Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 80: Trả lại cho ngươi

CHƯƠNG 80: TRẢ LẠI CHO NGƯƠI.

Theo cử động hai tay của Trần Thuận, những sợi tơ xám chảy ra từ giữa các ngón tay của Trân Thuận.

Trong tích tắc, một tấm lưới khống lồ bằng những sợi tơ màu xám xuất hiện trước mặt mọi người.

“Đây là?” Chuẩn tông sư ở hiện trường nhìn thấy cảnh này, đôi mắt gân như trợn lên.

Lúc nãy chỉ trong nháy mắt, Trịnh Đông Dương đã phóng ra hàng chục đạo quyền ảnh, hơn nữa tất cả đạo quyền ảnh đều như thật, có thể gϊếŧ người, điều này đã khiến bọn họ kinh ngạc.

Tuy nhiên, chiêu thức có vẻ tùy ý của Trần Thuân thậm chí còn hơn hẳn việc sử dụng nội lực.

Đặc như tơ, dệt thành lưới! Không nghe thấy, không nhìn thấy!

“Đi đi!” Nhìn thấy tấm lưới khổng lồ đã hoàn thành, Trân Thuận bố sung sợi cuối cùng, vẫy tay, tấm lưới khổng lồ trước mặt, giống như ngư dân đúc lưới, lập tức bao trùm lấy Trịnh Đông Dương .

Trịnh Đông Dương thấy chiêu này của Trân Thuận, vẻ mặt hơi thay đổi, đống tử co lại.

Rõ ràng, một chiêu này của Trân Thuận nằm ngoài dự đoán của hẳn ta.

“Không ngờ khả năng khống chế của người lại tinh vi đến mức này!” Trịnh Đông Dương trầm giọng nói.

Một chiêu này của Trần Thuận, hắn ta cũng có thể làm được, nhưng không làm được đến mức nhẹ nhàng, tùy ý như thế này.

Trịnh Đông Dương thu lại sự kinh thường trên khuôn mặt, Trần Thuận đã đã đáng để hẳn ta coi trọng.

Hắn ta có thể cảm nhận được sự nguy hiểm chết người từ tấm lưới khổng lồ này.

Nếu như bị tấm lưới khổng lồ này bao phủ, sợ là không đơn giản như ngư dân quăng lưới đánh cá.

Hắn ta nhất định sẽ bị sợi tơ của tấm lưới khổng lồ này cắt thành trăm ngàn miếng thịt băm nhỏ.

“Một chiêu này của ngươi quả thật rất mạnh, nhưng muốn bẫy ta quả là mơ mộng viên vông!” Trịnh Đông Dương hét lên một tiếng, hai tay biến thành dao, lần lượt chém ra, đột nhiên, vô số nội lực biến thành dao, xuôi theo lòng bàn tay đi ra, chém về phía tấm lưới khổng lô đang bao phủ.

“Một chiêu này của Trần Thuận quả nhiên là lợi hại, nhưng cũng rất dễ phá giải, chỉ cần Trịnh Đông Dương phá hủy tấm lưới khí kình khổng lồ của hắn, sẽ không còn bất kỳ lực sát thương nào nữa!”

“Đúng vậy, chiêu này vô cùng tinh xảo, uy lực cũng rất lớn, đối với những người ở dưới bậc tông sư mà nói đúng là không thể hiểu được, thậm chí đối với chuẩn tông sư mà nói sức uy hϊếp cũng quá lớn!”

“Trân Thuận không nên khoe khoang kỹ thuật yêu sư, chiêu này, ở trong trận chiến tông sư có chút hào nhoáng bên ngoài” Mấy vị chuẩn tông sư bên ngoài cũng lần lượt trao đổi ý kiến.

Đặc biệt là bây giờ, Trịnh Đông Dương đã chém ra vô số đao vong, mấy vị chuẩn tông sư kia càng thêm chắc chắn.

Tấm lưới khổng lồ khí kình do Trần Thuận dệt ra, đối với tác dụng của nội lực chân nguyên, dùng dày công tu luyện để hình dung cũng không đủ, thậm chí có thể nói là vô cùng thân kỳ, nhưng tấm lưới khí kình khổng lồ, lại là do khí kình của nội lực chân nguyên biến hóa, liên kết các sợi tơ mà thành, sau khi tách ra, giống như một cây bèo không có rễ, đối mặt với đao vong với uy lực vô cùng lớn của Trịnh Đông Dương chém ra chỉ cần vừa chạm vào nó sẽ bị cắt thành vô số mảnh.

