Mặc Diệu Dương hoàn toàn không cho cô có cơ hội nói chuyện, anh đứng dậy đi ra ngoài.
An Đình Đình ngồi trên sô pha, ánh mắt phức tạp nhìn anh rời đi.
Đến khi tiếng đóng cửa truyền đến, cô mới lấy lại tinh thần trong khϊếp sợ. Cô vội vàng đứng dậy, hai tay cầm váy cưới nặng nề chạy tới cửa.
Đáng tiếc cửa đã bị khóa. Cô dùng sức gõ cửa, rốt cuộc bên ngoài cũng có phản ứng.
Nhưng người mở cửa không phải là Mặc Diệu Dương. Nhìn cách ăn mặc có lẽ là bảo vệ nhà họ Mặc. An Đình Đình cẩn thận quan sát, đứng ở cửa có khoảng sáu người.
"Cô An, xin hỏi có chuyện gì?" Một người trong đó mở miệng hỏi.
"Để tôi đi!" An Đình Đình biết không thể nào, nhưng vẫn muốn mở miệng nói.
"Tôi xin lỗi, cô An, cậu hai không dặn dò nên chúng tôi không thể làm như vậy."
Không còn cách nào khác! An Đình Đình biết hôm nay cho dù cô làm thế nào cũng không thể rời khỏi chỗ này. Cô tự mình đóng sầm cửa lại, dùng sức rất lớn.
Lúc cửa đóng lại, cô không kiềm được nước mắt lại rơi xuống.
Cố nhớ ngày đó đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn với Mặc Diệu Dương, từ đầu đến cuối khoảng mấy phút. Trần Hằng đổi xưng hô với cô từ cô An thành mợ chủ. Lúc ấy cô cảm thấy đúng là trớ trêu.
Mà bây giờ những người ngoài cửa đổi xưng hô từ mợ chủ thành cô An!
A!!! Ha ha. Quanh đi quấn lại, thân phận của cô quay về cô An.
Cô bất lực ngồi trên sô pha, mờ mịt nhìn áo cưới mặc trên người đầy châm chọc, nước mắt lại rơi xuống lân nữa.
Trước đó không lâu, cô còn đắm chìm trong cuộc sống mới cưới ngọt ngào hạnh phúc. Nhưng hiện tại cô phải nuốt xuống nỗi đau đớn này.
An Đình Đình suy sụp ngồi trên sô pha, tầm mắt nhìn cửa sổ sát đất.
Sắc trời dần tối xuống. Lúc này cô cũng không biết mình đang ở đâu, rốt cuộc cô còn ở nhà cũ họ Mặc hay không cũng không chắc lắm. Nhưng bên ngoài không có âm thanh của hôn lễ, nhưng mặc dù như vậy, An Đình Đình nghĩ bên ngoài nhất định rất náo nhiệt.
Mặc Diệu Dương nhất định kéo cô gái kia nghiêm túc đứng trước mặt mục sư hoàn thành lời thê tuyên thệ.
Bọn họ sẽ trao nhẫn kết hôn, hạnh phúc hôn môi đối phương, yêu thương ôm nhau khóc... Bọn họ sẽ năm tay nhau mời rượu và trò chuyện với các khách mời đến tham gia hôn lễ.
Cũng không biết người nhà họ Mặc có ồn ào phá động phòng hay không. Có lẽ đêm nay bọn họ ở Thủy Sam Uyển?
Thủy Sam Uyển! Cô nhớ chỗ đó từng có rất nhiêu ký ức ngọt ngào với Mặc Diệu Dương, trái tim bắt đầu đau đớn...
Có người đưa tới bữa tối. Có canh có thức ăn đều là những món An Đình Đình thích lúc ở Thủy Sam Uyển. Nhưng hôm nay cô không hề có khẩu vị.
Đừng nói cô ăn cơm, ngay cả uống một ngụm nước cũng không muốn.
"Cô An, mời cô ăn bữa tối." Người nọ lễ phép nói xong thì nhẹ nhàng đi ra ngoài.
An Đình Đình vẫn duy trì tư thế vừa rồi, ngây ngốc nhìn bên ngoài. Có phải cô sẽ bị nhốt cả đời ở đây đúng không? Từ hôm nay cô không thể nào thoát khỏi sự giam cầm của người đàn ông này sao.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, đôi mắt vừa khô lại đắng, thật là không dễ chịu.
Không qua bao lâu, cửa phòng được mở ra.
'Két... " một tiếng, có bước chân truyền đến.
An Đình Đình nghe thấy tiếng động nhưng cô không ngẩng đầu lên. Cô mở hai mắt, khuôn mặt tái nhợt lộ ra sự mờ mịt và bất lực.
