Sau Khi Tôi Cặp Kè Với Thế Thân Tra Công, Thì Crush Trở Về

Chương 40

Giang Diễn hát xong một bài, bước nhanh xuống dưới, tiếng vỗ tay như sấm chấn động màng nhĩ toàn đại sảnh. Một đám người ồn ào quây xung quanh, có người cầm điện thoại muốn chụp ảnh chung, còn có người muốn ký tên, vây chật như nêm.

Ở nơi công cộng trước mắt bao người, cho dù trong lòng hắn đang nghẹn tức giận cũng không thể hiện ra mặt. Hắn nghe lời ký tên chụp ảnh chung, biểu hiện cũng ra dáng, cho tới khi ký tới tấm cuối cùng, hắn ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn xung quanh đã không còn thấy bóng dáng Trình Kiến Du đâu nữa.

Một tay Giang Diễn đút trong túi, lòng thấp thỏm không yên bước ra khỏi sảnh tiệc. Quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Trình Kiến Du ở trên hành lang.

Trình Kiến Du dựa vào cánh cửa thủy tinh, chân dài khẽ cong, một tay cầm điện thoại, tay còn lại ôm lấy khuỷu tay, nghiêng đầu gọi điện thoại. Không biết là vì gần đây gầy đi hay là do áo sơ mi lớn hơn một số mà có vẻ hơi rộng, làm nổi bật cổ tay khớp xương rõ ràng, kết hợp với ngón tay sạch sẽ, có cảm giác tư thái rất bình thản ung dung.

Giang Diễn híp mắt nhìn, dừng bước chân, đứng từ xa quan sát cậu.

Hiệu quả cách âm của sảnh tiệc rất tốt, ở bên trong ầm ĩ, đi ra ngoài hành lang thì yên tĩnh, chỉ có giọng nói trong trẻo dịu dàng của Trình Kiến Du.

“Anh Ôn, tối nay có làm phiền tới anh không?”

“Em có cần phải mang theo chai rượu vang tới đó không?”

“Vâng… anh thích uống gì? Em đoán là hãng mà lần trước đã nhìn thấy ở nhà anh.”

“Vâng ạ, em cũng rất chờ mong được gặp anh.”

Từng câu từng chữ của Trình Kiến Du đều không giống như sự lạnh nhạt ngày thường mà chứa đầy dịu dàng, giống như chỉ cần hơi dùng chút sức là có thể vắt được ra nước.

Đãi ngộ đặc biệt này chỉ một người có thể hưởng thụ. Giang Diễn trào phúng cong cong khóe môi, vừa tự giễu tự nghĩ, nếu như chia người ra thành năm bảy loại, chắc chắn Ôn Nhạc Minh là hạng nhất trong lòng Trình Kiến Du, hạng hai chính là Chung Lộ Niên, còn hắn thì chẳng là cái thá gì.

Cũng chỉ có Trình Kiến Du mới dám đối xử với hắn như vậy, hết lần này tới lần khác khiến hắn chẳng thể làm gì.

Trình Kiến Du kết thúc cuộc gọi, quay đầu qua nhìn thấy Giang Diễn, nụ cười tự nhiên trên khuôn mặt nháy mắt không còn. Phản ứng này giống như kim đâm vào tim Giang Diễn, ngực hắn nghẹn lại, hô hấp dừng trong nháy mắt. Hắn ôm cánh tay, giả vờ như bình tĩnh hỏi: “Sắp đi hẹn hò à?”

“Ừ.” Trình Kiến Du kiệm lời như vàng, không muốn giải thích nhiều.

Giang Diễn rũ mắt, mím môi, gượng gạo hỏi: “Em lái xe đi rồi, vậy tôi phải làm thế nào?”

Trình Kiến Du nói ngắn gọn: “Anh bảo A Thắng tới đón anh.”

“Cậu ấy xin nghỉ ốm rồi.” Giang Diễn thuận miệng tìm một lý do. Hắn ngước mắt lên nhìn Trình Kiến Du, khẽ hừ một tiếng, không buông tha, “Em đưa tôi tới đây, em phải phụ trách đưa tôi về nhà.”

Ánh mắt Trình Kiến Du lạnh nhạt, không muốn tranh cãi với hắn, “Anh tự gọi xe về, nếu như anh nghèo tới nỗi không có tiền gọi xe thì tôi gửi lì xì cho anh.”

