Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 173: Không Bằng Một Tiện Nhân


Tiểu Nha hoảng sợ cúi đầu.

Thật ra lúc nãy, cô ta không phải không phát hiện ra sự bất thường của An Đình Đình. Nhưng, cô ta thực sự ghét người phụ nữ này, vì vậy mới chọn cách nhắm mắt làm ngơ. Còn cố ý nói với cô chuyện Mặc Diệu Dương đã xuống tầng.

Vẻ mặt cô ta đột nhiên thay đổi, dùng một dáng vẻ rất hoảng sợ vội vàng hỏi: “Mợ cả sao vậy?”

Khóe miệng Mộ Diệu Dương hơi nhếch lên, nhưng cũng không nói gì, chỉ sải bước đi lên tầng.

Mẹ Dung đi theo sau, nhìn thấy cô ta, trừng mắt nói: “Lúc nãy cô không phát hiện ra sắc mặt của mợ cả không tốt sao?”

Tiểu Nha oan ức nói: “Tôi thật sự không phát hiện ra.”

Mẹ Dung cau mày nói: “Nhanh, mau đi lấy nước ấm qua đây.”

“Vâng.”

Trong phòng, An Đình Đình được đặt lên giường, thực ra cô cũng có thể cảm nhận được hình như mình đã bị bệnh, nhưng chỉ là không muốn kinh động đến mọi người như vậy.

Cô mở mắt, cười với Mặc Diệu Dương và mẹ Dung nói: “Hai người đừng trách Tiểu Nha, cô ấy không hê phát hiện ra em không thoải mái, cũng là tự em muốn xuống tầng.”

“Mợ cả, bây giờ cơ thể của cô rất yếu, vì vậy nói ít thôi.” Mẹ Dung vội vàng đặt bữa sáng xuống.

Tiểu Nha bưng nước đứng ở cửa, nghe thấy những lời nói này, trong lòng cô ta rất không thoải mái, cũng rất khó chịu. Dù sao, người phụ nữ này chỉ giả vờ làm người tốt thôi!

Rất nhanh, bác sĩ riêng đã đến, cẩn thận kiểm tra một lượt, nói: “Mợ cả không sao, chỉ là vì vết thương lân trước vẫn chưa lành, cộng thêm tối qua hình như có chút sợ hãi. Không sao, nghỉ ngơi điều dưỡng một khoảng thời gian sẽ tốt hơn.”

Mặc Diệu Dương nghe thấy vậy, đôi lông mày đang nhíu chặt mới thả lỏng.

Gật đầu, khẽ nói: “Làm phiền rồi.”

Bác sĩ và y tá lần lượt rời khỏi phòng, Mặc Diệu Dương lại dặn dò mẹ Dung một số chuyện, sau đó rời đi. Anh phải đến Thủy Mặc, thảo luận một số chuyện với Quý Đình Kiêu và Tiêu Quân.

Ở cửa, Tiểu Nha ngước khuôn mặt oan ức lên: “Cậu hai, tôi thật sự không cố ý, cậu nhất định phải tin tôi.”

Mặc Diệu Dương thờ ơ liếc nhìn cô ta, khẽ gật đầu sau đó mới rời đi.

Trong lòng của Tiểu Nha lúc này mới thật sự nhẹ nhõm.

An Đình Đình cảm thấy rất mệt, lặng lẽ nhắm mắt lại.

Mẹ Dung liếc nhìn Tiểu Nha vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, dùng giọng điệu trách mảng nói: “Còn không mau đi làm việc đi.”

“Vâng.” Tiểu Nha cúi đầu, đi ra khỏi phòng.

Trong lòng lại cảm thấy ấm ức. Lúc nãy, khi cậu hai còn ở đây, người phụ nữ kia tỏ ra lương thiện và rộng lượng, cô ta suýt nữa đã tin. Cậu hai vừa mới đi, cô ta đã bị mẹ Dung giáo huấn, sao không thấy cô nói gì?

Hừ, rõ ràng là một người phụ nữ đạo đức giả!

Bữa tiệc sau đó, Mặc Diệu Dương lấy lý do sức khỏe của An Đình Đình để không tham gia. Mọi người chỉ dám oán giận nhưng không dám lên tiếng, chỉ là, ông cụ không nói, cũng không ai dám nói chữ không?

Tối đó, lúc Mặc Diệu Dương trở về, nói cho An Đình Đình biết tình hình cụ thể.

Dường như tạm thời bọn họ không thể trở vê Thủy Mặc, một mình ông nội ở nhà tổ, anh rất không yên tâm. An Đình Đình cũng nghĩ như vậy, nhưng còn một chuyện mà cô rất lo lắng, chính là....

“Vậy anh Diệu Phong phải làm sao? Để một mình anh ấy ở Thủy Mặc sao?”

Mặc Diêu Dương lắc đầu, nói: “Đương nhiên là không rồi, chỉ là bây giờ anh ấy đang trong thời kỳ hồi phục, không thể đón anh ấy qua. Phải biết là người phụ nữ Quan Chi Thu kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh trai anh. Anh nghĩ, đợi anh ấy hoàn toàn hồi phục anh sẽ đón anh ấy quay lại.”

