*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Yên tâm. Con khỉ chết tiệt này không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của tôi được đâu. Tôi không tin mình không trị được anh ấy!”
Lâm Vũ Hân bực bội ngồi xuống, một lúc lâu sau đó vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Thấy Lâm Vũ Hân quyết tâm như vậy, Viên Nhã Phương cũng không khuyên nữa. Cô ấy ra ngoài để nhờ bộ phận nhân sự sắp xếp. Tuy Lâm Vũ Hân đã trực tiếp thông báo sẽ đưa anh vào làm ở bộ phận kinh doanh, nhưng chuyện này cũng không thể qua loa như thế được.
Thật ra đây là chuyện rất bình thường ở các công ty lớn. Không thể ngăn được tình trạng vào công ty bằng con đường quan hệ. Thế nhưng, người được tuyển vào buộc phải đủ năng lực. Chẳng có công ty nào lại nuôi những kẻ vô dụng cả.
Ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, Tần Hạo lượn lờ khắp nơi. Trang phục anh đang mặc quả thật chẳng phù hợp chút nào. Nhìn anh không giống người đang nghiêm chỉnh làm việc ở đây, nên đi đâu cũng gây sự chú ý.
Nhưng anh chẳng buồn quan tâm.
“Tần Hạo, đợi đã!”
Viên Nhã Phương đuổi theo anh từ đằng sau. Sau khi hét lên với Tần Hạo, cô ấy cũng vội vàng chạy đến chỗ anh.
Đúng lúc ấy Tần Hạo cũng dừng bước, xoay người lại chờ Viên Nhã Phương.
Viên Nhã Phương chạy gấp quá khiến chân đột ngột bị trẹo. Cả người mất thăng bằng, cô ấy lảo đảo ngã nhào vào Tần Hạo.
Vào giây phút ấy, Tần Hạo kinh ngạc nhưng vẫn kịp phản xạ có điều kiện, dang hai tay ra chặn lại để phòng vệ.
Vừa khéo, vòng một đồ sộ của Viên Nhã Phương bị Tần Hạo ôm lấy. Trọng lượng cơ thể của Viên Nhã Phương cũng được hai tay của anh đỡ, bằng không thì cô ấy đã ngã cắm mặt xuống đất rồi!
“Á!”
Ngực của Viên Nhã Phương nhói lên, cảm giác như bị người ta ôm chặt. Mọi người trong văn phòng đều đang nhìn chằm chằm vào cả hai không rời mắt. Tất cả đều ngây ra.
Hoảng hốt hét lên, Viên Nhã Phương vội vã đứng dậy, một bạt tai cũng vung vào mặt Tần Hạo.
Nhưng đúng lúc ấy, anh lại ngồi xổm xuống, tránh được cái tát này.
Viên Nhã Phương ngẩn người, sau đó mới chợt nhận ra Tần Hạo ngồi xuống để kéo váy cho cô ấy. Thì ra, sau cú ngã ban nãy, cô ấy đứng dậy vội quá nên chiếc váy ôm sát cũng bị kéo lên tận đùi. Chỉ một chút nữa thôi thì váy của Viên Nhã Phương đã bị kéo lên hết rồi.
Tần Hạo kéo váy xuống giúp Viên Nhã Phương để cô ấy không phải xấu hổ.
“Xin lỗi nhé!”, Tần Hạo vẫn bình tĩnh cất lời.
Lúc này Viên Nhã Phương cảm thấy rất ngượng. Người ta chẳng làm gì cả, đây chỉ là tai nạn thôi. Đều do cô ấy bất cẩn ngã nhào lên người anh. Dù anh có chạm vào chỗ đấy thì cũng chỉ là trùng hợp. Ai bảo nơi nổi bật nhất trên người Viên Nhã Phương lại là bộ phận ấy cơ chứ!
Tự ngã vào vòng tay Tần Hạo nên cô ấy không thể trách người ta được!
Vả lại, người ta còn chủ động kéo váy xuống giúp cô ấy!
“Không sao. Đi theo tôi. Tôi đưa anh đến bộ phận kinh doanh!”
Viên Nhã Phương xoay người đi được vài bước, thấy phía trước không có ai, cô ấy mới cẩn thận xoa xoa phần ngực hơi nhói vì bị Tần Hạo ôm lấy. Chỉnh lại nội y xốc xếch, Viên Nhã Phương thầm cười khổ.
Hôm nay sao lại xui xẻo như vậy chứ!
“Hì hì, là màu xanh lục nhạt!”
Đi đằng sau, Tần Hạo nhìn chăm chú vào bờ mông đong đưa qua lại của Viên Nhã Phương, khẽ cười.
Vừa nãy anh ngồi xổm xuống không chỉ để giúp người ta kéo váy, mà còn tiện thể liếc nhìn. Dĩ nhiên, Tần Hạo không để ai phát hiện mục đích của mình.
Viên Nhã Phương đi phía trước, cứ cảm thấy không được tự nhiên. Cô ấy luôn cảm thấy có một đôi mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm vào mông của mình.
