Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 158: Có mới nới cũ

"Ha ha, phải nói anh đây tự có kế hay!"

Tần Hạo lại bật chế độ khoác lác lên: "Ông chủ Vương vừa nghe nói tôi có cả vợ và bạn gái, lại thêm bảy tám người tình ở bên ngoài, thế là hâm mộ không chịu được, bèn hỏi tôi vấn đề mà người đàn ông nào cũng quan tâm. Tôi bèn nói cho anh ta biết tôi có bài thuốc gia truyền, sau đó tên này không thể không phục!"

"Hả?"

Hai người Lâm Vũ Hân và Viên Nhã Phương nghe mà như rơi vào trong sương mù, hoàn toàn không hiểu ý của Tần Hạo.

Viên Nhã Phương không nhịn được mà hỏi: "Rốt cuộc là vấn đề gì thế, anh không nói thẳng ra được à?"

"Cô nhất định phải hỏi à? Được thôi, vậy tôi nói nhé!"

Tần Hạo chỉnh lại nét mặt, nghiêm túc nói: "Ông chủ Vương nghe tôi khoác lác, thế là tò mò hỏi tôi, bạn gái tôi lẳиɠ ɭơ như vậy, chắc chắn sẽ đòi hỏi chuyện ấy vô độ, liệu tôi có thỏa mãn được không thế? Tôi bèn nói cho anh ta biết, nhà tôi có bài thuốc gia truyền, chuyên trị vấn đề này của đàn ông, có bệnh chữa bệnh, không có bệnh thì giúp cơ thể khỏe mạnh, một đêm mười lần cũng không thành vấn đề! Tôi vừa nhìn đã nhận ra ông chủ Vương cực kỳ yếu ớt, có lẽ không được ổn trong chuyện chăn gối. Thế thì có chết người không cơ chứ? Cô nói xem, anh ta có thể không động lòng ư! Có thể không cung kính với tôi chắc!"

"Phụt!"

Lâm Vũ Hân thật sự không nhịn được nữa, bật cười.

Viên Nhã Phương nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Tần Hạo, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Cô tức giận mắng: "Lưu manh!"

"Ê, các cô đối xử với người có công thế à? Đúng là khiến người khác thất vọng!"

Tần Hạo oán trách với vẻ rất bất mãn. Lâm Vũ Hân nhìn dáng vẻ ấm ức của anh rồi lại nhìn Viên Nhã Phương đang tức giận đến mức bốc khói, thực sự không nhịn được nữa mà bật cười.

Hai người này vừa gặp đã đối đầu với nhau, xem ra sau này có trò hay để coi rồi.

"Đi nào, để khen ngợi người có công lớn là anh, hôm nay tôi mời anh ăn cơm nhé!"

Lâm Vũ Hân nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ trưa, cũng đến lúc ăn cơm rồi.

Nhưng cô vừa dứt lời thì Tần Hạo đã xua tay lia lịa: "Không đi, không đi đâu. Tôi ăn từ nãy rồi, nếu ăn thêm nữa là sẽ nôn đấy. Các cô cứ kệ tôi, tôi ngủ một lát rồi tính sau!"

Anh nói rồi không để ý đến hai người nữa, nằm xuống ghế sô pha cho khách ở văn phòng Tổng giám đốc rồi ngủ luôn. Đôi chân đang bắt chéo còn rung lên, khiến Viên Nhã Phương nhìn mà lắc đầu.

Chưa thấy tên nào vô lại thế này.

"Vậy chúng ta đi thôi!"

Lâm Vũ Hân thấy có vẻ anh đã uống rất nhiều nên không miễn cưỡng nữa. Cô ra ngoài ăn cơm với Viên Nhã Phương.

Đến khi quay về văn phòng, họ lại phát hiện Tần Hạo đang ngồi trên ghế của Lâm Vũ Hân, gác hai chân lên bàn làm việc, một tay cầm chuột, tay kia cầm điếu thuốc.

Chẳng biết gạt tàn vốn đặt trên bàn trà đã bị anh cầm sang đó lúc nào.

Khi thấy dáng vẻ này của anh, Lâm Vũ Hân đúng là giận không để đâu cho hết.

Còn Viên Nhã Phương thì cười thầm, đợi xem trò vui.

Tần Hạo đang vui vẻ chơi game.

Màn hình máy tính bỗng tắt phụt.

Thì ra Lâm Vũ Hân đã trực tiếp rút dây cắm màn hình. Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn Tần Hạo, tức giận nói: "Anh chơi đã quá nhỉ!"

"Cũng không tồi lắm. Ài, nhưng bố trí hơi tệ, màn hình cũng không đủ lớn, tạm được thôi!"

Tần Hạo cười hề hề, ngẩng đầu nhìn hai cô gái: "Hai vị ái phi, có việc thì báo, còn không thì bãi triều!"

"Anh đứng dậy cho tôi!"

Lâm Vũ Hân lập tức quát một tiếng long trời lở đất, khiến cả văn phòng như rung lên, ngay cả đồng nghiệp bên ngoài cũng nghe thấy tiếng quát giận dữ trong này. Ai nấy đều sợ đến mức vội cúi đầu, chăm chỉ làm việc, không dám nói chuyện phiếm nữa.

Tần Hạo nhếch miệng, đứng dậy, dụi thuốc rồi thở dài: "Vậy tôi xuống tầng chờ cô nhé, bốn tiếng nữa là tan làm!"

Anh nhìn đồng hồ rồi buồn chán thở dài, chuẩn bị đi ra ngoài.

