa uyển chuyển này của Nam Cung Tiên Nhi.
Nhưng ngay sau đó, Trần Thuận cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong điệu múa của Nam Cung Tiên Nhi ẩn chứa những thứ khác.
Một tia đạo vận!
Bỗng nhiên, Trần Thuận hiểu ra.
Vì sao có thể đồng thời cảm nhận được thánh khiết kỳ ảo và quyến rũ duyên dáng trên người Nam Cung Tiên Nhi, hơn nữa, cả hai lại không hề xung đột, giống như Thái Cực vậy.
Ắt hẳn Nam Cung Tiên Nhi đồng thời đi trên hai con đường.
Còn là hai con đường hoàn toàn trái ngược nhau.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Thuận nhìn Nam Cung Tiên Nhi chợt lóe lên một tia sáng.
Nếu là trước kia, Trần Thuận vẫn thật sự nhìn cô bằng ánh mắt như đang nhắm nhìn một cô gái xinh đẹp nhảy múa, mà lúc này, trong mắt Trần Thuận lại mang theo vẻ khác thường.
Nếu như suy đoán của hắn là sự thật, vậy quá kinh khủng rồi!
Nếu cô thật sự có thể đi tiếp trên hai con đường hoàn toàn trái ngược nhau này mà thăng bằng không bị phá vỡ, mặc dù vô cùng khó khăn, nhưng chỉ cần có thể đi tiếp, một ngày nào đó, chứng đạo thành công.
Chắc chắn sẽ trở thành bá chủ một phương!
Thành quả, sẽ không thấp hơn chủ của Ma giới – Trần Thuận ở kiếp trước.
Chỉ là rất khó khăn.
Trong đó có rất nhiều hung hiểm.
Dù là Trần Thuận, dựa vào kinh nghiệm và hiểu biết của một người chủ Ma giới như hắn, cũng cảm thấy con đường này thật sự rất khó khăn, hi vọng không lớn.
Chỉ cần làm không tốt một chút thôi, sự cân bằng này có thể sụp đổ.
Nhẹ thì sụp đổ một con đường, sức lực chiến đấu bị tổn thương, từ đó chuyên tâm tu luyện một con đường kia.
Nặng thì sụp đổ toàn bộ!
Mà khi Trần Thuận nghĩ đến những điều này, Nam Cung Tiên Nhi đang nhảy múa trên mặt hồ dường như có trực giác, ánh mắt dừng lại trên người Trần Thuận thêm một giây.
Ý cười bên khóe miệng lại càng ngọt ngào hơn!
...
...
Điệu múa đã hoàn thành!
Rất lâu sau, những thanh niên tài giỏi mới dần dần tỉnh táo lại.
Long Tiềm thấy dường như Trần Thuận đã tỉnh táo lại từ sớm, mặc dù bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự đoán của hắn ta, nếu Trần Thuận tỉnh táo chậm hơn hắn ta, vậy thì hắn ta sẽ càng coi thường Trần Thuận hơn rồi.
“Trần huynh, trước đó huynh có nói, phụ nữ tuy đẹp, nhưng cũng chỉ có một mũi hai mắt, cuối cùng cũng chỉ là một bộ Khô Lâu Hồng Phấn mà thôi, nhưng hôm nay gặp được Nam Cung tiên tử, lại khiến cho tôi sinh ra một loại cảm giác, cho dù cuối cùng chìm đắm vào trong hồng trần, ở bên cạnh nhau, hóa thành một nắm cát vàng, đó cũng là một loại hạnh phúc, bởi vậy mới có câu, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!”
Long Tiềm truyền âm đến Trần Thuận, thấp giọng nói.
Lời này, cũng thật sự không dám nói thẳng ra!
“Long huynh, xem ra đạo tâm của huynh không đủ vững vàng, vậy phải chú ý rồi!”
Trần Thuận trêu ghẹo.
Lời của Long Tiềm nửa thật nửa giả, giống như đang nói đùa, cũng giống như đang nghiêm túc, nhưng hắn vẫn nhắc nhở một câu.
Nói xong, Trần Thuận lại nhẹ nhàng đến mức không thể nhận ra, dùng tay ra hiệu với Long Tiềm.
Ý bảo Long Tiềm đừng truyền âm nữa.
Long Tiềm vốn còn muốn nói gì, lại hơi sững sờ, bỏ đi suy nghĩ tiếp tục truyền âm với Trần Thuận.
Hắn ta hiểu được ý của Trần Thuận.
Trên thuyền Diệu Dục, có lẽ tồn tại người có thực lực cao thâm mà bọn họ không phát hiện ra, truyền âm của bọn họ, chưa chắc sẽ không bị người ta nghe thấy.
Ít nhất, truyền âm của Luyện Khí Cảnh, có lẽ Thông Thần Cảnh sẽ không nghe được, nhưng rất có thể Thần Hải Cảnh sẽ nghe được.
Dù sao Nam Cung Tiên Nhi, với tư cách là Thánh Nữ hiện giờ của lầu Diệu Dục, ra đến tận đây, chắc chắn phải có người bảo vệ, nếu không có cao thủ Thần Hải Cảnh, thậm chí là Nguyên Thần Cảnh xuất hiện, có suy nghĩ nhằm vào cô, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ.
Long Tiềm suy đoán, mà Trần Thuận thì lại khẳng định.
Lúc trước chưa lên thuyền, hắn vẫn chưa phát hiện ra.
Nhưng ngay khi vừa bước lên thuyền Diệu Dục, Trần Thuận đã cảm nhận được, trong thuyền Diệu Dục có hai luồng hơi thở của Thần Hải Cảnh.
