“Thì sao? Hôm nay anh đánh tôi, tôi ghim! Nếu không phải nể mặt chị thì tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại thôi, sẽ có một đám anh em tới đây đập chết anh lâu rồi!”
Từ Thiên Kiêu vênh váo, hung hăng nói. Cậu ta hoàn toàn không coi Tần Hạo ra gì.
Ấy vậy nhưng Tần Hạo chỉ cười.
Anh vui vẻ bước tới, tát vào mặt cậu ta, nói với vẻ ung dung: “Vậy sao? Vậy bây giờ cậu gọi đi. Gọi đại ca, anh em, tất cả những người mà cậu biết tới đây đánh tôi đi này! Cậu dám không? Không dám thì người ta gọi là con rùa rụt cổ đấy!”
“Này, đừng tỏ ra là người cõi trên như thế chứ? Vừa rồi anh đập vỡ điện thoại của tôi, tôi gọi bằng niềm tin à?”
Từ Thiên Kiêu bỗng do dự khi nhìn thấy vẻ mặt không chút sợ hãi của Tần Hạo. Thế là cậu ta dữ tợn kiếm cớ bao biện. Tốt nhất là không nên xốc nổi gọi đồng bọn!
Nhưng Tần Hạo không hề tha cho cậu ta: “Đừng kiếm cớ. Nào! Điện thoại đây! Gọi đi. Tôi lắp sim của cậu vào rồi đấy! Đối với IQ của cậu thì sẽ không quên số điện thoại đâu!”
Câu nói đó đã chạm đúng nọc của Từ Thiên Kiêu. Cậu ta lập tức giật điện thoại và bấm số.
Từ Mộng Kiều thấy vậy thì biết sắp đánh nhau tới nơi. Nhưng đây là bệnh viện, làm vậy thì không được ổn cho lắm.
“Không sao. Để cậu ta gọi. Tôi muốn xem xem, đại ca của cậu ta rốt cuộc là thể loại gì?”, Tần Hạo khoanh tay trước ngực, dựa vào tường quan sát Từ Thiên Kiêu gọi điện thoại.
“Alo, anh Pháo ạ. Là em Tiểu Thiên đây ạ. Em đang trong bệnh viện. Mẹ nó chứ, em bị người ta ức hϊếp anh ạ. Có người đánh em trong bệnh viện. Anh có thể đưa vài anh em tới đây không ạ? Vâng, cảm ơn anh Pháo!”
Ban đầu Từ Thiên Kiêu còn lo lắng nhưng khi nghe đại ca xác nhận gửi cứu viện tới thì lập tức nhướn mày đắc ý. Đại ca tới rồi, tới lúc đó để xem thằng cha này còn dám khoa trương, dám đánh mình không?
Tần Hạo cười lạnh lùng. Anh sờ mũi, liếc nhìn cậu ta, đôi mắt ánh lên sự khinh bỉ. Anh chẳng thèm phí lời với cha nội này bèn nói thẳng: “Gọi rồi phải không? Ha ha, hình như cậu quên không bảo đại ca của cậu dẫn thêm nhiều người hơn một chút!”
Từ Thiên Kiêu cười lạnh lùng: “Cần thiết không? Một mình anh Pháo của tôi là có thể xử lý anh ngon lành rồi. Nếu không phải vì tôi bị thương thì sớm đã hạ gục anh từ lâu rồi!’
Tần Hạo cảm thấy nực cười. Anh gật đầu và nói: “Được được được. Cậu thì giỏi rồi. Cậu ngầu lòi. Đại ca cậu còn khủng khϊếp hơn, ngầu khϊếp hơn. Thôi không nói nữa, trả điện thoại cho tôi!”
Người thông minh phải thức thời. Từ Thiên Kiêu nhìn chiếc Iphone mà không nỡ gửi lại. Cậu ta hằm hằm nói: “Vừa rồi anh đã giẫm nát điện thoại của tôi. Bây giờ đúng ra phải đền cho tôi mà còn đòi lại à? Ha ha!”
Tần Hạo chau mày. Một chiếc điện thoại không là gì nhưng đây là điện thoại Lâm Vũ Hân tặng anh. Nếu cô ấy phát hiện không thấy thì anh rất khó ăn nói.
“Đền cho cậu á? Cậu có giỏi thì tự kiếm tiền mà mua, đừng ỷ vào người khác. Ha ha, như vậy sẽ khiến người ta khinh đấy!”
Tần Hạo vừa nói vừa bước tới giật điện thoại trong tay cậu ta rồi rút sim ra vứt vào thùng rác.
“Tôi cảm thấy tốt nhất sau này cậu đừng nên liên hệ với cái đám mèo mả gà đồng của mình nữa. Nếu không, lần sau sẽ không có ai thu dọn tàn cuộc giúp cậu đâu!”
Tần Hạo nói xong bèn kéo Từ Mộng Kiều ra ngoài, mặc kệ cha nội kia một mình.
Vừa bước ra, Từ Mộng Kiều đã tỏ ra lo lắng: “Như vậy có ổn không?”
“Tôi giải quyết mà chị còn không yên tâm sao? Lát nữa chị xem, đảm bảo sẽ khiến cậu em không nghe lời của chị bị trị một trận ra trò”.