Đôi môi mỏng của Giang Diễn càng mím chặt hơn. Đôi mắt hẹp dài híp lại thành một đường, nhìn thẳng người Trình Kiến Du giống như sắp hóa thành phiến dao, róc từng thớ thịt trên người cậu xuống. Hắn gằn từng chữ qua kẽ răng, “Trí nhớ của em thật tệ, không phải em đã sớm xóa WeChat của tôi rồi sao?”

Trình Kiến Du không hề cảm thấy xấu hổ, cậu khẽ nghiêng đầu qua một bên, cố ý chọc tức hắn: “Giang Diễn, anh cứ quấn lấy tôi như vậy, tôi sẽ cảm thấy như anh không thể buông tay tôi được, không thể thoát ra khỏi khoảng thời gian năm năm qua.”

“Em nghĩ hay quá nhỉ?” Giang Diễn siết chặt tay, ánh mắt dò xét cậu từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: “Ngoài eo thon, chân dài ra thì em chẳng có gì đặc biệt cả.”

Ngoại trừ eo thon mà rắn chắc, chịu được trêu đùa, chịu được sức ép; ngoài đôi chân dài thẳng tắp, xương cốt cân xứng, mắt cá chân cong cong như mảnh trăng non; ngoài hương cam tươi mát; ngoài đôi môi tươi tắn xúc cảm mềm mại; ngoài khóe mắt khi cười lên đầy vẻ dịu dàng…

Trình Kiến Du “Ồ” một tiếng dài, khẽ cười nhìn hắn rồi sau đó không để ý nữa, xoay người đi thẳng về phía trước: “Tạm biệt.”

Giang Diễn nghẹn lại, nhìn theo bóng lưng bước đi của cậu không chớp mắt, cho tới khi bóng dáng ấy biến mất ở lối rẽ hành lang.

Trình Kiến Du thỉnh thoảng cũng uống rượu vang, nhưng hiểu biết về rượu vang không nhiều, chỉ uống chơi chơi thôi. Cậu mua một chai dựa theo hãng mà lần trước uống ở nhà Ôn Nhạc Minh, sau đó về nhà thay quần áo, xịt ít gel lên mái tóc hơi rối của mình. Trước khi ra khỏi nhà, cậu còn cầm chai nước hoa lâu không sử dụng, xịt một ít.

Từ nhỏ cậu đã không thích ăn diện, bận rộn làm việc khắp nơi để kiếm học phí, không có thời gian nhàn hạ thoải mái. Cậu ăn mặc cũng theo kiểu đơn giản, mặc thế nào thoải mái thì mặc thế ấy. Điểm này hoàn toàn tương phản với Ôn Nhạc Minh theo đuổi cách ăn mặc tinh xảo.

Khi vừa mới quen Ôn Nhạc Minh, cậu vẫn chưa trải đời nhiều, cảm thấy được nguyên nhân hàng xóm khen ngợi anh chính là cách ăn mặc và tướng mạo giống như hạc trong bầy gà của anh. Sau này dần quen thuộc, cậu hiểu tại sao Ôn Nhạc Minh lại được mọi người yêu quý như vậy. Ngoài gương mặt ấy ra, còn cả khí chất tao nhã phong độ mà lúc nào anh cũng có, vừa không miễn cưỡng vừa không có cảm giác làm ra vẻ. Anh am hiểu giao tiếp, lại có thể nắm giữ đúng mực. Nói một cách đơn giản, Ôn Nhạc Ninh khiến người ta giống như được uống nước trà xanh, thưởng thức sương ngọt, chỉ có gió xuân mới sánh được.

Trước khi chưa quen biết Giang Diễn, Trình Kiến Du còn tưởng rằng con nhà giàu đa phần đều khiến người ta thoải mái giống như Ôn Nhạc Minh.

Nhà của Ôn Nhạc Minh ở trong một khu dân cư cao cấp trong thành phố, phương tiện đồng bộ xung quanh so ra thì không bằng những đoạn đường phồn hoa, nhưng công tác xanh hóa của khu dân cư rất nổi bật, đủ loại cây du lá vàng cao lớn, mùa hè xanh tươi mơn mởn, mùa thu chuyển sang màu vàng cam tươi mát.

Khi Trình Kiến Du tới nơi, Ôn Nhạc Minh vừa mới làm xong món đầu tiên, rau xanh chần. Lần này chỉ có hai người bọn họ, Trình Kiến Du đặt rượu xuống, rửa tay rồi đi vào trong bếp giúp đỡ.

Căn hộ ba phòng hai sảnh, diện tích phòng bếp rộng lớn, đầy đủ tất cả dụng cụ làm bếp, vừa nhìn đã biết ngay chủ nhà là người sành ăn.