Đột ngột ngoái lại, cô ấy chỉ thấy Tần Hạo đang cúi đầu xem điện thoại, bộ dạng hoàn toàn chẳng biết gì.
“Chắc là ảo giác thôi!”
Khẽ lắc đầu, Viên Nhã Phương tiếp tục bước đi.
Tần Hạo lập tức thu lại điện thoại.
Cảm giác kỳ quái ấy lại xuất hiện.“Có!”
Tần Hạo lập tức đáp lời.
Viên Nhã Phương chỉ muốn nổi cáu ngay lập tức. Cô ấy hỏi theo thói quen, nếu đối tượng là bất kỳ nhân viên nào mới đến, liệu có ai dám ý kiến hay không? Chắc chắn họ sẽ đáp là “không”. Câu này vốn dĩ chỉ hỏi cho vui thôi.
Quả thật không cáu tiết được, Viên Nhã Phương phải nhẫn nhịn hỏi lại: “Ý kiến gì?”
“Có thể chuyển tôi đến tổ có nhiều người đẹp không?”
Tần Hạo nói bằng giọng vô cùng nghiêm chỉnh.
“Chuyện này không do tôi quyết định. Chia tổ thế nào, phải hỏi giám đốc của anh. Cũng sẽ chẳng có tổ nào tập trung nhiều người đẹp đâu. Người đẹp thì tất nhiên phải chia đều cho các tổ! E là phải khiến anh thất vọng rồi!”
Dứt lời, Viên Nhã Phương nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Tần Hạo, lập tức cảm thấy hả giận.
“Trợ lý Viên, tôi nghĩ cô hiểu nhầm ý của tôi rồi!”
Tần Hạo nói tiếp, giọng rất nghiêm túc: “Chắc cô cũng biết, quan hệ giữa Tổng giám đốc và tôi rất gần gũi. Không giấu gì cô, lần này Vũ Hân đưa tôi đến công ty vì muốn kiểm tra tôi!”
“Vậy sao?”, Viên Nhã Phương không tò mò chuyện riêng của cấp trên. Cô ấy là người công tư phân minh, tuyệt đối không bàn tán và không can dự.
Nhưng thật ra, trong lòng cô ấy cũng có phần tin lời anh rồi.
Chuyện cốc đôi đã chứng minh tất cả. Người bình thường sao lại dùng cốc đôi với một người đàn ông kia chứ? Mà Lâm Vũ Hân còn là một cô gái rất lạnh lùng, cao quý nữa.
Hôm nay, Viên Nhã Phương quả thật đã chứng kiến quá nhiều chuyện trước đây không hề xuất hiện ở Lâm Vũ Hân rồi.
Tần Hạo tiếp lời: “Cô thấy đấy, Vũ Hân rất nghiêm khắc đối với lần kiểm tra này. Nếu không, cô ấy đã chẳng để tôi làm việc ở bộ phận kinh doanh vốn có nhiều người đẹp như vậy. Đây là bài kiểm tra về khả năng kiềm chế của tôi. Cô ấy muốn xem thử, liệu tôi có lạc trong vườn hoa ấy không, liệu có gặp cô nào thích cô nấy hay không. Nếu tôi thật sự là người như thế, thì sẽ nhanh chóng bị sa thải và hoàn toàn mất đi Vũ Hân. Cô hiểu những lời tôi nói chứ?”
Viên Nhã Phương lặng người. Nhưng cô ấy cảm thấy rất có lý, điều này vô cùng phù hợp với tính cách của Lâm Vũ Hân.
Bởi vì trước đây, công ty đã từng có một nhân viên tay chân không được sạch sẽ. Kẻ này thường lấy cắp đồ của công ty, toàn những món không quá quý giá, ví dụ như giấy in các thứ. Nhưng vẫn là một kẻ kinh tởm.
Mà đấy lại là nhân viên kỳ cựu được đề bạt trong thời kỳ Lâm Phong Dụ còn nắm công ty. Vì vấn đề thể diện, Lâm Vũ Hân cảm thấy sa thải thẳng thừng thì không tốt.
Thế nên, cô đã chuyển kẻ này đến bộ phận tài chính.
Sau đó, từ ăn cắp vặt, kẻ này bắt đầu nghĩ đến việc sửa báo cáo tài chính.
Kết cục là kẻ này bị bắt thẳng tay, ngoài việc bị sa thải, còn suýt bị khởi tố.
Mọi chuyện đều do Lâm Vũ Hân một tay sắp đặt, âm thầm loại bỏ một khối u ác tính một cách xuất sắc.
Mà kẻ bị sa thải ấy, ngay cả cơ hội cầu xin cũng chẳng có.
Thế nên, Viên Nhã Phương cảm thấy, Tần Hạo bây giờ cũng giống như kẻ bị sa thải kia vậy, được Vũ Hân thả ra ngoài chơi rồi mới tính sau.