Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 147: Tiết kiệm đạn

Lý Vạn Niên như thể đã nắm chắc Lâm Phong Dụ trong tay. Dứt lời, anh ta bắt đầu đếm ngay.

“Một!”

Lâm Phong Dụ cầm viên gạch, ngập ngừng nhìn Lâm Vũ Hân đang lắc đầu cật lực. Nhìn sang khẩu súng trong tay Lý Vạn Niên, ông ấy vẫn không thể dứt khoát.

Súng của Lý Vạn Niên khẽ động đậy. Cùng lúc đó, anh ta hét lên: “Hai!”

Gương mặt Lâm Phong Dụ tái hẳn đi. Nhìn Tần Hạo đứng bên cạnh, ông ấy cứ nhấc viên gạch lên rồi lại đặt xuống.

Vào lúc này, Lý Vạn Niên đã mở chốt an toàn của súng và chĩa thẳng vào đầu của Lâm Vũ Hân, chuẩn bị đếm đến tiếng thứ ba.

“Ba…”

“Đợi đã. Tôi đập, tôi đập!”

Lâm Phong Dụ vội vã gào lên. Đoạn, ông ấy xoay người, từng bước tiến về phía Tần Hạo, sắc mặt vô cùng khó coi.

Cuối cùng ông ấy cũng nghĩ thông suốt rồi. Đây vốn là họa do Tần Hạo gây ra, bây giờ không tính với anh thì còn tìm ai nữa chứ?

Lâm Vũ Hân thét lên: “Đừng mà, bố ơi. Từ đầu đến cuối, chuyện này không hề liên quan đến anh ấy. Bố không thể đối xử với anh ấy như vậy. Thế là không công bằng!”

Lâm Phong Dụ chỉ đành giả vờ không nghe thấy.

Lâm Vũ Hân lo lắng đến mức bật khóc.

Từ đầu đến giờ, ánh mắt của Tần Hạo chưa từng rời khỏi Lâm Vũ Hân. Anh thấy cô căng thẳng, thấy cô lo sợ đến nỗi khóc nấc lên. Cõi lòng anh như có một dòng nước ấm róc rách chảy không ngừng.

“Lâm Vũ Hân, nghe được câu nói này của cô, dù có chết, tôi cũng yên lòng nhắm mắt. Ha ha!”

Tần Hạo cũng chẳng biết mình đang cười khổ hay cười vui vẻ. Khi nói ra câu này, lòng anh lại càng bình tĩnh hơn.

Lâm Phong Dụ nghiến răng, nắm chặt viên gạch và giơ lên.

“Đúng rồi, đập xuống như vậy đấy!”

Lý Vạn Niên cười khà khà, đoạn nói: “Tần Hạo, nếu mày dám phản kháng, chỉ cần mày cử động một chút thôi, khẩu súng trong tay tao chắc chắn sẽ tặng một cái lỗ lên người Lâm Vũ Hân ngay lập tức. Cái lỗ đấy ở đâu thì tao không dám bảo đảm. Dù sao thì đạn của tao vẫn còn nhiều lắm!”

Nói xong, Lý Vạn Niên lại móc một băng đạn từ trong túi rồi vẫy vẫy.

Như thể muốn những người có mặt ở đấy đừng mơ đến chuyện anh ta hết đạn.

Quả nhiên, Tần Hạo không hề động đậy, ánh mắt chỉ nhìn Lâm Vũ Hân chăm chú.

Giây phút ấy, nước mắt của Lâm Vũ Hân đã tuôn như mưa.

Lâm Phong Dụ nghiến chặt răng. Viên gạch trong tay ông ấy đập mạnh vào đầu Tần Hạo.

Bộp!

Âm thanh vang lên, viên gạch cũng vỡ vụn. Những mảnh gạch vụn từ trên đầu Tần Hạo rơi đầy xuống đất.

Lâm Phong Dụ cũng sững sờ.