Ôn Nhạc Minh cúi đầu, vừa nhanh nhẹn thái măng, vừa chậm rãi nói: “Hôm nay có một người bệnh bảo anh không giống bác sĩ.”

“Bởi vì anh đẹp trai quá à?” Trình Kiến Du cố ý trêu chọc anh.

Ôn Nhạc Minh cười nhìn cậu, chậm rãi thái rau, “Bởi vì chữ viết của anh rất rõ ràng, anh ấy vừa xem là hiểu.”

Trình Kiến Du bật cười, dùng mu bàn tay dính nước xoa xoa mũi, “Ngoài anh ra, em chưa từng đọc hiểu được chữ viết của bác sĩ nào cả, thực sự bọn họ đang viết tiếng Trung ấy à?”

“Có khi phải, có khi không phải, sẽ có người viết giản lược hay viết tắt, ví dụ như dx chính là…” Ôn Nhạc Minh đi tới, rút một tờ giấy ra, vẻ mặt nghiêm túc, lau đi vết nước dính trên mũi Trình Kiến Du, tiếp tục nói: “Về sau em xem không hiểu, có thể hỏi anh.”

Tay anh như có như không lướt qua má Trình Kiến Du, tim cậu đập mạnh, nghiêng đầu qua, dời tầm mắt đi chỗ khác, “Vâng, đợi lần sau em ốm đã.”

“Vậy anh hy vọng em sẽ không bao giờ phải hỏi tới anh.” Ôn Nhạc Minh nói thật lòng.

Vừa nói xong câu này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, “Cốc…cốc…cốc.” Ba tiếng vang lên sau đó là dồn dập bảy tám tiếng, giống như cho

vay nặng lãi tới cửa đòi tiền.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Ôn Nhạc Minh là người đầu tiên cười, sau đó lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Đánh cược đi, anh đoán là Giang Diễn.”

Trình Kiến Du cũng cho là vậy, trên thế giới này ngoại trừ Giang Diễn ra thì sẽ không có ai gõ của nhà Ôn Nhạc Minh kiểu này.

Ôn Nhạc Minh mở cửa, Giang Diễn đứng bên ngoài, mặc một chiếc áo nỉ cổ tròn sạch sẽ, tay áo và cổ áo viên trắng, trông rất đẹp trai chửng chạc. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào trong nhà.

“Vào ngồi đi.” Ôn Nhạc Minh liếc nhìn hắn, rửa tay sau đó lại vào trong bếp.

Giang Diễn đi một vòng quay phòng khách, đi ngang qua bếp tùy ý liếc nhìn, ánh mắt như vô ý lướt qua Trình Kiến Du, dừng lại vài giây. Hắn huýt sáo ngồi xuống ghế bên bàn ăn ngoài cửa bếp, hai chân dài tùy ý dang ra, mười ngón tay đan vào nhau, khuỷu tay đặt trên đầu gối, cứ thế liếc nhìn hai người trong bếp như có như không.

Quan hệ của ba người một lời khó nói hết, người khác thì xấu hổ nhưng mà hắn ngược lại giống như dòng khí nước lạnh, thổi cả căn phòng lạnh xuyên tim.

Trình Kiến Du nhìn thấy bờ vai hơi run rẩy của Ôn Nhạc Minh, cậu nghiêng đầu nhìn, Ôn Nhạc Minh đang không nhịn nổi cười. Cậu cong ngón tay gõ anh một cái, nhỏ giọng nói: “Anh Ôn thấy buồn cười lắm ạ?”

“Có chút chút.” Ôn Nhạc Minh ngừng cười, nhận lấy rau xanh đã rửa sạch trong tay cậu: “Nó giống y như lúc còn nhỏ.”

Trình Kiến Du thờ ơ hỏi: “Khi còn nhỏ anh ta đã như vậy rồi sao, anh đã đánh anh ta bao giờ chưa?”

“Trước mặt anh nó không như vậy, có điều trong nhà nó thường không nói lý lẽ.” Ôn Nhạc Minh xắt nhỏ rau xanh, gạt vào trong nồi canh đang sôi ùng ục.

Mí mắt mỏng manh của Trình Kiến Du rũ xuống, hít hít mùi hương canh gà thơm nồng trong không khí: “Chẳng trách.”

Giang Diễn không nghe rõ hai người đang lẩm bẩm cái gì, nhưng nhìn thái độ vô cùng thân thiết kia, hắn thoáng cảm thấy có liên quan tới mình, trong lòng rất khó chịu.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy được, người cậu mà từ nhỏ hắn đã luôn sùng kính này thật đáng ghét, không phải Ôn Nhạc Minh không tốt, mà là… So sánh hắn với Ôn Nhạc Minh, hắn càng cảm thấy bản thân mình không đủ ưu tú.

