Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 668: Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo

“A a a..."

Ông chủ Trần lập tức phát ra tiếng kêu thảm giống như là tiếng heo bị làm thịt.

Ngày hôm nay Long Đình Đình mang đôi boot da, lúc này lực đạo dưới chân cũng không nhỏ, vừa giẫm mạnh một phát thì giẫm làm ông chủ Trần háo sắc thiếu chút nữa đã gãy xương ngón chân.

Long Đình Đình giả vờ như là mình bị dọa không nhẹ, cũng không thu hồi chân lại, kinh ngạc nói: “Ông chủ Trần, ông chủ Trần... ông làm sao vậy, có chuyện gì thế, có cần tôi gọi 115 giúp ông không?”

Ông chủ Trần đau đến nỗi nói không nên lời, lúc này ông ta đã sớm buông tay của cô ra, nhưng mà... nhưng mà chân của cô vẫn còn không di chuyển khỏi đó.

“Chân... chân...a... A... đau... Đau..."

“Chân? Là chân à.” Long Đình Đình tiếp tục giả vờ ngây thơ thuận theo ngón tay của ông ta mà nhìn xuống, lúc thấy chân của mình đang dẫm trên chân của ông ta, cô a lên một tiếng hít vào một hơi.

“Ai nha, chuyện này... ông chủ Trần, thật sự xin lỗi nha, tôi không phải là cố ý đâu, thiệt tình... sao vậy, có nặng lắm không?”

Ông chủ Trần đau đến nỗi gương mặt già nua đều nhíu lại, muốn chửi ầm lên nhưng mình lại không muốn vạch mặt: “Cô, cô... tổng giám đốc Long, cô không thể... đυ.ng nhẹ một chút hả, cô không thể... nhìn một chút được hả?”

Long Đình Đình cười lớn trong lòng, nhưng mà trên mặt lại là một bộ dạng hối hận không kịp: “Tôi thật sự... ài, ông chủ Trần à, bởi vì tôi quá kích động.”

“Cô... cô kích động cái gì chứ, ui da..."

“Ai nha, nhìn thấy ông nên tôi kích động.”

Ông chủ Trần bước đi khập khểnh ngồi xuống ở trên ghế, oa oa kêu to.

Long Đình Đình chớp mắt vỗ tay một cái, nói: “Tiêu rồi, tiêu rồi, xong rồi..."

Ông chủ Trần mang theo gương mặt dữ tợn nhìn về phía cô: “Sao vậy... có chuyện gì?”

“Ông chủ Trần, ngày hôm nay tôi biết ở bên ngoài có tuyết cho nên cố ý mang đôi giày dày cộm này, hồi nãy giẫm mạnh, đầu ngón chân của ông bị đến mức nào, bị rách da chỉ là việc nhỏ, chỉ sợ là gãy xương thì không tốt đâu.”

Ông chủ Trần giật mình, khá giận, cái này không phải là cố ý đó à? Sao lại khéo như vậy chứ.

“À... tôi nhớ rồi ông chủ Trần, tôi có quen biết với một chuyên gia về phương diện chữa trị gãy xương ở Hải Thành, nếu không thì để tôi gọi điện thoại cho anh ấy xem bây giờ anh ấy có rảnh không, tôi dẫn ông đi khám.”

Long Đình Đình nói xong liền muốn đi về phía trước đỡ ông ta, bộ dạng như là thật sự muốn đưa ông ta đến bệnh viện.

Ông chủ Trần nghe thấy còn phải đến bệnh viện nữa hả, đau thì đau nhưng mà cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, ông ta bị hù doạ lập tức khóat tay: “Không không, không cần, không cần. Tổng giám đốc Long, thật ra không cần đâu, tôi chỉ hơi đau một chút mà thôi, bây giờ đã bớt đau nhiều rồi.”

Long Đình Đình hồ nghi nhìn ông ta: “Thật hả? Ông chủ Trần, có gì thì ông nhất định phải nói rõ với tôi đó, tất cả chi phí tôi sẽ trả, ông đừng khách khí với tôi.”

Khách khí? Mấy cái này tôi khách khí với cô làm cái gì, bệnh viện là chỗ cho người đi hả, rõ ràng không có việc gì mà cô lại chỉnh tôi thì có.

“Không cần, thật sự không cần đâu, tổng giám đốc Long, bây giờ tôi cũng không thấy nó đau nữa rồi.” Ông chủ Trần thu hồi sắc mặt đau đớn, đứng đắn nói.

“Thật hả?” Long Đình Đình vẫn tỏ ra mình hoài nghi như cũ.

“Thật đó.” Ông chủ Trần dở khóc dở cười.

Vốn dĩ muốn chiếm chút tiện nghi nhỏ, lại không ngờ rằng bị "dạy dỗ" một trận, cũng không biết lúc nãy cô có cố ý không nữa, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng khẩn trương không thôi của cô hình như cũng không phải là đang giả vờ.

