Toàn bộ nhân viên của phòng kinh doanh nhìn cảnh tượng này mà vừa kinh ngạc, vừa cảm thấy quái lạ.
Chẳng lẽ hai người này quen biết nhau?
Là người phụ trách dẫn dắt người mới, Từ Mộng Kiều sực nhớ ra Đường Kiều cũng là sinh viên đại học Trung Hải.
Chính vì thế, cảnh tượng Đường Kiều và Tần Hạo gặp mặt nhau mới kỳ lạ như vậy. Đường Kiều còn làm rơi vỡ cả cốc nước. Bầu không khí bất thường này quả rất đáng nghi.
“Phải rồi, Tần Hạo cũng học trường Trung Hải mà. Không lẽ…”
Từ Mộng Kiều bật cười lạnh lùng, trong lòng thầm suy đoán giữa Đường Kiều và Tần Hạo cũng có mối quan hệ mập mờ nào đấy. Với tính háo sắc của Tần Hạo, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua người đẹp như Đường Kiều trong khoảng thời gian học ở trường.
“Thật đáng tiếc”, Từ Mộng Kiều không khỏi nảy sinh chút thông cảm với Đường Kiều. Vốn dĩ Từ Mộng Kiều rất có thiện cảm với cô gái hay ngượng ngùng này, nay lại càng cảm thấy họ có chung một mối thù.
Tần Hạo buồn chán ngồi đấy trong khoảng nửa giờ, sau đó đi xuống lầu chờ Triệu Thiên Thành.
Đợi Tần Hạo đi rồi, Từ Mộng Kiều mới gọi Đường Kiều đến. Trong lúc hướng dẫn công việc cho cô ấy, Từ Mộng Kiều đột nhiên lên tiếng hỏi: “Đường Kiều, em quen biết Tần Hạo sao?”
“Hở? Anh ấy à? Em có quen ạ!”
Sắc mặt của Đường Kiều có phần gượng gạo. Nhưng nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Từ Mộng Kiều khiến cô ấy rất cảm kích. Cô gái này không biết nói dối, dễ đỏ mặt ngại ngùng, một khi nói dối thì mặt sẽ ửng lên ngay. Do dự một lúc, Đường Kiều mới nhỏ giọng nói tiếp: “Anh ấy là bạn trai cũ của em!”
Đường Kiều là cô gái không rõ sự đời, nào biết được hiểm ác của xã hội bên ngoài. Cô ấy cứ ngỡ Tần Hạo chỉ là một nhân viên bình thường của công ty mà thôi.
Quả nhiên là thế, Từ Mộng Kiều nghe được câu trả lời của Đường Kiều thì lại càng căm ghét Tần Hạo thêm vài phần.
“Mặc kệ tên cặn bã ấy. Yên tâm, không sao đâu. Ở công ty này, anh ta sẽ không dám bắt nạt em nữa đâu!”, Từ Mộng Kiều cảm thấy thương cho cô gái yếu mềm này, thật lòng muốn ra mặt giúp cô ấy.
Hoặc là ra mặt cho chính bản thân cô.
Tần Hạo bước xuống lầu mà hắt hơi mấy cái liền. Ra đến cổng, anh nhìn thấy một chiếc xe vội vã chạy đến. Có một người bước từ trên xe xuống rồi nhanh chóng chạy về phía này. Không phải Triệu Thiên Thành thì còn ai vào đây?
Vừa chạm mặt nhau, Triệu Thiên Thành đã đắc ý khoe: “Anh thấy sao? Anh Tần, có phải bất ngờ lắm không? Tôi đưa người đẹp trở lại rồi đây. Tôi bảo đảm với anh, không ai bắt nạt cũng chẳng ai ép buộc cô ấy cả. Là người nhà của cô ấy không chịu được cảnh con gái họ chịu cực chịu khổ ở đấy, nên mới bắt cô ấy quay lại! Tôi chưa hề động vào sợi tóc nào của cô ấy cả.”
“Cũng khá bất ngờ!”
Trên gương mặt Tần Hạo phảng phất nét cười. Chỉ là nụ cười ấy dần đông cứng lại, sau đó hoàn toàn biến mất. Ánh mắt của anh cũng trở nên lãnh đạm, chân bỗng nhiên vung ra.
Triệu Thiên Thành bị cú đá này làm cho ngã lăn quay vài vòng trên sàn nhà. Anh ta lồm cồm bò dậy trong ngơ ngác.
“Thằng chó mày lo chuyện bao đồng làm gì? Bây giờ tao đã có bạn gái rồi. Mày làm thế khác gì đào hố chôn tao?”
Tần Hạo vô cùng giận dữ.
Đưa Đường Kiều về Trung Hải là chuyện tốt. Anh cũng không muốn để cô ấy ở nơi đó chịu khổ. Nhưng đưa cô ấy đến ngay tầm mắt của Lâm Vũ Hân thì chẳng khác nào gϊếŧ người!
Kẻ khác không biết chuyện giữa anh và Đường Kiều. Nhưng Lâm Vũ Hân là một trong năm hoa khôi của đai học Trung Hải. Cô là người rõ nhất chuyện phong lưu của Tần Hạo hồi học ở trường.
Nếu để Lâm Vũ Hân biết Đường Kiều gia nhập công ty, còn làm chung bộ phận, ngày ngày ở cùng một văn phòng với Tần Hạo, chắc chắn sẽ có chuyện ngay!