Mặc Diệu Dương đi đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống, giống như trước kia dịu dàng mang theo sự cưng chiều vuốt nhẹ trán của cô. Giọng nói cũng dịu dàng như trước kia: "Vì sao không ăn cơm?”
An Đình Đình không nhìn anh lấy một cái, vẫn duy trì tư thế đó.
Mặc Diệu Dương thu tay lại, nhẹ giọng nói: “Có phải anh không thả em đi thì em không định ăn cơm đúng không?"
"..An Đình Đình vẫn không trả lời.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, nếu có thể thì thậm chí cô còn muốn bịt lỗ tai lại.
Khuôn mặt người đàn ông lộ ra tức giận, trầm giọng nói: "Em muốn rời khỏi anh?”
"Phải!" Rốt cuộc An Đình Đình cũng phản ứng.
Mặc Diệu Dương vừa nói xong thì cô bất ngờ mở mắt ra, ánh mắt dừng trên người anh, giọng nói cũng vô cùng kiên quyết.
Cô cũng thấy được sắc mặt người đàn ông tức giận. Từ khi quen biết anh đến bây giờ, cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
“An Đình Đình, anh nói cho em biết, em bỏ suy nghĩ này đi. Trừ khi anh chết, nếu không thì em đừng mơ tưởng thoát khỏi anh!" Mặc Diệu Dương nói xong, cũng không quay đầu lại sải bước rời đi.
An Đình Đình sửng sốt một hồi lâu, mới bình tĩnh lại.
Cô thật sự không nhìn thấu được rốt cuộc người đàn ông này suy nghĩ cái gì. Rốt cuộc anh muốn làm gì? Nhưng dường như An Đình Đình cũng nghe thấy sự quyết tâm của anh, xem ra cô muốn thoát khỏi anh đúng là không phải một chuyện dễ dàng.
Nhưng mặc dù không dễ dàng, chẳng lẽ cô phải chịu đựng sự nhục nhã ở bên cạnh anh sao?
An Đình Đình cũng không biết từ đâu tới đây xuất hiện ý chí chiến đấu, cô đứng dậy đi đến bàn trà, bắt đầu ăn cơm, ăn canh.
Cô không thể suy sụp như thế. Cô muốn sống có danh dự thì nhất định phải thoát khỏi anh, sống cuộc đời của mình. Nhưng
trước tiên cô phải có sức khỏe tốt, nếu không thì cho dù cơ hội ở trước mắt cũng sẽ uổng phí!
Đêm đó, An Đình Đình thay áo cưới, mặc đồ ở nhà đã được chuẩn bị, sau đó cô nghỉ ngơi một chút.
Cố vốn nghĩ mình sẽ ngủ yên ổn. Nhưng đêm khuya tĩnh lặng làm cho trong lòng rối loạn cả lên.
Chỉ cần cô nhắm mắt lại thì trong đầu sẽ hiện lên hình ảnh người phụ nữ và Mặc Diệu Dương ở bên nhau.
Bọn họ sẽ ở Thủy Sam Uyển sao? Đêm nay bọn họ cùng ăn cơm tối sao? Buổi tối bọn họ có không ngủ chung hay không? Có lẽ là có. Bọn họ yêu nhau như thế, chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng mới ở bên nhau, sao có thể sẽ không ở bên nhau chứ?
Trong lòng An Đình Đình cảm thấy ghê tởm, sau đó cô muốn nôn. Cũng may cô cố gắng chịu đựng, chịu đựng, mới kiềm nén sự khó chịu này xuống...
Bên ngoài, Mặc Diệu Dương đi tới cửa.
Anh muốn đẩy cửa vào, cho dù cô không cười, không ồn ào với anh như trước kia nữa, cho dù cô không muốn nói chuyện với anh, nhưng chỉ cần có thể nhìn đến cô thì anh cũng cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng anh do dự đứng trước cửa, đột nhiên không có dũng khí đối mặt với cô.
Anh hỏi bảo vệ canh giữ ở bên ngoài: "Cô ấy ăn cơm chưa?"
'Ăn rồi, có lẽ cũng đã ngủ."
Mặc Diệu Dương nghe nói cô đã ăn cơm tối, còn đã ngủ rồi thì trong dễ chịu hơn một chút. Có thể như vậy là tốt nhất, anh sợ cô sẽ nghĩ quẩn trong lòng hành hạ chính mình.
"Được, vậy là tốt rồi." Mặc Diệu Dương không ngừng gật đầu, thu lại ánh mắt từ trên cửa. Lại không quên dặn dò: "Nhớ kỹ, trông coi cô ấy, không cho phép cô ấy rời đi một bước, cũng không cho bất kỳ ai đi vào.”