Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 273: Mày đi chết đi

Tần Hạo hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận đang dâng lên trong lòng, trầm giọng hỏi: "Mày nói thẳng đi, rốt cuộc mày muốn thế nào?"

"Tao đã nói rồi, mày đoán đi!", gã đàn ông kia vẫn nói với vẻ gợi đòn, cứ lòng và lòng vòng.

Mắt Tần Hạo lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, anh bình thản nói: "Chắc là không cần tiền, thế thì chắc là muốn lấy mạng tao chăng?"

Tần Hạo hiểu rõ rằng nếu là bọn bắt cóc tống tiền thì chắc chắn sẽ không gọi điện cho kẻ nghèo kiết xác như anh, ít ra phải gọi cho Lâm Phong Dụ mới phải.

Nhưng tên bắt cóc kia lại gọi cho anh, sau đó lại nghe điện thoại, cho nên chắc chắn là hắn đang nhắm tới anh.

"Ha ha, đoán nữa đi! Mày đoán sai rồi!"

Tên bắt cóc nói xong thì lại cúp điện thoại.

Trong một tíc tắc trước khi hắn cúp điện thoại, Tần Hạo thoáng nghe thấy tiếng một người đàn ông nói: "Mấy anh em nhanh lên!"

Hình như câu đó hắn nói với đồng bọn của mình.

Tần Hạo bỗng chốc bừng tỉnh, tên bắt cóc này đang kéo dài thời gian, không biết hắn đanh định giở trò gì.

Nhưng giờ phút này Tần Hạo có thể khẳng định băng đảng này nhắm vào anh. Lúc đó, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu đã là nhắm vào anh thì bọn chúng chắc chắn sẽ còn liên lạc lại.

"Thời lượng cuộc gọi chưa tới một phút, không thể định vị được bọn chúng!"

Huyết Ảnh nhanh chóng gửi cho anh một tin nhắn. Tần Hạo xem tin nhắn, cau mày lại.

Lúc này, điện thoại lại rung lên.

Tần Hạo liếc nhìn, lại là tên bắt cóc.

"Ghệ của mày ngọt nước quá! Ha ha, anh em tao nhìn mà thèm! Hay là mày cho bọn tao mượn dùng thử nhé?”, giọng điệu của tên bắt cóc vô cùng thô bỉ, nghe rất chối tai.

Nét mặt Tần Hạo vẫn bình thản như mặt hồ không một gợn sóng, dường như anh chẳng lo lắng gì về việc đang xảy ra. Anh hờ hững nói: "Nếu mày động đến một sợi tóc của cô ấy, ha ha, thế thì tao sẽ xem như chúng mày đã gϊếŧ con tin. Đến lúc đó cũng không sao, tao sẽ gϊếŧ sạch toàn bộ lũ chúng mày, không hề khách khí. Còn về cô ấy, ha ha, phụ nữ bên cạnh tao thì không thiếu!"

"Vậy sao? Ha ha!"

Ngữ khí của tên bắt cóc có chút thay đổi, dường như không tin những gì Tần Hạo nói. Nhưng sức mạnh trong lời nói của anh lại khiến bọn chúng không thể không do dự.

Tần Hạo nói thẳng: "Chúng mày ở đâu, tao đến một mình. Tốt nhất chúng mày thả cô ấy ra, đừng có nghĩ đến việc chọc giận tao. Thật đấy, việc đó không có lợi gì cho chúng mày đâu!"

Nói rồi, Tần Hạo cúp máy, không cho tên bắt cóc thời gian suy nghĩ.

Quả nhiên, lời nói của Tần Hạo đã uy hϊếp được lũ bắt cóc.

Khoảng một phút sau, một địa chỉ được gửi đến điện thoại của Tần Hạo.

Tần Hạo liếc nhìn, sau đó lập tức khởi động xe đi tới địa chỉ đó.

Chiếc Maserati xé gió lao đi như một tia chớp, tiếng động cơ gầm rú giống như cơn giận đang gào thét bên trong Tần Hạo.

Địa điểm đó nằm ở ngoại ô, là một tòa nhà bỏ hoang cũ kỹ.

Nửa tiếng sau, Tần Hạo tới nơi.

Lúc này, Huyết Ảnh cũng gửi tin nhắn tới, vỏn vẹn ba chữ.

"Trịnh Nhất Hùng".

Tần Hạo nhìn thấy cái tên này thì ngẩn người ra, sau đó lại bật cười.

Tứ đại thiếu gia Trung Hải cũng vội vã chọn phe như vậy sao?

Tần Hạo cười khinh bỉ, anh vốn không coi đây là cái đinh gì.

"Alo, tao gọi điện lại để xác nhận người phụ nữ của tao vẫn an toàn. Nếu cô ấy thiếu một sợi tóc thì xin lỗi chúng mày, bữa tiệc thịnh soạn chúng mày chuẩn bị, tao sẽ không đến đâu!", Tần Hạo thản nhiên nói. Ngữ khí bình thản đó cứ như thể không có việc gì xảy ra, thực sự chọc cho bọn bắt cóc tức điên.

