Sau khi An Đình Đình được sắp xếp thỏa đáng thì bọn người của Mặc Diệu Dương liền lui ra ngoài.
Trong phòng khách dưới lầu của Thủy Sam Uyển, người bên ông cụ Mặc phái đến đã trả lời lại: “Ông cụ vẫn còn như bình thường, không hề bị ảnh hưởng gì.”
Mặc Diệu Dương gật gật đầu.
Mạnh Yến San nói: “Toàn bộ hiện trường đã được điều tra qua một lần, có tổng cộng ba mươi thi thể, xem ra là những người này hình như đến là vì Mặc Chấn Ngôn, chỉ là tôi không hiểu rõ ràng bọn họ đến cướp người hay là đến để diệt khẩu.”
Mặc Diệu Dương lên tiếng mỉa mai: “Không ngờ rằng trước khi ông ta sắp chết rồi mà còn có thể tạo ra một cơn sóng lớn như thế.”
“Điều này nói rõ thế lực ở bên ngoài vẫn rất quan tâm đến nhà họ Mặc, đã nhiều năm rồi muốn ra tay từ nhà họ Mặc, nhưng mà cứ luôn bị các nguyên nhân ngăn cản. Vốn dĩ tưởng rằng có thể tìm được con đường đột phá ở trên người của Quan Chi Thu, ai biết được Quan Chi Thu lại chết rồi.”
“Bỏ ra một miếng thịt lớn như vậy, bọn họ lại không thể ôm được, chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận.”
Mặc Diệu Dương gật đầu không phủ nhận, nửa ngày sau anh mới nhìn đồng hồ rồi nói: “Một lát nữa Tiêu Quân và Đình Kiêu cũng sắp đến đây.”
“Ừm.” Mạnh Yến San gật đầu: “Tôi cũng đã cho người đón bọn họ ở cửa ra vào.”
Không bao lâu sau, Tiêu Quân và Qúy Đình Kiêu liền chạy đến.
Qúy Đình Kiêu vừa bước vào cửa, Mặc Diệu Dương và Mạnh Yến San lập tức bị giật mình.
Hai người bọn họ trợn mắt tròn xoe, giống như là gặp quỷ vậy.
Qúy Đình Kiêu vẫn mặc trên người bộ đồ lúc sáng, mái tóc giả dài và gợn sóng bất ngờ là đã bị anh ta cuốn lại trên trán, nhìn như thế nào cũng giống như là một đống cỏ lớn.
(Truyenhayonline.com ^^) Mặc dù là lớp trang điểm ở trên mặt vẫn còn, nhưng mà vẫn không còn tinh xảo, lông mày đã bị mồ hôi làm cho chảy ra, lông mày ở một bên còn bị kéo dài đến khóe mắt, nhìn từ phía xa xa giống như là một nữ quỷ bị chết oan.
Chiếc váy dài ở trên thân đã bị anh ta kéo lên buộc ở bên eo, giống như là một ông già đi đốn củi.
Đôi tất đen ở trên chân của anh ta đã bị rách vài lỗ.
Cũng không biết là giày cao gót đã bị ném ở đâu, dù sao bây giờ Qúy Đình Kiêu đang đi chân trần.
Cảm giác đầu tiên của Qúy Đình Kiêu mang đến cho người khác chính là một người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, không nhiễm bụi trần, giống như không phải là người cùng một thế giới. Nếu như không phải là đàn ông, vậy thì nhất định là tiên nữ, hình tượng cấp bậc nữ thần.
Nhưng mà bây giờ hình tượng này cũng chỉ có thể để cho người ta liên tưởng đến một từ - mổ heo gϊếŧ chó.
Vất vả lắm Mặc Diệu Dương mới có thể nhịn được cười.
Bản lĩnh của Mạnh Yến San không cao siêu như anh, nhìn chằm chằm vào Qúy Đình Kiêu rồi cười ha hả, cười đến nỗi ngã người ra đằng sau.
Qúy Đình Kiêu bực bội trừng cô ta một chút, xoay người lại ngồi lên trên ghế sofa, tháo tóc giả xuống ném qua một bên.
Tiêu Quân đi đến trước mặt của Mặc Diệu Dương, đưa đồ vật vào trong tay của anh, nói: “Cái này là danh sách của các chuyến bay ra vào nước ngoài, kiểm tra lại một chút đi.”
Mặc Diệu Dương gật đầu, mắt nhìn thoáng qua, quay đầu lại giao cho Mạnh Yến San rồi nói: “Cho người đi xác minh thân phận của bọn họ đi, vóc dáng, thế lực của ai.”
“Ừm.” Mạnh Yến San nhận lấy, quay người dẫn theo mấy người cấp dưới đi ra ngoài.
Mặc Diệu Dương quay người lại nói với Tiêu Quân: “Tình huống ở phía bên anh như thế nào rồi?”
“Đúng như anh đã dự liệu, gần đây Mặc Cảnh Sơn và Mặc Diệu Lương liên lạc với nhau rất thường xuyên, nhưng mà cũng không có những người khác ra vào.” Tiêu Quân nói.
Mặc Diệu Dương gật đầu: “Ừ tôi biết rồi, tiếp tục quan sát, ông tư Mặc, tôi biết rõ, rất dễ bị kích động, chỉ cần các thế lực chống đối đưa ra điều kiện trao đổi với nhà họ Mặc, chắc có lẽ là ông ta sẽ bị phản công.”
“Tôi biết rồi.” Tiêu Quân đáp lời.
Mặc Diệu Dương gọi người giúp việc, nói: “Dẫn anh quý đi vào phòng để đồ thay quần áo đi.”