Nhưng, trong khi tất cả mọi người bao gồm cả Trịnh Đông Dương đều chắc chăn rằng tấm lưới khí kinh khổng lồ này sẽ bị đao vong của hắn ta chém thành từng mảnh.

Cảnh tưởng trong tưởng tượng của bọn họ lại không hề xảy ra.

Đao vong uy lực vô song của Trịnh Đông Dương sau khi chạm vào tấm lưới khí kình khổng lồ, chỉ ngăn chặn được một chút sự bao phủ của tấm lưới khí kình khống lồ, sau đó lập tức biến mất trong không khí.

Sao có thể như thế được? Những chuẩn tông sư ở đứng ở bên ngoài quan sát trận đấu, lúc nãy vẫn còn thảo luận lập tức ngậm miệng lại, những lời thảo luận lúc nãy của bọn họ vẫn còn văng vắng bên tai, thực tế đã giáng cho bọn họ một cái tát vô cùng mạnh.

Lúc này, cho dù bọn họ là chuẩn tông sư, thực lực cũng rất mạnh, có thể đối diện với tất cả tình huống đột nhiên xảy ra mà mặt không biến sắc,

nhưng vân mặt đỏ tía tai.

Nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi của Trịnh Đông Dương cũng co rút lại.

Không thế tin được! Đừng nhìn hẳn ta có vẻ dễ dàng phóng ra vô số đao vong, nhưng chủ có một mình hắn ta biết, uy lực kia mạnh đến mức nào.

Hắn ta đã thu lại sự khinh thường của mình với Trần Thuận, xuất một chiêu mạnh nhất.

Ngay cả một chiếc ô tô. Dưới đao vong của hắn ta cũng sẽ bị cắt thành hai phần.

Tấm lưới khí kình khổng lồ của Trần Thuận mạnh đến đâu nhiều nhất cũng chỉ có thể cùng hủy diệt, cùng nhau biến mất.

Nhưng bây giờ, lại không bị sao cả? Trần Thuận lạnh lùng cười một tiếng, ánh sáng của hạt gạo mà cũng dám tranh sáng với ánh sáng của mặt trăng! Tấm lưới khổng lồ này của hắn thực ra không phải cái gì mà khí kình nội lực chân nguyên biến hóa thành, mà là do Hỗn độn chỉ lực còn cao hơn cả linh khí của trời đất kết thành.

Cái gọi là khí kình muốn phá vỡ, quả thật là mơ tưởng hão huyền! Trịnh Đông Dương thấy đao vong không phá được tấm lưới khí kình khổng lồ, lại xuất liên tiếp mấy chiêu, nhưng vẫn không phá được tấm lưới khống lồ, thậm chí không thể ngăn cản sự thu gom của tấm lưới khổng lồ.

Chỉ cần đợi mấy giây nữa, tấm lưới khổng lồ sẽ bao trùm lấy hắn ta.

Một cảm giác nguy hiểm của cái chết hiện lên trong đầu.

Trịnh Đông Dương vô cùng ngạc nhiên, liên tục lùi lại! Nhưng, tấm lưới khí kình khống lồ lại giống như có sự sống, Trịnh Đông Dương ở đâu, tấm lưới khổng lồ đi theo đó.

Trong chốc lát, Trịnh Đông Dương có chút xấu hổ.

“Trần Thuận mạnh như vậy sao?” Những người trong võ đạo đứng bên ngoài quan sát trận đấu, da đâu đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy.

Lúc nãy Trịnh Đông Dương ra hai chiêu, đều bị Trân Thuận dễ dàng hóa giải.

Nhưng, Trần Thuận chỉ ra một chiêu, lại ép Trịnh Đông Dương liên tục trốn tránh, có chút xấu hổ.

Không phải Trịnh Đông Dương không đủ mạnh, sự dũng mãnh của hắn ta đã được kiểm chứng trên con đường đi xuống phía Nam.