An Đình Đình nghe thấy vậy, vội vàng gật đầu.”

“Có vẻ như, sau này chúng ta sẽ phải đối mặt với rất nhiều sóng gió.”

Mặc Diêu Dương gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Có sợ không?”

An Đình Đình cũng dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn anh, cô lắc đầu một cách đầy chắc chắn, còn nói thêm một câu: “Không sợ, ở bên cạnh anh em không sợ gì cả!"

Mặc Diêu Dương dịu dàng xoa trán cô: “Cho dù có cùng anh đi xuống địa ngục cũng không sợ sao?”

An Đình Đình hơi nâng cằm lên: “Chỉ cần có anh, cho dù là thiên đường hay địa ngục em đều không sợi”

Đôi mắt của người đàn ông hơi nheo lại, đôi lông mi dài che đi đôi mắt phức tạp của anh....

Sau vài lần đọ sức, dường như Quan Chi Thu đã lĩnh giáo được thủ đoạn của Mặc Diêu Dương, trong một khoảng thời gian dài không hề chủ động tấn công.

Mà An Đình Đình cũng lấy lý do mình đang nghỉ ngơi điều dưỡng cơ thể, rất ít khi rời khỏi Thủy Sam Uyển.

Sinh nhật của ông cụ cuối cùng cũng kết thúc.

Vì Mặc Diệu Phong vẫn đang hôn mê, lúc này mà đưa ra quyết định thay đổi quyền lực, theo quy định của nhà họ Mặc là không được phép. Cho dù là tình huống gì, trừ khi là chết, nếu không nhất định phải tham gia.

Sự phát triển này khiến Quan Chi Thu có một hi vọng chiếm lấy.

Hôm nay vẫn xem như là một ngày đẹp trời, thời tiết không còn oi bức như vào giữa mùa hè. An Đình Đình cũng không dám đi quá xa, chỉ dám dừng lại ở vườn hoa gần Thủy Sam Uyển.

Trên nền đá cuội truyền đến tiếng giày cao gót.

Quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Sở Huệ Nhu.

Sở Huệ Nhu mặc một chiếc váy hoa, búi tóc, khuôn mặt tươi tắn, ngũ quan sắc nét, cộng thêm làn da nõn nà, quả thật là một biểu tượng cho người phụ nữ đẹp.

Nhưng, thật đáng tiếc.

An Đình Đình quay đầu lại, thờ ơ liếc nhìn cô ta.

Sở Huệ Nhu cũng nhìn thấy cô, nhưng vẻ mặt không thờ ơ như cô, lông mày, khóe mắt tràn đầy sự thù địch.

“An Đình Đình, cô cũng thật thoải mái mà.” Cô ta nhướng mày châm chọc nói: “Người nhà đều đang ngồi xổm trong phòng giam, còn cô vẫn tốt, làm mợ cả nhà họ Mặc, ăn ngon mặc đẹp, cô quả nhiên là bạch nhãn lang.”

Không ngờ, Sở Huệ Nhu này lại quan tâm đến chuyện gia đình cô như vậy, hơn nữa còn biết rất rõ. Xem ra, bình thường cô ta rất chú ý đến cô.

Cô hơi nâng cằm lên, nói: “Không ngờ cô Sở lại quan tâm đến tôi như vậy, tôi thật sự được quan tâm mà lo sợ.”

Sở Huệ Nhu cau mày: “Cô nghĩ mình là ai, sao tôi có thể quan tâm cô chứ. Ở trong mắt tôi cô chỉ là một con tiện nhân mà thôi.”

“Ô, vậy sao? Nhưng, thật đáng tiếc.” An Đình Đình chỉ cười mà không tức giận.

“Cô cười cái gì?” Sở Huệ Nhu nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi đang cười cô thật đáng thương, ngay cả một con tiện nhân mà cô cũng không bằng.” An Đình Đình nhướng mày, dáng vẻ này rất quyến rũ.

“Cô...” Sắc mặt Sở Huệ Nhu đột nhiên thay đổi, nhìn vào bóng lưng của An Đình Đình mắng: “Tiện nhân, cô đứng lại cho tôi!”

Không lâu sau, cô ta nhìn thấy Tiểu Nha từ Thủy Sam Uyển đi ra, Sở Huệ Nhu đảo mắt, quay đầu vội vàng đi về hướng khác.

“Cô Tiểu Nha”

Tiểu Nha nghe thấy có người gọi mình, liên dừng lại, quay đầu nhìn, kính cẩn nói: “Cô Sở.”

Sở Huệ Nhu mỉm cười, từ trong bụi rậm đi ra, nhưng không đi xa, chỉ ra hiệu cho cô ta.

Tiểu Nha đi qua.

Sở Huệ Nhu nhìn xung quanh không có ai, kéo cô ta vào một chỗ khuất.

“Đây là biệt thự của tôi ở Thanh Thủy Loan, cô đi xem trước xem có thích không. Nếu như thích tôi sẽ chuyển quyền sở hữu cho cô.”