Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 517: Có cơ duyên khác

"Không cần!"

Tần Hạo tính thử thời gian, còn khoảng mười ngày nữa là hết một tháng. Ra ngoài thì tự do nhưng sẽ không có hoàn cảnh yên tĩnh như vậy để luyện công.

Anh chỉ vào Diệp Thanh Trúc đang ngồi ỉu xìu trong góc, nói: "Thả cô ấy ra ngoài được không?"

Trần Lạc Vũ khẽ gật đầu. Đối với ông ta thì Diệp Thanh Trúc không quan trọng lắm.

Nào ngờ Diệp Thanh Trúc lại vội vàng nhảy lên, ôm Tần Hạo rồi nói: "Không, em không ra ngoài. Em muốn ở bên cạnh anh. Sinh không cùng giường nhưng chết phải cùng huyệt. Em không muốn rời xa anh giây nào!"

"Em có bị gì không. Mấy bữa nay em còn muốn chết muốn sống lắm mà. Nơi này nhàm chán như vậy, em ở lại đây làm gì?"

Tần Hạo thật sự không thể nói chuyện với cô nữa, sao lại bướng bỉnh như vậy chứ. Có lúc anh chẳng thể đoán ra được suy nghĩ của Diệp Thanh Trúc. Rõ ràng cô ồn ào bảo nơi này nhàm chán quá, chẳng làm được gì, nhưng bây giờ có thể thả cô ra ngoài thì cô lại từ chối.

Diệp Thanh Trúc lại gần, nói vào tai anh: "Ở đây thì ít nhất em có thể sống cuộc sống vợ chồng. Ra ngoài thì chẳng làm được gì cả, còn nhàm chán hơn ở trong đây nữa".

"Ây..."

Tần Hạo lập tức câm nín.

Đã vậy rồi thì anh cũng chẳng thể nói gì nữa.

Trần Lạc Vũ đi rồi.

Thời gian mười ngày nói không dài thì cũng dài lắm, nhưng Tần Hạo lại cảm thấy cực kỳ ngắn ngủi, gần như chỉ trôi qua trong chớp mắt. Trong mười ngày này, anh hoàn toàn chìm đắm trong quá trình ngưng tụ kiếm khí phá thiên, đến việc ngủ cũng bỏ qua chứ đừng nói đến việc làm gì đó với Diệp Thanh Trúc!

Vì vậy đến ngày cuối cùng, khi Trần Lạc Vũ đến mở song sắt, Diệp Thanh Trúc còn vô cùng tủi thân, ở lì bên trong không chịu ra ngoài.

"Nhị trưởng lão, xin ông đó, nhốt chúng tôi thêm một tháng nữa đi!"

Nghe xong, Tần Hạo sầm mặt, qua đó kéo cô ra.

Hôm nay không chỉ có một người đến, Trần Bán Hiền cũng đến đây. Hai người họ vừa đến liền nhìn chằm chằm vào Tần Hạo, chẳng thèm nghe Diệp Thanh Trúc kêu la.

"Tên nhóc này luyện xong thật rồi kìa!", Trần Lạc Vũ mỉm cười nói.

Trần Bán Hiền lắc đầu đáp: "Không đúng, không tính là luyện thành, có thể nói là nhập môn thôi. Chỉ cần là người có chút thiên phú là tìm ra được bí mật của bộ công pháp này, muốn nhập môn cũng không khó".

"Theo em thì cậu ta có mấy phần qua được cửa ải thứ hai?", Trần Lạc Vũ cau mày, biểu cảm thay đổi liên tục.

Trần Bán Hiền lại lắc đầu, nói: "Không thể nào!"

"Em quên lần trước cậu ta bị chấn đến mức hộc máu sao?", Trần Lạc Vũ đột nhiên nghĩ đến điều này, cười quái dị.

Trần Bán Hiền vẫn lắc đầu, nói: "Đó là ngoài ý muốn thôi. Chớp giật chỉ trong nháy mắt, cậu ta cũng chỉ có thể nhìn trong nháy mắt thôi. Không đủ thời gian thì không thể phán đoán được".

Trần Lạc Vũ tức khắc im lặng.

Tần Hạo ở rất xa nên không nghe thấy hai người nói gì.

Anh bị giam suốt một tháng, bây giờ được lấy lại tự do thì đương nhiên tâm tình đang khoan khoái chưa từng có.

Hơn nữa trong một tháng này, thu hoạch lớn nhất của anh là thành công ngưng tụ ra kiếm khí. Khí thế khắp người anh đã trở nên bén nhọn hơn nhiều.

Chỉ có điều lúc anh thả lỏng lại thì người ngoài vẫn không thể dễ dàng cảm nhận ra sự thay đổi này.

Trong thôn vẫn như lúc bình thường, chẳng có thay đổi gì lớn. Lúc anh trở về, ngoại trừ người phụ nữ đưa cơm thở phào nhẹ nhõm vì không cần lại gặp tên đáng ghét này, những người khác đều chẳng có phản ứng gì đặc biệt.

Tần Hạo cảm thấy rất kỳ lạ. Nhớ lần trước, lúc anh qua ải đầu tiên thì mọi người trong thôn rất nhiệt tình mà? Sao bây giờ lại thờ ơ trở lại rồi.

Anh đi hỏi Diệp Thanh Trúc.

