"Ông ta nói gì vậy?"
Từ Mộng Kiều lo lắng hỏi. Thấy ông chủ Hạ vừa vào phòng đã xua tay lia lịa nên cô ta tưởng ông chủ Hạ không hài lòng với nơi này.
Tần Hạo nhỏ tiếng giải thích: "Ông ta vừa bước vào phòng đã nói ngay rằng mình không uống rượu!"
"Không uống rượu thì thôi, đâu phải chúng ta định chuốc say ông ta!", vốn dĩ Từ Mộng Kiều cũng không định dùng thủ đoạn của lũ tổ 6.
Tần Hạo lắc đầu, cho rằng keo này Từ Mộng Kiều e là không làm được việc.
Loại đàn ông háo sắc vừa gặp phụ nữ đã dán mắt vào mông, đùi, ngực đâu có dễ thuyết phục như vậy? Nếu không cho ông ta chút lợi lộc, không để ông ta lợi dụng một chút thì đâu có dễ dàng đàm phán.
Có điều, Từ Mộng Kiều đã quyết, Tần Hạo cũng không có cách nào khác đành đứng sang một bên làm phiên dịch cho cô ta.
Quả nhiên, Từ Mộng Kiều nhiệt tình thết đãi ông chủ Hạ, mấy lần nhân dịp không khí đang vui vẻ dẫn dắt tới vấn đề ký hợp đồng lần này, nhưng ông ta cứ vỗ đùi đen đét, nói rằng hôm nay không bàn công chuyện, chỉ nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Nếu không thì ông ta cũng đánh trống lảng sang chuyện khác, ví dụ như khen đồ ăn ngon, khen người bản địa đúng là có khẩu vị không tồi.
Lát sau lại nói Trung Hải rất nhiều người đẹp, cô nào cô nấy chân dài đến nách!
Nếu không thì lại khen Từ Mộng Kiều xinh đẹp, y như yêu tinh tu luyện ngàn năm để mê hoặc lòng người.
Từ Mộng Kiều được khen như vậy ngoài mặt thì cười nói đon đả còn trong lòng thì khóc ròng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không biết ông ta sẽ nói đến bao giờ.
Quả nhiên bữa cơm này là không đủ với ông chủ Hạ!
Ông chủ Hạ và tên vệ sĩ kia cứ nói cười không ngớt, dường như đã quên khuấy mất mình đến đây là để nói chuyện làm ăn chứ không phải tới vui chơi cho đã.
Từ Mộng Kiều trong lòng cười khổ, bỗng nhiên liếc nhìn Tần Hạo kia đang hút điếu thuốc mà ông chủ Hạ cho, nhìn dáng vẻ sung sướиɠ biết bao. Trong mắt anh nào còn cái gọi là chăm chỉ học hỏi, cẩn thận quan sát cơ chứ.
Nhưng cũng may là anh không chăm chú quan sát, nếu không thì Từ Mộng Kiều hôm nay lại được một phen mất mặt.
"Haizzz, xem ra hôm nay vẫn không thể đàm phán thành công rồi!"
Từ Mộng Kiều nhỏ tiếng thì thầm với Tần Hạo, hơi lo lắng nói tiếp: "Lát nữa cậu ghi lại khách sạn mà họ ở, ngày mai chúng ta lại mời họ ăn cơm. Nói không chừng còn phải đưa họ đi khắp Trung Hải chơi một chuyến. Ôi chao, đau đầu chết mất! Mấy ngày hôm nay nắng nôi như vậy, làn da của tôi lại bị cháy nắng rồi!"
Tần Hạo thần người ra một lát, nhìn dáng vẻ ảo não của Từ Mộng Kiều, nói với vẻ hết sức quỷ dị: "Loại đàn ông háo sắc như thế này mà vẫn còn muốn mời hắn ăn cơm, mời hắn đi chơi sao? Trời, vậy không phải rất lãng phí sao? Thế này đi, chị Từ, hôm nay tôi sẽ giúp chị có được hợp đồng này. Sau đó, chị mời tôi ăn cơm, đưa tôi đi Trung Hải chơi một ngày được không?"
"Hả? Cậu làm được sao? Được rồi, cứ thử xem sao. Thế này đi, nếu cậu lấy được hợp đồng này thì Trung Hải không là cái đinh gì, chị đây sẽ dẫn cậu đi Ninh An chơi. Thấy thế nào?"
Từ Mộng Kiều bây giờ cũng hết cách nên đành chơi liều. Cô ta cũng không tin Tần Hạo có thể làm được việc này. Cứ coi như anh biết uống rượu, nhưng thế thì có là gì? Vốn dĩ người ta có thèm uống với anh đâu?
Tần Hạo cười với vẻ thần bí nói: "Chị hứa rồi đấy nhé, chị Từ cứ giao cho tôi. Chị cứ đứng ngoài quan sát là được!"
Nói rồi, Tần Hạo đứng dậy, nói với ông chủ Hạ: "Xin lỗi ông chủ Hạ, thất lễ một chút, tôi xin phép vào nhà vệ sinh một lát!"
Tần Hạo đi khỏi chưa đến mười phút đã quay lại.
Vừa quay lại, anh đã chộp lấy bình rượu rồi mở ra.
Từ Mộng Kiều vừa nhìn đã đoán Tần Hạo lại dùng cách ngu ngốc là ép rượu ông chủ Hạ nên vội vã nói: "Tần Hạo, không được, ông ta vốn không uống rượu. Nếu cậu cứ nằng nặc ép rượu, không chừng ông ta sẽ nổi giận! Tần Hạo đừng gây chuyện, nếu để ông ta nổi giận thì hợp đồng này cũng toang. Tôi không gánh nổi trách nhiệm này đâu!"