Lâm Vũ Hân tức giận quát: "Đứng lại!"

"Sao nữa?" Tần Hạo quay đầu hỏi.

Lâm Vũ Hân nghiến răng nghiến lợi: "Anh tài giỏi như thế, ngày đầu tiên đi làm đã ký cho tôi một hợp đồng lớn, nếu cứ để anh làm tài xế chuyên trách thì đúng là ấm ức cho anh. Thế này đi, tôi quyết định xếp anh vào bộ phận kinh doanh buổi chiều đến báo danh rồi đi làm luôn nhé!"

"Hả?"

Tần Hạo lập tức nghẹn họng, bất mãn nói: "Ê, cô không thể sử dụng người khác như gia súc vầy được!"

Lâm Vũ Hân đổi giận thành cười: "Đúng rồi, công ty của chúng ta chính là như thế đấy. Dùng phụ nữ như đàn ông, dùng đàn ông như gia súc. Anh có phải đàn ông không?"

"Cô còn không biết tôi có phải đàn ông không à?" Tần Hạo oán trách với vẻ vô cùng không vui.

Viên Nhã Phương đang nghe lập tức trợn tròn mắt, nhìn hai người bằng ánh mắt quái dị.

Lâm Vũ Hân đỏ mặt, giận dữ quát: "Ngậm cái miệng thối của anh lại ngay, nói nhăng nói cuội gì thế? Tôi cho anh biết, ngoài việc đưa đón tôi hàng ngày, anh sẽ phải làm ở bộ phận kinh doanh trong thời gian còn lại. Nếu anh dám không hợp tác, tôi sẽ…"

"Sẽ thế nào? Cô làm gì được tôi?"

Tần Hạo cười hề hề, vô cùng không hợp tác. Anh tự thấy mình không có điểm yếu nào trong tay Lâm Vũ Hân cả.

Lâm Vũ Hân nở nụ cười thần bí: "Tôi sẽ đi tìm ông chủ Vương, nói cho anh ta biết thứ mà anh đưa anh ta là thuốc giả, vốn không có tác dụng, những lời của anh cũng là lừa đảo hết. Ông chủ Vương là nhân vật lớn, chỗ dựa cứng cực kỳ! Nghe nói anh ta ghét người khác lừa mình nhất. Hình như người lừa anh ta lần trước đã chết khi đi du lịch nước ngoài rồi, không biết thật giả ra sao!"

Tần Hạo cười hề hề: "Nói chứ, ông chủ Vương là khách hàng lớn của cô chứ không hề quan trọng với tôi. Nếu cô muốn làm thế thì tôi cũng chẳng còn cách nào hết á!"

"Không sao cả, đơn hàng mấy trăm triệu mà thôi, cùng lắm là bỏ. Chỉ cần gây được một ít phiền phức cho anh thì cũng đáng!"

Lâm Vũ Hân nghiến răng nghiến lợi.

Tốn mấy trăm triệu để gây phiền phức cho Tần Hạo, đúng là chơi lớn!

"Tốt thôi, cảm ơn Tổng giám đốc đã coi trọng tại hạ như thế nhé. Tại hạ đi làm là được, bái bai!" Tần Hạo đứng dậy rồi đi ra ngoài. Khi bước đến cửa, anh bỗng quay đầu lại, cười với Lâm Vũ Hân.

Nụ cười của Tần Hạo vô cùng quái dị, khiến người khác khó lòng đề phòng, ngay cả Lâm Vũ Hân cũng cảm thấy hình như có chỗ nào đó là lạ.

Quả nhiên, Tần Hạo nở nụ cười bỉ ổi: "Vũ Hân, cô đúng là người phụ nữ khoan dung độ lượng, có hoài bão, có khí phách đấy! Tôi biết tuy bộ phận kinh doanh chẳng có thứ gì khác nhưng lại có rất nhiều gái xinh. Cô sắp xếp tôi vào nơi như thiên đường này, có thể thấy sự tin tưởng của cô đối với tôi. Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không bao giờ có mới nới cũ! Tôi sẽ cố gắng làm việc để báo đáp sự tin tưởng và cất nhắc của cô, tán thêm mấy bạn gái xinh đẹp… À không, là đàm phán thành công mấy đơn hàng đẹp, kiếm bộn tiền cho công ty, giúp cô nở mày nở mặt!"

"Cút!"

Lâm Vũ Hân không nhịn được nữa, giận dữ quát.

Tần Hạo rụt cổ, chạy ra khỏi văn phòng. Anh đắc ý cười ha hả rồi rời đi, phóng khoáng không nói nên lời.

Lâm Vũ Hân tức giận đến mức định cầm gạt tàn thuốc rồi ném sang. Nhưng bây giờ người đã đi mất dạng, nên cho dù cô ném thế nào cũng chẳng trúng nổi.

"Tức chết tôi mất. Cái tên khốn này, toàn làm mấy trò bỉ ổi!"

Lâm Vũ Hân tức giận mắng một câu, ngồi xuống rồi vẫn bực không chịu được.

Viên Nhã Phương thận trọng hỏi: "Tổng giám đốc Lâm, hình như việc sắp xếp anh ta vào bộ phận kinh doanh có hơi không thỏa đáng nhỉ? Tính cách người này ngang tàng lắm, không quản lý được đâu!"

Đúng là không quản lý được thật!

Viên Nhã Phương còn một câu chưa nói.

Tổng giám đốc Lâm như cô còn không làm gì được, thì bộ phận kinh doanh dưới kia, dù là quản lý đi nữa, sao có thể quản nổi vị Bồ Tát này đây?