Triệu Thiên Thành biết mình đã nịnh nọt sai cách. Anh ta không ngốc, hiểu được ngay ý của Tần Hạo là gì. Vội vàng ngồi dậy, anh ta cất lời: “Xin lỗi anh Tần. Tôi thật sự không biết. Hay là để tôi nhờ vào chút quan hệ, đưa cô ấy rời khỏi công ty?”
“Mày bị ngu đấy à?”
Tần Hạo lại vung chân định đá. Lần này Triệu Thiên Thành đã nhanh nhạy hơn, thấy tình thế không ổn, anh ta lập tức lui về sau, may mắn tránh được cú đá ấy. Nhưng tiếc thay, Tần Hạo đã muốn ra đòn thì làm sao anh ta trốn được?
Vừa tránh cú đá của Tần Hạo, đầu anh ta đã lĩnh trọn một cái tát.
“Người ta khó khăn lắm mới tìm được việc. Mày trở mặt, đẩy đi như vậy thì trong lòng cô ấy sẽ nghĩ thế nào đây hả?”
Tần Hạo thật sự bị IQ của tên này làm cho tức chết.
“Cút đi. Sau này đừng gây thêm chuyện cho tao nữa!”
Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng đã mắng, Tần Hạo có phần mất kiên nhẫn. Anh nhíu mày lại, nói với Triệu Thiên Thành bằng giọng điệu không cảm xúc.
Triệu Thiên Thành nghe xong vội lái xe chạy biến, như thể sợ rằng sẽ bị Tần Hạo đuổi theo đá thêm một cú nữa.
Đường đường là một trong Tứ đại thiếu gia Trung Hải, vậy mà làm chân sai vặt cũng bị ghét bỏ. Triệu Thiên Thành chỉ biết khóc than trong lòng!
Tần Hạo lười quay lại phòng làm việc, chỉ đứng ở dưới lầu. Dù sao cũng đã sắp tan làm, anh định đến nhà ăn công ty dùng bữa để tiết kiệm tiền tiêu vặt. Làm như vậy cũng giúp kho bạc bé nhỏ của anh còn lại chút đỉnh tiền.
Vừa mới vào thang máy để đến nhà ăn thì chuông điện thoại reo lên. Là Lâm Vũ Hân gọi đến.
Anh bèn gõ cửa vào phòng Tổng giám đốc.
Lâm Vũ Hân vừa giơ xấp tài liệu trong tay vừa nói: “Em xử lý số tài liệu này xong sẽ về ngay. Tối nay anh muốn ăn gì, em mời, để chúc mừng anh đấy!”
“Chúc mừng chuyện gì cơ?”
Tần Hạo khó hiểu hỏi lại. Trước đây anh đã tạo nghiệt quá nhiều, bây giờ đối mặt với Lâm Vũ Hân luôn khiến anh cảm thấy hơi chột dạ. Nhỡ Lâm Vũ Hân biết chuyện Đường Kiều, hậu quả sẽ rất khủng khϊếp.
“Chúc mừng anh thăng chức!”
Lâm Vũ Hân lấy một tờ giấy đưa cho Tần Hạo.
Tần Hạo cầm lên đọc, sau đó ngẩn ra.
“Đội trưởng đội bảo vệ?”
Tần Hạo trợn trừng mắt, vẻ mặt không thể nào tin nổi. Anh nhìn Lâm Vũ Hân một lúc lâu mới thốt nên lời: “Vợ à, em đang đùa anh sao? Từ tinh anh của phòng kinh doanh đến đội trưởng đội bảo vệ, em chắc chắn đây là thăng chức à?”
“Ầy, anh đang xem thường đội trưởng đội bảo vệ hả? Em nói cho anh biết nhé, anh ở bộ phận kinh doanh là nhân viên ở cấp thấp nhất, còn là người mới. Không có lý lịch từ ba đến năm năm, anh muốn thăng chức là chuyện rất khó, nếu được thăng chức thì người ta cũng không phục. Với cả, anh có thể làm được gì đây?”
Lâm Vũ Hân giải thích bằng giọng vô cùng nghiêm túc. Thấy Tần Hạo vẫn có vẻ không phục, cô khẽ cười nói: “Đừng bảo là anh biết tám ngôn ngữ này nọ nhé. Xin lỗi, công ty của em rất nhỏ, không có nhiều vụ làm ăn quốc tế. Thế mạnh của anh không dùng được đâu!”
“Anh làm đội trưởng đội bảo vệ sẽ được quản lý mấy mươi bảo vệ đấy! Chẳng phải anh biết võ sao? Công việc này để anh làm là thích hợp nhất! Không cần động não, chỉ cần hàng ngày đi qua đi lại, xử lý chút chuyện bảo vệ là được! Mà tiền lương của vị trí này cũng không thấp đâu!”
Lâm Vũ Hân nói bao điều tốt đẹp về chức vị đội trưởng đội bảo vệ này. Dù sao chuyện cũng đã quyết, anh không phục cũng chẳng thay đổi được gì.
Khóe môi Tần Hạo hơi nhếch lên, nụ cười thoáng chút gian tà: “Được thôi, sau này ngày nào anh cũng mặc đồng phục bảo vệ, nắm tay cô vợ kiêm cô chủ xinh đẹp huênh hoang đi khắp nơi. Dù gì thì mặt anh cũng dày, chẳng sợ người ta chê cười, đâu có sao! Không cần nhắc đến chuyện lương bổng làm gì, cũng chẳng đến lượt anh cầm mà, giao cho em cả, ha ha!”
- -------------------