Lâm Vũ Hân ngẩn người nhìn Tần Hạo, thấy máu từ trên đầu anh từ từ chảy xuống. Từng dòng máu chảy ròng ròng trên mặt anh rồi chầm chậm nhỏ xuống đất.

Tần Hạo vẫn đang mỉm cười.

“Không!”, Lâm Vũ Hân liều mình giãy giụa. Cô muốn xông đến bên anh, nhưng tay chân đều bị trói chặt. Không thể giãy ra được, Lâm Vũ Hân chỉ đành chịu cảnh bị Lý Vạn Niên mạnh bạo kéo lại.

“Tần Hạo, anh đi đi, đi mau đi! Tôi không cần anh cứu, dù sao tôi cũng chẳng muốn sống nữa. Anh đi đi mà. Hãy bảo vệ Nghi Nghi thật tốt. Từ sau đêm ấy, em ấy đã luôn nhớ thương anh. Nghi Nghi thích anh lắm. Anh hứa với tôi, nhất định phải bảo vệ em ấy!”

Lâm Vũ Hân nói mà nước mắt lã chã rơi.

Khẽ lắc đầu, Tần Hạo đáp: “Không, cô nói sai rồi. Tôi đã từng hứa sẽ bảo vệ cả hai người, thiếu bất kỳ ai cũng không được. Con người tôi trước nay chưa từng thất hứa với phụ nữ, sau này cũng sẽ không bao giờ!”

Lý Vạn Niên bật cười ha hả: “Ây chà, quả là kẻ si tình, làm lòng người xúc động! Chậc, đúng là một mối tình kinh thiên động địa! Ngưỡng mộ quá đi mất. Phải làm sao đây? Tôi cũng muốn được như vậy nữa!”

Vừa nói, Lý Vạn Niên vừa nhìn Lâm Vũ Hân, nở một nụ cười đê tiện.

Đúng vào lúc này, Tần Hạo từ từ ngã xuống. Dường như anh không chịu đựng thêm được nữa, đã bị đập đến ngất đi.

Lý Vạn Niên hơi ngẩn ra, sau đó cười ha hả: “Được, khá lắm, Lâm Phong Dụ. Cũng chịu đập thật nhỉ. Đấy là người yêu trong mộng của con gái ông, là con rể tương lai của ông. Bây giờ lại bị ông đập đến nỗi chấn động não, nói không chừng nó còn biến thành thằng ngốc. Thấy sao hả? Tìm một thằng ngốc về làm con rể cũng được đấy chứ!”

Đôi mắt Lý Vạn Niên long lên đầy hưng phấn, hệt một kẻ điên.

Tần Hạo nhắm mắt lại, nội lực trong cơ thể chậm rãi tụ lại ở huyệt vị trên đỉnh đầu. Anh khống chế sự mất máu, chầm chậm phục hồi thương tổn.

Nếu viên gạch này đập vào đầu người bình thường, nhẹ thì vỡ đầu chảy máu, nặng thì như lời Lý Vạn Niên đã nói. Cú đập có thể gây chấn động não, biến người đấy thành kẻ ngốc, nghiêm trọng hơn một chút thì sẽ dẫn đến cái chết.

Lâm Phong Dụ có chút hổ thẹn nhìn Tần Hạo đã ngã rạp xuống đất. Nhưng chuyện đã đến nước này, ông ấy không thể không tàn nhẫn. Lâm Phong Dụ nói: “Tôi đã làm theo điều kiện cậu đưa ra. Bây giờ cậu nên thả con gái tôi rồi nhỉ?”

“Thả. Đương nhiên tôi sẽ thả!”

Bật cười ha ha, Lý Vạn Niên đáp: “Nhưng mà, lúc ông đồng ý với tôi, có nghe rõ điều kiện như thế nào hay không? Đó là sau khi gϊếŧ chết Tần Hạo, ông phải gả con gái cho tôi. Bây giờ nhiệm vụ vẫn chưa xong, ông sốt sắng như vậy làm gì?”