Trước giờ bọn chúng chưa từng gặp kẻ nào hống hách như vậy, rõ ràng người phụ nữ của mình bị bắt cóc mà còn dám ra oai như vậy.

Có điều, bọn chúng cũng biết sơ sơ về Tần Hạo, biết bên cạnh anh không thiếu gì phụ nữ.

"Mày yên tâm, không thiếu sợi tóc nào đâu. Ở chỗ chúng tao, cô ta là khách quý!"

Tên bắt cóc nói rồi quay đầu lại nhìn.

Lúc này, Lâm Vũ Hân bị một sợi dây trói cột vào lan can sắt bên cạnh, tay còn lại thì tự do. Cô đang ngồi ở đó, trước mặt là một cái bàn. Trên bàn là một chai rượu vang và một cái ly!

Lúc này, nhìn thấy tên bắt cóc quay lại, Lâm Vũ Hân với tay ra, cầm lấy chai rượu tự rót cho mình một ly. Sau đó cô nhấc ly rượu lên, lắc nhẹ.

Nhìn cô có vẻ rất bình tĩnh, phong thái khá giống với Tần Hạo.

"Hai kẻ này bị điên hết rồi sao?", tên bắt cóc tim đập thình thịch, có một dự cảm không lành không giải thích được dấy lên trong lòng hắn.

Điện thoại cúp cái rụp.

Một lát sau, Tần Hạo nhận được một bức ảnh. Trong bức ảnh là Lâm Vũ Hân đang ngồi uống rượu.

"Mẹ kiếp, không phải chứ? Đãi ngộ tốt thế này cơ à? Đây mà gọi là bắt cóc sao?", lúc nhìn thấy bức ảnh, Tần Hạo cũng dở khóc dở cười.

Có điều, lúc này anh đã thực sự yên tâm.

Lâm Vũ Hân không sao, như vậy thì chuyện gì cũng dễ giải quyết rồi. Nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì Tần Hạo sẽ không thể tha thứ cho bản thân.

Ở phía xa, bên dưới tòa nhà bỏ hoang cũ kỹ vụt qua một bóng người.

Huyết Ảnh!

Tần Hạo khẽ mỉm cười, anh sải bước về phía đó.

"Đại ca, hắn đến rồi!"

Trên nóc tòa nhà, một gã thanh niên tóc dài, mặc bộ đồ jeans, trong tay cầm một chiếc bộ đàm nói.

Đại ca của hắn, đương nhiên chính là tên bắt cóc vừa nói chuyện điện thoại.

Tên bắt cóc đó tên Trịnh Tiểu Long, là anh em trong nhà của Trịnh Nhất Hùng, trước đây là lính. Sau khi giải ngũ thì lông bông không nghề nghiệp, cơ bản thì đều do Trịnh Nhất Hùng bao nuôi. Mấy tên này cũng là mấy tên cu li làm việc vặt ở công ty của Trịnh Nhất Hùng.

Nếu như phải làm việc gì đó khuất tất, phi pháp thì đương nhiên đều sẽ do đám người này đảm nhận. Ví dụ như khủng bố đối thủ cạnh tranh chẳng hạn.

Trịnh Tiểu Long lăn lộn ở đất Trung Hải nhiều năm, cũng thu nạp được không ít anh em.

"Nghe rõ!"

Trịnh Tiểu Long dặn dò đồng bọn: "Chú ý vào, hắn ta đến rồi!"

Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Lúc này, Tần Hạo đã đi tới phía dưới tòa nhà cũ nát, anh nhanh chóng sải bước lên trên.

Lúc này, các giác quan của Tần Hạo phát huy tác dụng bao quát toàn bộ tòa nhà. Đối phương bố trí thế nào, tất cả những cái bẫy mai phục bọn chúng chuẩn bị, anh đều thấy hết!

"Trình độ nghiệp dư!"

Nhìn thấy cách đối phương bố trí mọi thứ, Tần Hạo không khỏi thất vọng. Anh vốn nghĩ tứ đại thiếu gia ra tay thì ít nhất cũng phải có tiêu chuẩn nào đó. Thật không ngờ, trình độ lại kém đến vậy.

Tần Hạo phút chốc mất đi hứng thú tham gia trò chơi này.

Anh bước nhanh lên tầng hai, vừa tới gần thang máy, anh đã cảm nhận được đằng sau bức tường có sát khí.

Tần Hạo đứng yên tại cửa thang máy, sau đó nhanh chóng bước qua.

Á!

Một con dao sáng quắc chợt lóe lên, một tên cầm dao từ bên trên tấn công trực diện xuống.

Chỉ tiếc là, Tần Hạo tính toán nhanh hơn hắn rất nhiều. Anh nhanh chóng né đi, khiến con dao chém vào không trung.

Tần Hạo xoay người lại, nhìn kẻ kia rồi cười. Anh cười nói: "Thật ngại quá, khiến mày thất vọng rồi!"

"Mày đi chết đi!"

Tên kia nét mặt hoảng loạn, vội vã cầm dao chém loạn xạ.

Chính vào lúc này, nét mặt Tần Hạo bình thản không một gợn sóng, dường như anh vô cảm trước mọi thứ đang diễn ra.

Tần Hạo chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra!

- -------------------