Ưu điểm của Ôn Nhạc Minh lại trở thành khuyết điểm của hắn.

Hắn hít một hơi thật sâu, xoắn tay áo lên, bước nhanh vào trong phòng bếp, phá vỡ bầu không khí hài hòa kia, bình tĩnh hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy?”

“Nói chuyện cháu khi còn nhỏ.” Ôn Nhạc Minh nói đúng sự thật, nhìn thấy hắn xoắn tay áo thì cười hỏi, “Cháu đang muốn đánh nhau hay là muốn vào bếp?”

Giang Diễn cúi đầu siết chặt nắm đấm, nhìn về phía Trình Kiến Du vẫn lạnh lùng thản nhiên kia, lập tức đi tới bồn rửa tay, chẳng hề để ý nói: “Vào bếp, chẳng lẽ nấu ăn còn khó hơn ca hát sao?”

Ôn Nhạc Minh đẩy gọng kính, vừa lau tay vừa khen hắn: “Được, có chí khí, giao nhà bếp lại cho cháu, cậu mong chờ vào tay nghề của cháu đấy.”

Nói xong, anh vỗ vai Trình Kiến Du, Trình Kiến Du phản ứng rất nhanh, rút tờ giấy ra, lau khô tay. Hai người một trước một sau vô cùng ăn ý ra khỏi bếp, để lại mình Giang Diễn.

Máu nóng của Giang Diễn dâng lên tới đỉnh đầu, hắn hận không thể hất đổ cả một nồi đang đun trên bếp, mẹ nó, coi hắn như giúp việc à?

Hắn vừa tức giận vừa nóng vội, cắn chặt răng cầm con dao sắc bén lên, dùng sức cắt mấy miếng lên củ khoai tây trên thớt, nửa củ khoai tây lăn lông lốc xuống nền nhà. Hắn nhìn chằm chằm, cúi người nhặt lên cầm tới bồn rửa lại. Trong lòng thầm nghỉ nửa củ khoai tây này hắn sẽ hiếu kính cho cậu mình, ai bảo Ôn Nhạc Minh vùi dập hắn trước mặt Trình Kiến Du chứ.

Tuy rằng Giang Diễn vừa tức giận vừa đau đầu nhưng không mất đi lý trí. Hắn mở điện thoại lên, tìm những video nấu ăn, học theo người ta làm mấy món ăn vừa nhanh vừa đơn giản.

Trong phòng khách, Ôn Nhạc Minh bật một bộ phim điện ảnh cũ, bản Macbeth kinh điển. Trình Kiến Du là một nhà biên kịch, đã từng xem qua tất cả những tác phẩm cải biên của Shakespeare, bộ phim kinh điển này cũng không ngoại lệ. Cho dù xem lại cũng vô cùng say sưa, ký ức còn nguyên như mới.

Cậu bỏ dép lê ra, ôm đầu gối ngồi ở chiếc thảm lông rộng dưới sofa. Ôn Nhạc Minh cũng ngồi đoan chính, chuyên chú nhìn màn hình.

Giang Diễn bưng đĩa thức ăn bằng hai tay, đi từ trong nhà bếp ra, vừa vặn trong bộ phim đang chiếu tới câu thoại kinh điển. Ôn Nhạc Minh tự nhiên buông tay xuống, đặt lên cổ Trình Kiến Du. Trình Kiến Du quay đầu lại nhìn anh, khóe môi cong cong, thả lỏng cơ thể dựa vào sofa, khoảng cách với Ôn Nhạc Minh vô cùng gần.

Trình Kiến Du không cần nhìn màn hình, thuận miệng khẽ đọc theo diễn viên: “Cho dù đêm tối có dài đến thế nào thì bình minh cũng sẽ tới.”

Ôn Nhạc Minh nhẹ nhàng cười, âm thanh trầm thấp thong thả, ngữ âm tiêu chuẩn: “Not matter how dark the night, the dawn will come.”

Không khí giữa hai người trong lúc ấy giống như nước chảy thành sông, hòa chung cùng một nhịp, hài hòa tới mức người khác không thể chen được vào.

Đậu?!

Giang Diễn tức giận tới mức ngực run lên, đập đĩa đồ ăn mạnh lên bàn, sẵng giọng: “Ăn cơm!”

Con mẹ nó, đôi đồng tính này đang lợi dụng Shakespeare để làm trò con bò đấy à?