Cái này chỉ có thể nói Trần Thuận còn mạnh hơn! Tuổi của Trần Thuận còn nhỏ hơn Trịnh Đông Dương.

Quả thật vô cùng quái dị!

“Ngươi cho rằng như này là xong rồi sao? Nực cười, để cho ngươi thấy tuyệt học của nhà họ Trịnh chúng ta, vây trời khóa đất!” Trịnh Đông Dương đột nhiên hét lên một tiếng.

Sau khi nói xong, lấy Trịnh Đông Dương làm trung tâm, bâu không khí xung quang trong vòng 10 trượng dường như đều bị đóng băng.

Rất nhiều người đến xem trận đấu này cũng nằm trong phạm vi này.

Đột nhiên, những người không ở trong võ đạo, và những người thực lực yếu đều cảm thấy bản thân mình không thể cử động được, giống như bị cố định lại.

Cả người chỉ có đôi mắt là có thể cử động một chút.

Mà những người có thực lực cao hơn một chút cũng không khá hơn.

Những cao thủ của võ đạo đại thành cũng cử động rất chậm, động tác giõng như bị làm chậm lại mấy chục lần.

Chỉ có chuẩn tông sư là khá hơn một chút, nhưng động tác của bọn họ cũng vô cùng chậm! Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc! Mà đứng mũi chịu sào chính là tấm lưới khổng lồ cách Trịnh Đông Dương gần nhất kia, dưới một chiêu này, cuối cùng cũng bị bắt dừng lại, không thể di chuyển được nữa.

Mà Trịnh Đông Dương, trong phạm vi 10 trượng động tác của hắn không chỉ không trở nên chậm chạm mà còn nhanh hơn ba lần so với bình thường.

Lý do hẳn ta có thể cầm hòa tông sự trung kỳ Ôn Hoăng Nghị chính là nhờ một chiêu Khốn Thiên Tỏa Địa này phát huy tác dụng quá lớn.

Những người của nhà họ Trịnh ở Thượng Kinh cũng rất ít người có thể thực hiện được chiêu này, tu luyện đến đại thành càng ít.

Sau khi Trịnh Đông Dương vào tông sự, dùng gân một tháng để bể quan tu luyện kỹ năng bí mật!”

“Trân Thuận, chịu chết đi!” Trên mặt Trịnh Đông Dương lộ ra sự hung ác, Trần còn mạnh và quái dị hơn so với tưởng tượng của hắn ta.

Người như vậy, không thể tồn tại trên thế giới này! Nếu không sẽ trở thành kẻ thù lớn nhất của hắn ta.

Hôm nay, Trần Thuận nhất định phải chết! Nếu không, vô địch chỉ tâm của hắn sẽ không trọn vẹn, sau này chấn làm động cảnh giới thần, để lại những nguy hiểm tiềm ẩn!….

“Trân Thuận sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Ở bên ngoài, Tống Thiên Hy có chút lo lắng hỏi.

Vương Minh Vy ở bên cạnh cũng hơi cau mày, cũng có chút lo lắng.

Hôm qua bọn họ bị Thiên Địa Nhị Quỷ nhốt ở nhà họ Đoàn, sau khi Trần Thuận đến, đương nhiên đã cứu hai người bọn họ ra.

Hôm nay, Trần Thuận đến để gϊếŧ Trịnh Đông Dương, Tống Thiên Hy là người phụ nữ của Trần Thuận, cô nhất định phải đến, mà để gϊếŧ Trịnh Đông Dương, vốn là chuyện mà Trân Thuận đã đồng ý với Vương Minh Vy, đương nhiên Vương Minh Vy cũng đến, tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó.

“Chủ mẫu yên tâm, chủ nhân mới là người mạnh nhất, ngài ấy nhất định sẽ bình an vô sự!” Quỷ hợp hoan Ngụy vô tâm giải thích.

Nhóm người bọn họ, vừa vặn năm ở bên ngoài phạm vi của Khốn Thiên Tỏa Địa, không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.

Nhưng cho dù Quỷ hợp hoan Ngụy vô tâm đã giải thích như vậy, bao gồm cả một vị chuẩn tông sư Thẩm Long Phi cũng cho Tống Thiên Hy một đáp án chắc chản thì Tống Thiên Hy vẫn rất lo lắng.