Lâm Phong Dụ biến sắc.

Lâm Vũ Hân vội vã hét lên: “Bố. Đừng làm thế! Nếu bố nghe theo, con sẽ hận bố suốt đời!”

Cả người Lâm Phong Dụ run lên. Hóa ra, trong lòng Lâm Vũ Hân, tên ấy lại quan trọng đến vậy.

Chuyện mà Lâm Vũ Hân không muốn chứng kiến, Lý Vạn Niên lại càng muốn làm. Anh ta muốn họ đau khổ không thiết sống, mà chết cũng chẳng thể nhắm mắt. Có như thế, anh ta mới trút được sự căm hận trong lòng!

“Đi qua kia, nhặt thêm một viên gạch nữa. Hoàn thành nhiệm vụ rồi tôi sẽ cởi trói, thả con gái ông ra!”

Lý Vạn Niên giơ súng lên, chĩa thẳng vào Lâm Phong Dụ.

Lâm Phong Dụ nghiến chặt răng. Nhìn về phía Lâm Vũ Hân, ông đành phải nhẫn tâm: “Xin lỗi con, Vũ Hân. Bố không thể khiến con gặp chuyện được!”

Nói rồi, Lâm Phong Dụ từ từ đi sang bên kia, nhặt thêm một viên gạch, rồi quay về chỗ Tần Hạo.

“Đúng, như vậy đấy. Tốt lắm. Đập đi. Ông đập vỡ một viên gạch, tôi sẽ cởi trói ở chân cho con gái ông. Đập vỡ hai viên gạch, tôi sẽ cởi trói tay. Sao hả? Vụ mua bán này rất có lợi, đúng không?”

Lý Vạn Niên vừa nói vừa bật cười đắc thắng. Anh ta quá khâm phục sự thông minh của bản thân, không ngờ lại nghĩ ra được trò chơi thú vị như thế.

Nhìn Tần Hạo nằm bất động trước mặt mình, máu trên đầu vẫn đang chảy, Lâm Phong Dụ cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt. Cảm giác muộn phiền và đau khổ mấy ngày vừa qua cũng chậm rãi phát tiết.

Nhưng mà, vẫn chưa hết!

“Đợi đến khi Tần Hạo chết rồi, Lâm Phong Dụ cũng không thoát nổi đâu.”

“Tất cả đều sẽ không trốn thoát được!”

“Từng người từng người một, đều sẽ bị chơi đến thân tàn ma dại!”

Lý Vạn Niên hung tợn thể hiện sự oán giận. Anh ta nhìn Lâm Phong Dụ quỳ xuống, ngón tay bấu chặt viên gạch đến nỗi trắng bệch. Thế nhưng, ông ấy vẫn chưa ra tay.

“Đừng mà! Bố ơi, con xin bố. Đừng tin lời Lý Vạn Niên. Đều là lừa bố thôi. Anh ta sẽ không tha cho chúng ta đâu!”, Lâm Vũ Hân nhìn Tần Hạo mặt mũi bê bết máu, cảnh tượng đáng sợ ấy khiến cô rất đau lòng.

Lâm Phong Dụ vốn đã chuẩn bị tinh thần nhẫn tâm đập viên gạch xuống. Nhưng giờ đây, ông ấy lại do dự.

Lý Vạn Niên nhặt một viên gạch dưới đất, cười bảo: “Đập đi. Ông không đập thì tôi đập nhé. Ông không đập Tần Hạo thì tôi chỉ đành đập vào đầu con gái ông! Chỉ là một con đàn bà hư hỏng thôi, ông nghĩ tôi muốn cưới con gái ông thật ư? Ha ha, làm sao có thể chứ? Thằng này sợ bẩn lắm! Đập chết càng tốt, tiết kiệm được một viên đạn, có thể gϊếŧ thêm một người.”