Thậm chí một luồng trong đó còn sắp lột xác, đến gần Nguyên Thần Cảnh.
Bởi vậy, khi ở trên thuyền Diệu Dục, Trần Thuận vẫn không dùng thầm niệm điều tra các nơi trong thuyền Diệu Dục.
“Tiên Nhi mời các vị sư huynh luận đạo, nếu có hứng thú, mời các vị sư huynh vào trong lầu Diệu Dục phía trước, tọa đàm luận đạo, Tiên Nhi cũng chuẩn bị một chút quà nhỏ cho các vị sư huynh ở bên trong!”
Sau khi điệu múa hoàn thành, giọng nói mềm mại êm tai của Nam Cung Tiên Nhi lại vang lên.
Vừa dứt lời, dáng người mềm mại duyên dáng của Nam Cung Tiên Nhi dần dần biến mất trước mặt mọi người, đi vào bên trong lầu Diệu Dục.
Mà lầu Diệu Dục thì tản ra những đám mây mờ mịt, thoạt nhìn, sương mù mông lung, khiến mọi người nhìn thấy cảnh tượng bên trong nhưng lại có cảm giác không chân thực.
Nhưng càng như vậy, lại càng hấp dẫn lòng người.
Dù sao đây chính là mỹ nữ đệ nhất Trung Châu, một trong năm đại mỹ nữ của Tiên giới – Nam Cung Tiên Nhi mời tọa đàm luận đạo!
Thật ra, nói thì Nam Cung Tiên Nhi là một trong năm đại mỹ nữ của Tiên giới, nhưng trên thực tế, trong mắt rất nhiều người, cô vốn chính là người đứng đầu năm đại mỹ nữ.
Nam Cung Tiên Nhi, hoàn toàn xứng đáng trở thành đệ nhất mỹ nữ trong thế hệ trẻ tuổi hiện giờ!
Có thể gặp được Nam Cung Tiên Nhi thật sự, đã khiến không ít người hài lòng, nhưng bọn họ lại càng mong chờ quà nhỏ mà Nam Cung Tiên Nhi nói kia.
Nam Cung Tiên Nhi, mặc dù gọi là quà nhỏ, nhưng chỉ cần không phải kẻ ngu thì đều biết, cho dù không phải là thiên tài địa bảo đặc biệt quý báu, nhưng cũng không phải vật bình thường!
Dù sao, rất nhiều tu sĩ bước lên thuyền Diệu Dục, vốn chính là vì thuyền Diệu Dục bằng lòng bỏ ra thiên tài địa bảo mà đến.
Còn việc muốn xảy ra chuyện gì với truyền nhân của lầu Diệu Dục? Đừng nói là Nam Cung Tiên Nhi, dù là một số đệ tử bình thường cũng đã rất khó, trừ phi thật sự có tư chất ngút trời, hoặc là có chỗ rất đặc biệt khiến lầu Diệu Dục vừa ý, nếu không thì không thể nào.
Nhưng tương tự, vẫn có không ít người ôm suy nghĩ như vậy, ngộ nhỡ thì sao, một khi kết làm đạo lữ với đệ tử của lầu Diệu Dục, vậy chỗ dựa sau lưng chính là lầu Diệu Dục, lầu Diệu Dục cũng sẽ cung cấp rất nhiều tài nguyên, cung cấp những thứ tu luyện khác, có thể nói là một bước lên trời!
Trần Thuận nhìn thấy vẻ mặt mọi người, cái dáng vẻ rục rịch muốn thể hiện thật tốt kia thì đã biết rõ, với kinh nghiệm của hắn, sao có thể không hiểu suy nghĩ của một số người chứ, nhưng Trần Thuận lại lắc đầu.
Người thật sự nghĩ như vậy, muốn trèo lên ngọn núi dựa lớn lầu Diệu Dục, một bước lên trời này, chắc chắn lầu Diệu Dục không thể nào vừa ý.
Dạng người như vậy, cũng rất khó để trở thành kẻ mạnh!
Mặc dù nơi đây có đến mấy chục người, nhưng thật sự có thể được lầu Diệu Dục vừa ý, bằng lòng gả đệ tự của mình cho người đó, Trần Thuận đoán rằng, cũng chỉ có một hai người mà thôi.
Nam Cung Tiên Nhi múa xong rồi trở về trong lầu Diệu Dục.
Bên trong lầu Diệu Dục, lại trải ra một chiếc cầu vồng.
Vượt qua mặt hồ.
Trải đến trước mặt mọi người!
Giống như một cây cầu bằng cầu vồng!
“Thật sự tuyệt diệu!” Long Tiềm lại ca ngợi.
Hai mắt Trần Thuận cũng khẽ phát sáng, nhưng mà, mắt Trần Thuận phát sáng không phải vì nhìn thấy cây cầu Cầu Vồng này.
Mà chính là, nhìn thấy cả chiếc thuyền Diệu Dục dưới chân, hai mắt không nhịn được sáng lên.
Pháp bảo tứ phẩm đó!
Hơn nữa, còn dùng nhiều loại vật liệu đặc biệt luyện chế.
Ở trong những pháp bảo tứ phẩm, chiếc thuyền này cũng coi như là cực phẩm rồi.
Mà khi hai mắt Trần Thuận phát sáng nhìn chằm chằm thuyền Diệu Dục.
Lại đã có người xông ra trước, leo lên cây cầu Cầu Vồng, muốn là người đần tiên bước vào trong lầu Diệu Dục.
Nhưng mà, người đầu tiên leo lên cây cầu Cầu Vồng, lại lập tức bị ngã ra ngoài!
---------------------