Lông mày của Vương Minh Vy cũng không hề dãn ra! Quỷ hợp hoan thấy vậy, cũng không nói gì nữa.

Đợi lát nữa, sự thật sẽ khiến chủ mẫu và cô Vương yên tâm…

“Có chút thú vị!” Trân Thuận cảm nhận được một chiêu tuyệt học của nhà họ Trịnh, lộ ra vẻ hứng thú.

Xem ra võ đạo trên địa cầu cũng không phải chỉ là một vài tài mọn.

Còn có một số công pháp cao thâm, chiêu “Khốn Thiên Tỏa Địa” này rõ ràng chính là võ học cao thâm trên trái đất.

“Chiêu này khá thú vị, nhưng muốn bao vây ta vẫn còn kém rất nhiêu!” Trần Thuận nói.

Hành động không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.

Trịnh Đông Dương đang lao vê phía Trân Thuận nhìn thấy điêu này, vẻ mặt lóe lên một tia kinh ngạc.

Trần Thuận không bị ảnh hưởng bởi Khốn Thiên Tỏa Địa? Sao có thể chứ? Cho dù là Ôn Hoằng Nghị dưới chiêu thức này động tác cũng chậm hơn bình thường nửa nhịp, đối với tông sư mà nói, chậm hơn nửa nhịp có thể chính là điểm sinh tử, vì vậy, hắn ta mới có thể cầm hòa được Ôn Hoằng Nghị.

Đây cũng là điều mà Trịnh Đông Dương tự tin có thể gϊếŧ chết Trần Thuận.

Nhưng, bây giờ, Trần Thuận dướng như không hề bị ảnh hưởng, sao có thể không khiến Trịnh Đông Dương ngạc nhiên được chứ.

Nhưng, tên đã lên dây, hôm nay, cho dù như thế nào, nhất định cũng phải gϊếŧ chết Trân Thuận.

Có ta vô địch! Cho dù là Khốn Thiên Tỏa Địa không có chút ảnh hưởng nào với Trần Thuận, Trịnh Đông Dương vẫn còn tự tin có thể gϊếŧ chết Trần Thuận! Chớp mắt, Trịnh Đông Dương đã xuất hiện trước mặt Trân Đông, một đấm đấm ra, nội lực của Trịnh Đông Dương giõng như con mãnh thú và dòng nước cuộn trào mãnh liệt lao ra, hóa thành đạo đạo khí kình, đánh về phía Trân Thuận.

“Quỷ đế cửu bí, thôn phệ!” Trần Thuận cũng hét lên, cả người giống như biến thành một cái hố đen.

Đột nhiên, tất cả những khí kình của đạo đạo dũng mãnh không có gì sánh được lao vê phía Trần Thuận trông giống như có thể khiến Trân Thuận thành thịt vụn, vừa chạm gặp Trần Thuận tất cả đều biến mất! Sao có thể như vậy? Lần này, Trịnh Đông Dương lại vô cùng ngạc nhiên.

“Cái này không thể nào!” Trịnh Đông Dương lúc này mặt mày tái mét giống như đã chết, không thể tin được.

Hắn ta chưa từng nhìn thây có người có thế nuốt chứng khí kình nội lực của người khác.

Nếu như vậy, thì phải đánh làm sao?

“Trả lại cho ngươi!” Lúc này, Trịnh Đông Dương lại đột nhiên nghe thấy bốn chữ.

Sau đó, tất cả những lực khí kình đồi dào vừa mới bị Trân Thuận hấp thụ vào cơ thể, dường như sau khi bị đồn nén sâu bên trong cơ thể Trân Thuận lại một lần nữa phóng ra khỏi cơ thể Trần Thuận.

Đánh lên người Trịnh Đông Dương.

Lực khí kình đồi dào được nén đến cực điểm, đột nhiên nổ ra.

Sức mạnh này không thua gì sức công phá của một quả bom.

Đột nhiên, Trịnh Đông Dương bị chính lực khí kình của hắn ta đánh, thổi bay ra ngoài.

Máu tươi bản ra.

Ngực, một mảng máu thịt mơ hồ.

———————