Dọc đường đi, Lâm Vũ Hân thật sự bị Tần Hạo làm cho kinh ngạc.
“Đây là hai loại khẩu ngữ phổ biến nhất, còn tiếng Anh kiểu Úc thì sẽ như thế này.”
Tần Hạo nói tiếng Anh bằng giọng của nhiều nơi khác nhau khiến Lâm Vũ Hân mắt chữ A mồm chữ O.
“Với cả, ở nước ngoài thì giọng mỗi vùng mỗi khác, ví dụ như…”
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đấy.
Lâm Vũ Hân không biết trước đây Tần Hạo từng dẫn dắt chiến đội Long Hồn đi làm nhiệm vụ ở khắp nơi. Vì yêu cầu của nhiệm vụ, họ buộc phải nói lưu loát giọng của nhiều địa phương.
Nhờ thuật dịch dung độc nhất vô nhị của Huyết Ảnh, Tần Hạo thường hóa thân vào các nhân vật khác nhau. Từ trùm buôn ma túy ở một nơi nào đó, cho đến buôn vũ khí, doanh nhân, chính khách, rồi lưu manh.
Xét về diễn xuất, bảo Tần Hạo có thể đánh bại các ảnh đế trên thế giới cũng chẳng quá lời chút nào.
Diễn vai gì cũng đạt cả!
Sau khi thốt ra câu hỏi, Lâm Vũ Hân chẳng nói thêm lời nào được nữa. Cô đã hoàn toàn sững sờ trước anh bạn trai của mình rồi.
Vẫn chưa chịu dừng lại, Tần Hạo ném thêm một quả bom có sức công phá lớn hơn.
“Anh còn biết tiếng Tây Ban Nha, tiếng Bồ Đào Nha, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nhật, tiếng Nga. Cộng thêm tiếng Anh và tiếng Trung, xem như thành thạo được tám ngôn ngữ!”
Tần Hạo trả lời bằng giọng hời hợt, nhưng Lâm Vũ Hân nghe xong chỉ cảm thấy biếи ŧɦái.
“Ghê gớm như vậy sao?”, cô nhìn Tần Hạo bằng vẻ mặt không thể tin nổi.
Tần Hạo bĩu môi nói: “Không tin à? Hề hề, vậy anh biểu diễn một màn rap tám thứ tiếng cho em nghe nhé?”
“Thôi khỏi. Nghe người khác hát thì mất tiền, nghe anh hát thì chắc mất mạng đấy. Em vẫn muốn sống thêm vài năm nữa!”, Lâm Vũ Hân vội vàng cản lại. Thật ra, đúng là cô vẫn còn tò mò. Nhưng tận mắt nhìn thấy sự uyên bác của Tần Hạo khiến cô cảm thấy hơi tự ti.
Lâm Vũ Hân chỉ biết tiếng Trung với tiếng Anh, thêm một chút tiếng Pháp bập bẹ. Ngày trước cô học tiếng Pháp chỉ vì thấy người Pháp lãng mạn, còn ngôn ngữ của họ rất hay.
Nhưng giờ đây ở trước mặt Tần Hạo, Lâm Vũ Hân cảm thấy mình đúng là một kẻ dốt ngôn ngữ.
Tần Hạo lại đắc ý khoe khoang: “Trừ tám ngôn ngữ này, anh còn biết phương ngữ của hầu hết khu vực trong nước nữa đấy. Hề hề! Hồi nhỏ anh có tìm hiểu, chắc bây giờ vẫn còn nhớ.”
“Được rồi được rồi, lo lái xe đi, đừng khoác lác nữa!”
Lâm Vũ Hân đã bị đả kích nặng nề nên không muốn bàn tiếp về chủ đề này nữa. Lúc này, trong lòng cô đã bắt đầu nảy sinh một chút ngưỡng mộ đối với Tần Hạo. Mà “một chút” này, cả bản thân Lâm Vũ Hân cũng chẳng hề cảm nhận được.
“Sao mà là khoác lác chứ? Em không tin thì anh nói cho em nghe! Dù sao mình đi đường cũng buồn chán mà!”
Vừa nói, Tần Hạo lại biểu diễn công phu mồm mép của mình.
Lâm Vũ Hân vội cất lời: “Ở cùng em chán lắm à? Ha ha, vậy anh xuống xe đi!”
“Đừng như thế mà. Chẳng phải chúng ta đang trò chuyện rất vui vẻ sao?”, Tần Hạo tủi thân hỏi lại.
Cô nghiêm mặt: “Không vui, không vui chút nào cả. Anh lười học mà lại lợi hại như vậy, trong khi em vốn nổi tiếng học giỏi trong trường thì... Hầy, thật không ngờ…”
“Chồng em lợi hại như vậy, em phải vô cùng tự hào mới đúng chứ? Xem ra em không yêu anh rồi!”
Tần Hạo vừa ha hả cười vừa dát vàng lên mặt mình.
Đấu võ mồm với người đẹp chẳng bao giờ chán cả, Tần Hạo vui vẻ cực kỳ.
Lâm Vũ Hân trợn mắt đáp: “Lái xe tử tế vào, anh mà làm tróc một tí sơn xe thôi là em tịch thu toàn bộ tiền lương tháng này đấy!”