Tần Hạo cười hi hi, nhéo má cô. Anh dịu dàng nói: “Đừng khóc nữa, xem kìa, khóc thành mặt mèo rồi, mắt thì đỏ hoe!”
Vừa nói Tần Hạo vừa lau nước mắt cho cô.
“Ừm!”
Từ Mộng Kiều ngoan ngoãn gật đầu. Cô không khóc nữa.
Hai người quay lại phòng bệnh, đợi đại ca của Từ Thiên Kiêu đưa người tới.
Và cuối cùng người cũng đã xuất hiện.
“Anh Pháo, cái thằng bị thần kinh đó mà anh cũng để tâm à? Thằng đó có khác gì não tàn đâu!”
Tám tên du côn đi vào bệnh viện. Dẫn đầu chính là anh Pháo – người mà Từ Thiên Kiêu nói tới. Bảy thằng đằng sau là đám đàn em bậu xậu.
Anh Pháo cười lạnh lùng, đôi mắt ánh lên vẻ khinh bỉ: “Làm gì có chuyện quan tâm tới việc sống chết của nó chứ? Nhưng mà dù sao cũng là anh em cùng hội cùng thuyền. Người ta bị thương, chúng ta không tới thăm nom, lại còn có người đánh nó, đã bị thương lại càng thêm đau, chẳng lẽ lại không bắt bồi thường chút tiền nong sao? Chúng mày thấy thế nào?”
“He he, ý hay! Không hổ danh là anh Pháo. Chân lý đơn giản như vậy mà sao em lại không nghĩ ra nhỉ?”
“Cái đầu mày mà đòi so sánh với anh Pháo sao?”
“Vậy anh Pháo, lát nữa chúng ta đòi bao nhiêu đây?”
“Rút sạch thì thôi!”
Anh Pháo cười ma ranh. Nghĩ tới việc sắp bắt được một miếng thịt mỡ trong tay thì không khỏi sung sướиɠ.
Cái loại non xanh như Từ Thiên Kiêu dù có chết thì cũng chẳng là gì chứ đừng nói là chỉ bị thương chút ít. Thời đại này, chơi với giang hồ thì phải vô tình như vậy.
“Tới rồi, thằng nhóc đó nói là ở đây!”
Ba người xông vào cửa phòng. Y tá vốn định chặn chúng lại nhưng nhìn ba tên sát khi đằng đằng thì không dám ho he.
Anh Pháo dẫn đầu. Lúc này đàn em của hắn ta lao tới đạp cửa phòng bệnh thì thấy Từ Thiên Kiêu đang nằm trên giường.
“Ây dà, người anh em của tôi, ai đã đánh cậu thành ra thế này, là ai? Tôi sẽ đập chết nó luôn!”
Không biết anh Pháo đã tự diễn tập bao nhiêu lần nên vừa bước vào đã nhăn nhó ra vẻ thương cảm lắm. Hắn ta nhào tới trước giường của Từ Thiên Kiêu, thiếu điều rớt nước mắt!”
“Tiểu Thiên, vừa rồi cậu nói có người đánh cậu, là ai? Dám đánh anh em của tao à, tao sẽ lấy mạng nó!”
Từ Thiên Kiêu chỉ tay về phía Tần Hạo đang ngồi ngay đó.
Anh Pháo lập tức trừng mắt quay qua nhìn.
Rồi bỗng hắn ta chết lặng tại chỗ.
Tần Hạo cười mà như không cười, điềm nhiên nhìn hắn ta. Một lúc lâu sau, anh mới khẽ nói: “Đây chẳng phải là anh Tam Pháo sao. Lâu quá không gặp!”
“Tần…Tần, xin lỗi, em… Em đi nhầm phòng ạ!”
Tam Pháo nói xong bèn quay người định bỏ chạy.
“Tổ tông nhà cái thằng Từ Thiên Kiêu, mày định chơi ông à? Sao lại là ngôi sao chổi này chứ?”
Tam Pháo khóc không ra nước mắt!
“Đợi đã!”
Tần Hạo ở phía sau lên tiếng. Tam Pháo vội khựng lại, không dám nhúc nhích.
“Từ Thiên Kiêu, đại ca của cậu là anh ta sao?”
Tần Hạo đi tới giường Từ Thiên Kiêu, cúi xuống nhìn cậu ta và chỉ vào Tam Pháo.
Từ Thiên Kiêu vẫn chưa nhận ra tình hình bất ổn bèn ngạo mạn nói: “Đúng vậy, làm sao?”
“Được đấy chứ. Nào. Cậu nói đại ca cậu đánh tôi đi!”, Tần Hạo cười híp mắt.
Từ Thiên Kiêu quay qua nhìn đại cả, hùng hổ lên tiếng: “Anh Pháo, anh phải xả giận cho anh em chứ!”
Bốp!
Tam Pháo tát bốp vào mặt Từ Thiên Kiêu, tức giận nói: “Xả cái đầu mày ấy mà xả! Mày muốn hại chết tao à. Mày biết anh ấy là ai không? Tao chọc giận không nổi đâu!”
Vừa nói Tam Pháo vừa nhăn nhó đi tới trước mặt Tần Hạo cầu xin: “Đại ca, xin lỗi anh, nể tình chị Tú Quân, anh tha cho em!”