Tần Hạo nhoẻn miệng cười, tự tin nói: "Cũng chưa chắc, ông ta nói không uống là sẽ không uống thật sao? Tôi nói ông ta nhất định sẽ uống thì chị có tin không? Chị cứ chờ xem, rượu này nhất định phải uống, nếu không hợp đồng này chắc chắn sẽ không ký được!"
Từ Mộng Kiều ngẩn người, chỉ đành để mặc cho Tần Hạo kiểm soát cục diện.
"Được rồi, toang thì toang, cùng lắm thì chỉ bị trừ tiền thưởng thôi mà. So với việc phải phơi nắng đen hết làn da ngọc ngà thì còn hơn chán!", Từ Mộng Kiều lúc này đã không còn tia hi vọng nào nữa.
Tần Hạo bưng bình rượu lên, đi tới đứng bên cạnh ông chủ Hạ. Anh cười tươi rói nói: "Ông chủ Hạ, hôm nay chúng ta đã cùng ngồi chung một bàn, đó chính là cái duyên. Ông cha ta đã nói "rượu gặp tri kỷ ngàn ly thiếu", nếu một ly mà ông chủ Hạ cũng không uống thì e rằng không có thành ý với chúng tôi rồi!"
Ông chủ Hạ cau mày đáp: "Rất nhiều năm nay tôi không uống rượu rồi, uống rượu rất hại sức khỏe!"
"Không uống rượu thì còn gì là đàn ông? Ông chủ Hạ không chừa cho chúng tôi chút thể diện nào, đúng là không có thành ý! Uống rượu hại sức khỏe? Chẳng lẽ hút thuốc thì không hại sức khỏe sao?"
Tần Hạo dập luôn điếu thuốc trong tay, anh có chút nặng lời khiến ông chủ Hạ không vui.
Lúc này, Từ Mộng Kiều đột nhiên phát hiện Tần Hạo nháy mắt với mình. Cô không hiểu cái nháy mắt đó có ý gì nên cũng không biết phải làm sao.
Sau đó, cô ta phát hiện ông chủ Hạ cũng theo Tần Hạo nhìn về phía mình, trong mắt ông ta lóe lên một tia sáng rất kỳ dị.
Tần Hạo nói nhỏ: "Ông chủ Hạ đúng là không biết trân trọng thời cơ. Người đẹp này của tập đoàn chúng tôi tửu lượng rất kém, chỉ một chén là đổ gục. Ông hiểu ý tôi chứ?"
Dù gì Từ Mộng Kiều cũng không hiểu mô tê gì nên Tần Hạo liền bán đứng cô luôn.
Ông chủ Hạ vừa nghe nói vậy thì hai mắt sáng như đèn pha, cười nói: "Được, hôm nay các cậu đã có thành ý như vậy thì tôi sẽ uống. Nào, rót rượu cho người đẹp kia đi, hôm nay tôi sẽ tiếp cô ấy!"
Tần Hạo khẽ nhếch mép cười, chộp được đuôi của ông ta rồi.
Cho nên, anh đi tới chỗ Từ Mộng Kiều, rót đầy ly rượu rồi nói nhỏ: "Lát nữa để ông ta ký vào hợp đồng rồi hẵng uống!"
"Hả? Nhiều rượu thế này, tôi hôm nay thực sự không uống được đâu!"
Từ Mộng Kiều nhìn thấy ly rượu trắng đầy ắp như vậy thì trong lòng không khỏi lo lắng. Tửu lượng của cô ta vốn không tồi nhưng hôm nay không may lại đúng ngày bà dì tới thăm nên không còn cách nào khác. Có điều đúng như Từ Mộng Kiều từng nói, đa số khách khứa mà cô ta tiếp đều là những khách hàng lớn có phong độ, có học thức. Nếu không thì cũng là các giám đốc, họ thường chỉ uống rượu vang hoặc cocktail chứ chẳng mấy khi uống loại rượu trắng nặng thế này.
Tần Hạo nói nhỏ: "Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu!"
Từ Mộng Kiều nhìn Tần Hạo trân trân rồi cắn răng, gật gật đầu. Thôi thì liều một phen, cùng lắm là say bí tỉ một lần còn hơn sau này lại phải dây dưa với lão già trọc đầu này.
Vừa nhìn thấy ly rượu đầy ắp trước mặt Từ Mộng Kiều, ông chủ Hạ liền cười rất tươi.
Tần Hạo bước tới, vừa rót rượu cho ông chủ Hạ vừa nói nhỏ: "Ông chủ Hạ, tôi phải nói sùi cả bọt mép thì cô ấy mới đồng ý uống rượu đấy. Việc tốt của ông chủ Hạ hôm nay đã thành rồi, định cảm ơn tôi thế nào đây?"
Tần Hạo nở nụ cười đê tiện hỏi nhỏ.
Ông chủ Hạ cười híp cả mắt lại, bộ mặt đã gian nay lại còn thêm da^ʍ, nói: "Được thôi được thôi, không thiếu phần của người anh em đâu!"
Tần Hạo mặt đầy vui mừng, rót một ly đầy ắp rượu để trước mặt ông chủ Hạ nói nhỏ: "Nhưng, việc này không dễ đâu. Người đẹp này đã có chồng nên tinh thần cảnh giác cao độ, không dễ gì mà "xơi" được đâu!"