“Ha ha, chỉ cần nói câu nào không hợp ý em thôi là trở mặt ngay. Đừng nhắc đến tiền bạc có được không?”
Tần Hạo bực bội nói.
Giơ ví tiền trong tay lên, Lâm Vũ Hân nở nụ cười đắc thắng.
Tiếp tục tịch thu tài sản.
Trong ví của Tần Hạo không có gì nhiều, chỉ gồm hai tấm thẻ, chứng minh thư và mấy trăm tệ.
“Năm mươi tệ này là tiền tiêu vặt hôm nay của anh. Nếu không đủ thì phải báo cáo, đợi em duyệt rồi sẽ đưa thêm cho anh!”
Cô lấy hai tấm thẻ ngân hàng và mấy trăm tệ, chỉ để lại chứng minh thư và năm mươi tệ trong ví rồi trả cho Tần Hạo.
Tần Hạo thở dài, cảm thấy cô thật keo kiệt.
Những tưởng chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhưng không.
“Đưa điện thoại cho em!”, Lâm Vũ Hân ngoắc ngoắc ngón tay, cười bảo: “Đừng nghĩ em không biết nhé. Trong tài khoản Momo, Zalo Pay của anh chắc chắn có tiền. Tối qua anh đã chuyển vào, đúng không? Ha ha, giao ra đây!”
“Ác quá rồi đấy!”
Tần Hạo phát điên, sống chết cũng không thể đưa cho cô. Đưa rồi thì sau này làm sao anh ra ngoài tán gái được nữa?
Lâm Vũ Hân khẽ cười nói: “Anh không giao thì tự biết hậu quả nhé. Chủ động giao ra thì em còn để lại chút tiền cho anh!”
“Cầm lấy đi!”
Tần Hạo ném điện thoại cho cô.
Nhưng anh đã hối hận ngay lập tức.
Anh vẫn chưa xóa nhật ký tin nhắn và cuộc gọi!
Lâm Vũ Hân mở điện thoại lên.
Khoảng thời gian này khiến anh cảm thấy như đặt chân xuống địa ngục, vô cùng chật vật.
Tần Hạo căng thẳng liếc nhìn Lâm Vũ Hân. Cô không có biểu cảm gì, chỉ nghiêm túc bấm điện thoại, không nói lời nào.
“Tiền được chuyển khoản cả rồi, còn lại một nghìn tệ. Em nạp tiền điện thoại cho anh!”
Lâm Vũ Hân trả điện thoại cho Tần Hạo, dường như vẫn chưa phát hiện những thứ trong đó.
Tần Hạo nghĩ vậy nên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Lâm Vũ Hân đột nhiên lạnh lùng cất lời: “Tự xóa nhật ký tin nhắn gì đó đi. Em không muốn nhìn thấy lần nào nữa. Từ nay về sau, anh biết nên làm gì rồi chứ? Đây là cơ hội cuối cùng của anh! Phải nắm bắt đấy!”
“Được rồi!”
Tần Hạo cười ngượng. Anh biết những thứ trong điện thoại là gì.
Tin nhắn riêng, những cuộc gọi với Từ Mộng Kiều…
Anh không lo về đám người Long Ngũ, Huyết Ảnh. Lịch sử cuộc gọi với bọn họ đều không lưu lại, có muốn tra cũng chẳng được, dù là đặc công ưu tú cũng không thể tìm ra.
Vốn dĩ Tần Hạo cứ nghĩ lần này xong đời rồi. Ngờ đâu, Lâm Vũ Hân lại khoan dung như vậy.
Tần Hạo thật muốn mắng mình là thằng hèn!
“Có phải anh muốn nói, đấy đều là những chuyện xảy ra trước ngày hôm qua, mà hôm qua vẫn chưa ký thỏa thuận trước hôn nhân?”, Lâm Vũ Hân vừa nhìn đã biết Tần Hạo đang nghĩ gì.
Tần Hạo chỉ biết nở nụ cười gượng gạo.
“Thế nên, em mới cho anh cơ hội cuối cùng! Có phải anh cảm thấy em là loại phụ nữ rất độc đoán, hẹp hòi không?”
“Không mà!”
Tần Hạo lập tức lắc đầu. Lúc này, anh tuyệt đối không thể chọc giận cô. Bằng không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Dối lòng kìa, ha ha. Em đúng là loại phụ nữ như thế mà. Bây giờ anh có hối hận cũng đã muộn rồi!”, Lâm Vũ Hân đắc ý cười.
Tần Hạo thở dài, không muốn nói thêm gì nữa. Giờ đây chỉ lo lắng cho túi tiền của mình thôi. Tiền sinh hoạt năm mươi tệ mỗi ngày, anh có thể làm gì được đây?
Chắc là anh chỉ có thể mời người đẹp ăn Malatang thôi, mà cũng không được gọi quá nhiều!
Đến công ty, Lâm Vũ Hân vừa xuống xe, bỗng nhiên vừa liếc nhìn Tần Hạo vừa nói: “Em cảm thấy nhân tài như anh mà ở lại một nơi bé nhỏ như phòng kinh doanh thì uổng phí quá!”
- -------------------