Diệp Thanh Trúc nói: "Đơn giản thôi mà. Cần gì phải nhiệt tình quá với một người sắp chết chứ? Cần gì phải lãng phí tình cảm? Tình cảm càng sâu đậm, đến lúc đưa anh ra khỏi thôn thì tâm trạng của bọn họ càng khó chịu!"

"Mẹ!"

Tần Hạo không nhịn được chửi ầm lên. Đang yên đang lành, nói trở mặt là trở mặt ngay. Đám người trong thôn này chẳng có ai tốt cả.

Sau ba ngày nghỉ ngơi, Trần Lạc Vũ lại tìm anh.

"Bây giờ cậu có thể đi khiêu chiến cửa ải thứ hai, hoặc có thể kéo dài thêm ba ngày, tự cậu quyết định. Nhưng nếu ba ngày sau cậu còn chưa chịu đi thì tính là thất bại!"

Tần Hạo hờ hững đáp: "Tôi có thể chọn từ bỏ không?"

Lời này vừa thốt ra, Trần Lạc Vũ và mấy người khác đều kinh ngạc đến ngây ra.

"Từ bỏ?"

"Ừm, tôi không muốn xông ải nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả. Diệp Thanh Trúc đã là người phụ nữ của tôi, tôi còn muốn xông qua ba ải làm gì".

Tần Hạo càng nghĩ càng thấy ngớ ngẩn, không nhịn được nói lời thật lòng.

Nhưng lời này có thể tùy ý nói ra sao?

Nét mặt Trần Lạc Vũ lạnh lẽo. Thái độ này của Tần Hạo khiến ông ta hết sức khó chịu. Ở thôn nhà họ Trần, chưa có người họ khác nào dám bỏ mặc quy tắc, muốn làm sao thì làm như vậy.

Phụ nữ ở thôn nhà họ Trần muốn lấy người ngoài vốn là chuyện không được phép. Nếu không phải năm đó có một tiền bối hung hăng phá vỡ quy tắc này trước, sau này lại làm ra quy tắc xông ba ải như thế thì cũng sẽ không có chuyện như ngày hôm nay.

Nếu Tần Hạo đã hưởng thụ cơ hội học tập công pháp trong cấm địa sau khi xông qua được ải đầu tiên, đương nhiên không thể nói đi là đi, nói không cần là không cần được.

Diệp Thanh Trúc không biết anh bị gì nên đột nhiên đòi từ bỏ vào lúc này. Cô sốt ruột đến mức muốn nhào lên, nói: "Đồ vô lương tâm, sao anh lại bảo không xông nữa? Vậy em phải làm sao?"

Tần Hạo bình tĩnh đáp: "Đương nhiên là em theo anh!"

Diệp Thanh Trúc nhìn hai vị trưởng lão của nhà họ Trần. Nếu bọn họ gật đầu thì đương nhiên là được, nhưng rõ ràng là chuyện này không thể xảy ra mà.

Khí thế quanh người Trần Bán Hiền đột nhiên bùng lên, biến thành một thanh kiếm sắc bén. Ông ta nhìn chằm chằm vào Tần Hạo, chỉ cần anh nói thêm câu nữa thì sẽ ra tay bắt người.

Ở thôn nhà họ Trần, chắc người lợi hại nhất là đại trưởng lão của nhà họ Trần mà Tần Hạo chưa từng được gặp. Nhưng mà người cả thôn sợ nhất là tam trưởng lão nhà họ Trần, Trần Bán Hiền.

Nếu là Tần Hạo trước kia, bị khí thế đáng sợ thế này trừng trừng thì chắc đã thua trận, người khác nói gì thì chính là cái đó. Nhưng lúc này, Tần Hạo vẫn sừng sững bất động, giống như chẳng có phản ứng gì. Nhưng thái độ này, dáng vẻ ung dung này trái lại đã khiến hai vị trưởng lão của nhà họ Trần thay đổi sắc mặt.

"Chẳng lẽ tên nhóc này còn có cơ duyên khác trong sơn động?"

Hai người không khỏi suy đoán.

Đương nhiên bọn họ không biết Tần Hạo đã sớm học được công pháp trong sơn động, hơn nữa còn là luyện từ lúc nhỏ. Tất cả những thứ này đều nhờ vào người sư phụ Trần Linh Tố này có phương pháp giáo dục.

Đương nhiên bọn họ càng không biết quan hệ giữa Trần Linh Tố và Tần Hạo, nếu không thì chắc là Trần Linh Tố sẽ không được yên ổn thế này đâu.

Làm gia chủ kiểu này, Trần Linh Tố cũng rất thảm.

Chẳng trách bà lại thẳng tay giao hết mọi chuyện ở thôn nhà họ Trần cho bốn vị trưởng lão, còn mình thì chẳng làm gì cả. Bởi vì mọi việc đều phải trải qua sự đồng ý của bọn họ, gia chủ như bà không muốn phải trưng cầu ý kiến của người khác trong mọi chuyện, chẳng bằng giữ cái chức này rồi tự đi chơi một mình.

Giữa hai bên là bầu không khí vô cùng căng thẳng, chắc lát nữa sẽ xuất hiện một trận đại chiến.

Nói là đại chiến thì cũng đánh giá Tần Hạo cao quá, đoán chừng là đánh nhau từ một phía thôi.

- -------------------