Ông chủ Trần mơ hồ, ông ta ở trên thương trường đã nhiều năm, từ trước đến nay nhìn người rất chuẩn, nhất là phụ nữ, thông qua ánh mắt của bọn họ liền có thể biết được bọn họ muốn cái gì, nhưng mà lần này ông ta hoàn toàn đoán không ra.

Người phụ nữ này giống như là một lớp sương mù, càng muốn nhìn rõ cô thì chắc chắn phải mở to đôi mắt ra, nhưng mà càng mở lớn thì lại càng nhìn không rõ.

Sau đó Long Đình Đình gọi nhân viên phục vụ bắt đầu gọi món, trong quá trình, cô hỏi thăm kỹ càng sở thích và những món kiêng của ông chủ Trần, đồ ăn nhanh chóng được mang lên một lượt.

Trong bữa cơm, ông chủ Trần lại bắt đầu ngứa ngáy trong lòng.

Người phụ nữ này là một trong những người phụ nữ có hương vị mà ông ta được gặp, cô yên lặng ngồi ở chỗ đó tự nhiên ăn thức ăn, lại hoàn toàn không có cảm giác thất lễ, so sánh với những người phụ nữ gặp mặt lần đầu tiên nhăn nhăn nhó nhó, làm cho người ta có một loại cảm giác rất giả dối.

Sau bữa ăn, Long Đình Đình dẫn ông ta đến công viên nước làm khảo sát.

Công viên nước được xây dựng cách biển năm mươi mét, hai bên là đá bao quanh, từ khi công trình còn chưa được khởi công ở dưới chân núi là một rất nhiều cây cối rậm rạp, tuyết rơi dày đặc, cả một vùng trắng xóa mênh mông.

Xe dừng lại, Long Đình Đình bước xuống xe đi ra phía trước, nhẹ nói: “Ông chủ Trần, xuống đi bộ thôi?”

Mặc dù ông chủ Trần háo sắc nhưng mà thái độ đối với công việc và kiếm tiền cũng vô cùng nghiêm túc, ông ta híp mắt nhìn thoáng qua phong cảnh bốn phía, gật đầu nói: “Tổng giám đốc Long, cô thật sự có mắt nhìn đó, xây dựng công viên nước ở chỗ này hoàn toàn có cơ hội kinh doanh.”

Sau khi bước xuống xe, bọn họ đi vào trong vùng đất tuyết, ở bên trong đó các công nhân xây dựng những chiếc lều đơn sơ để ở tạm.

Long Đình Đình nói: “Công viên nước được xây dựng đương nhiên là công trình rất lớn, tôi muốn hội tụ đủ nhà tắm hơi, ăn uống, các địa điểm vui chơi giải trí, đặc biệt Hải Thành là một vùng biển thoáng, hải sản tươi sống chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều khách nước ngoài đến đây tham quan và nghỉ dưỡng.”

Ông chủ Trần nghe vậy, gật gật đầu khen đây là một ý tưởng hay.

Đường đá trên núi hơi khó đi lại, cộng thêm một lớp tuyết mỏng bước lên rất trơn trượt, sau khi ra khỏi nhà, Long Đình Đình đã chuẩn bị rất tốt, cho nên đổi sang đôi giày có độ ma sát tốt, ông chủ Trần sơ sót bỏ qua điểm này.

Vừa mới bước lên thì còn được, nhưng mà đi được một đoạn đường thì hai chân liền bắt đầu trơn trượt, dưới chân không đứng vững, cả người liền muốn bổ nhào lên trên người của Long Đình Đình.

Long Đình Đình muốn tránh ra, nhưng mà lúc này cô tránh ra, vậy thì ông chủ Trần sẽ ngã chổng vó, đá ở ngọn núi này cứ như sắt, mặc dù được bao phủ bởi lớp tuyết đọng nhưng mà cũng chỉ là một lớp nhỏ, cũng không có tác dụng phòng tránh, ngược lại càng làm mặt đất thêm trơn trượt.

“Ui da.” Chỉ nghe thấy ông chủ Trần kêu lên một tiếng.

Mặc dù trên mặt của ông ta là biểu cảm hốt hoảng nhưng mà khi thân thể của ông ta bổ nhào qua, trong lòng lại như nở hoa, lần này chắc là tổng giám đốc nữ thần cũng sẽ không đến mức cho ông ta một đạp đúng không? Ông ta thật sự thật sự thật sự không cẩn thận đây này, vừa nghĩ đến có thể ôm ấp nữ thần, cảm giác hạnh phúc lan tràn khắp toàn thân.

Nhưng mà lúc hai tay của ông ta đã sắp ôm được thân thể của Long Đình Đình, không biết có một sức lực mạnh mẽ sẽ xuất hiện từ nơi nào, đẩy ông ta sang một bên.

Trơ mắt nhìn cơ hội tốt như vậy trở thành bọt nước.