Qúy Đình Kiêu nghe vậy, bỏ cái ly ở trong tay xuống đứng dậy đi thay quần áo.
Mặc Diệu Dương thong thả đi tới đi lui mấy bước ở trong phòng, lông mày của anh nhíu lại thật chặt, trong đôi mắt đen lóe ra ánh sáng cơ trí. Mỗi khi anh như thế này thì Tiêu Quân biết rằng trong đầu của anh đang nhanh chóng xoay chuyển cái gì đó, cho nên lúc này mặc kệ chuyện lớn như thế nào cũng không cần phải làm phiền anh.
Vì vậy Tiêu Quân ngồi im lặng không mở miệng nói chuyện, tránh cho mình quấy rầy suy nghĩ của anh.
Nửa ngày sau Mặc Diệu Dương mới dừng bước chân lại, vẻ mặt đã hơi hòa hoãn.
Tiêu Quân mới lên tiếng nói: “Có phải là đã phát hiện ra chuyện gì khác không?”
Mặc Diệu Dương gật gật đầu: “Ừ.”
“Phát hiện ra cái gì?” Tiêu Quân hỏi.
Mặc Diệu Dương không trả lời mà là ngẩng đầu lên nhìn về phía căn phòng An Đình Đình đang nghỉ ngơi ở trên lầu, nghiêng người qua, anh nói: “Để đến lúc cô ấy tỉnh dậy rồi nói luôn một thể.”
Thời gian trôi qua cũng gần một tiếng đồng hồ, Mạnh Yến San dẫn người trở về.
Mà lúc này đây, người giúp việc phụ trách chăm sóc cho Đình Đình cũng đến thông báo, nói là mợ hai đã tỉnh rồi.
“Được rồi, để tôi đi lên xem một chút, các người đợi ở chỗ này đi.” Mặc Diệu Dương nói xong thì đứng dậy đi lên lầu.
Tiêu Quân cảm thấy khó chịu: “Anh không thể để cho cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn một chút được hay sao?”
Bước chân đang đi lên cầu thang của Mặc Diệu Dương dừng lại, quay đầu lại, vẻ mặt thờ ơ: “Có một số việc chỉ có cô ấy biết được, ví dụ như người đã đánh cô ấy ngất xỉu.”
“Có cần phải vội vã vậy không?”
Mạnh Yến San ngăn cản lại nói: “Tiêu Quân, liên quan đến việc quan trọng, tôi tin là không cần Diệu Dương đi thì Đình Đình cũng sẽ tự mình đi xuống.”
Quả nhiên giọng nói của cô ta vừa dứt liền thấy được người giúp việc đang đỡ An Đình Đình đi xuống.
Sắc mặt của An Đình Đình vẫn trông rất không tệ, chỉ là hơi mệt mỏi mà thôi, bộ quần áo màu trắng ở trên người bị mấy cành cây khô quẹt rách vài chỗ, mặc dù tóc đã được chải chuốt nhưng nhìn tổng thể vẫn còn hơi lộn xộn, không được vào nếp.
Ánh mắt của Mặc Diệu Dương thâm trầm nhìn về phía cô.
Nếu như đổi lại là lúc trước, An Đình Đình chắc chắn sẽ bị ánh mắt này của anh nhìn đến nỗi toàn thân không được tự nhiên, nhưng mà ngày hôm nay lại không có, cô thản nhiên đối mặt với ánh mắt của anh.
“Không sao đó chứ?” Mặc Diệu Dương lên tiếng hỏi.
“Ừm.” An Đình Đình cũng nhẹ nhàng đáp lại, sau đó di chuyển tầm mắt đi xuống lầu.
Lúc thấy cô đi lướt qua mình, thân thể của người đàn ông cứng đờ.
An Đình Đình ngồi xuống trên ghế sofa, người giúp việc liền bưng trà nóng lên.
Mạnh Yến San mở tài liệu ra đặt lên trên bàn trà, nói: “Đình Đình, cô có còn nhớ rõ dáng vẻ của người lúc nãy hay không? Nếu như cô nhớ kỹ, cô nhìn một chút thử xem, trong đây có người nào cô đã nhìn thấy không.”
An Đình Đình gật gật đầu, cầm lấy tài liệu nghiêm túc lật xem.
Từng tấm hình, từng khuôn mặt, duy nhất chỉ có người đã dây dưa với cô ở sân sau thì lại không có.
Cô lắc đầu nói: “Không có trong số này.”
Mạnh Yến San như có điều suy nghĩ, gật đầu rồi nói: “Nói cách khác, thật ra đối phương phái đến đây ba mươi mốt người, người đã chuồn mất chắc chắn là người cầm đầu của bọn họ, nếu như tôi đoán không sai, chắc có lẽ hắn ta là nhân vật chủ chốt của các thế lực ở ngoài.”
An Đình Đình nghe thấy lời nói này thì rơi vào trong sương mù, nhưng mà cô vẫn không tự chủ được mà gật đầu theo.
Tiêu Quân nói tiếp: “Nói cách khác, hắn ta đến đây để phụ trách giám thị chuyện mà bọn họ làm có thuận lợi hoàn thành hay không, cũng chờ sau khi chuyện xong xuôi thì giải quyết bọn hắn.”
“Đúng, có thể là nói như vậy!” Mạnh Yến San gật đầu.
An Đình Đình nghe vậy, trong lòng giật mình.
Quả thật không thể nào ngờ, người này lại là một người tàn độc như thế, nhưng mà thấy trên người của hắn ta lại toát ra cảm giác vô lại, nhiều lắm cũng chỉ xấu xa một chút mà thôi, hoàn toàn không có cảm giác tàn độc.