Giờ Em Có Chồng Chưa?

Chương 27: Đời không như là mơ

Ba ngày sau. Tôi xuất viện

Chi phí hết gần 500 ngàn. Trâm Anh đưa tôi một khoản. Phần còn lại là góp nhặt của cá nhân và thêm chút ít của mấy đứa. Tạm ổn.

Chuyện lo nhất của tôi là việc đám trẻ trâu trong phòng ký túc xá. Thằng Tiến mập theo sự điều động qua bên trường giàn xếp, nó đi cùng anh Khoa bạn nàng. Theo gợi ý của thằng Mập, bạn tôi ra ngoài ký túc kiếm một chỗ ở tạm, đợi tôi lành lặn hẳn rồi sắp xếp thêm một hai đứa nữa về ở cùng.

Vết thương đã gần như lành lặn hẳn. Chỉ có cánh tay là hơi đau nhức, nếu không nhầm thì do khúc túyp sắt phang mạnh vào. Gần như tôi phải hoạt động bằng tam chi ; hai cái chân và cánh tay trái. Khốn khó thế này mới hiểu được người nào quan tâm mình thật sự.

Về cái nhà lô cốt, không dám hé răng nửa lời về những chuyện đánh đấm trên trường, tôi chỉ gói gọi mấy từ con vừa về quê, gia đình có chuyện. Mọi người không ai nghi ngờ. Duy có buổi tối hôm đó thì gặp khó. Chả là nhà chật, lại ở thêm mười mấy mạng. nguyên diện tích dưới chen chúc xe đạp và xe gắn máy của Dì. Đi học về thì không tài nào dắt vô được. Bình thường nếu không còn chỗ, chiếc xe được nhấc bổng và cất chồng lên xe khác. Tay đau nên mọi việc khó khăn hơn gấp bội. Hoang mang

– Không còn chỗ để xe hả? – Dì lên tiếng

– Dạ. Không sao Dì. Tay hơi đau tí.

– Đứng đó dắt xe Dì ra rồi cho xe Con vô, chuẩn bị Dì đi làm rùi – Sau một thời gian ở chung nhà, Quỳnh Anh không còn gọi tôi là “Em” nữa mà chuyển qua xưng hô theo vai vế một cách trìu mến.

– Dạ

Nói thì ngon nhưng làm không có ngon tí nào. Lay ha lay hoay để điều chỉnh thế.

– Cái thằng này hôm nay bị sao vậy?

Á…ui da.

Chiếc xe máy suýt đổ kềnh ra nhà. Dì lao tới vội vàng chộp lấy. Một tay giữ xe một tay vịn vào hẳn cánh tay phải tôi đang có vết thương. Cắn răng chịu đựng. Mồ hôi vã như tắm

Khi xe dựng đứng chân chống thì Quỳnh Anh buông tay.

– Thằng kia. Kéo áo lên xem bị thế nào mà dấu dấu diếm diếm – Giọng điệu như ra lệnh.

– Con không sao thiệt mà – Tôi chống chế

– Nói dối nữa hả ông tướng con. Đau đến héo cả mặt mà còn bày đặt. Đưa xem nào

Quỳnh Anh vén áo lên để lộ nguyên cánh tay bầm dập, tím ngắt.

– Khai thiệt đi. Bữa giờ đi đâu mà chân tay thế này, nếu không nói thật, gì kêu bác V gọi điện về gia đình hỏi

– Dạ…thì…là….mà

– Thôi Dì để làm đã, sáng mai đi học không? Về rồi nói chuyện

Sáng sớm chưa kịp ngáy ngủ đã bị lay…..

– Tỉnh ngủ đi ông tướng, khỏi phải dấu nữa nhé. Lòi đuôi rồi.

Thì ra khi ngủ mặc mỗi quần đùi. Đã bị thấy vết bầm nguyên khúc chân. Thiệt tình cái “Dì” này, tự nhiên như ruồi bu. Con trai người ta mới lớn mặc mỗi quần cộc đi ngủ cũng không tha. Ngó nghiên tự nhiên.

– Đánh răng rửa mặt rồi chở tui đi ăn sáng, nhanh lên.

– Dạ. Con làm liền

Xuống dưới nhà đã thấy xe máy sẵn sàng. Quỳnh Anh hôm nay mặc cái váy hoa hòe thấy ớn. công nhận là dáng Dì đẹp, làn da trắng tinh hệt Trâm Anh. Chẳng hiểu sao, những người có tên “Anh” tôi gặp trong cuộc đời, đều phảng phất đẳng cấp giàu sang và phú quý. Chẳng như tôi. Da đen thui. Ngày nhỏ ai cũng kêu là trâu đất.

Hai Dì cháu ôm nhau tỉnh rụi. Cháu chở Dì đi ra quán bánh canh cá lóc ngoài Nguyễn Thông.

Vừa ăn vừa kế nghe câu chuyện mới xảy ra tuần qua. Thỉnh thoảng Dì còn pha trò đánh đấm như kiểu mình biết võ. Phải quơ thế này, đá thế kia. Thiệt tình là hết chỗ nói. Ăn căng bụng kêu qua khu Nguyễn Kiệm mua đồ. Hai Dì cháu lựa thì nhiều mà mua thì không mấy. Đúng thiệt là đàn bà. Cái gì cũng trả giá.

Những ngày sau đó cuộc đời sang một trang khác. Như ông hoàng.

Đi học có Trâm Anh

Về nhà có Quỳnh Anh.

Một người chăm sóc bằng sự tận tụy và hiến dâng.

Nhớ có hôm trời mưa to. Nàng lên đón tôi bằng một chiếc xe Max tím, Đợi ở cổng trường rồi kêu gửi xe đạp lại chở tôi về, hai đứa chạy ra công viên gia đình ăn bò bía. Sài gòn mưa nắng thất thường. Mới tí đã ngưng. Trời nhá nhem tối, nàng ôm chặt tôi và nói lên cụm từ mà trong đời, người con trai nào cũng muốn nghe:

“EM YÊU ANH NHIỀU LẮM”

Bản tính tôi trở lại là con thú hoang, quên mất đi Trà My, quên mất đi tất cả. Ôm chặt nàng vào lòng thổn thức.

Người kia chăm sóc tôi bằng thứ tình cảm chị em và gia đình. Yêu thương đùm bọc.

Tối trước khi đi làm, mua đồ ăn về cho thằng cháu. Làm như kiểu tôi không phải bị đau tay mà cụt chân không đi lại nổi. Bằng lòng với sự chiều chuộng đó của Dì và đón nhận như một đặc ân.

Có tối, Chân tay đã lành lặn hẳn. Dì rủ tôi lên quán Dì làm ở quận 3. Tôi vui vẻ nhận lời. trước khi đi, dặn dò thằng cháu mặc bộ đồ sang nhất có thể, mang giày. Quỳnh Anh nói ở đó quy định vậy.

Tự chọn cho mình một bộ cánh bảnh nhất. quần Zin áo thun……giầy bata thể thao

Quỳnh Anh làm quán Bar.

Tôi vẫn còn nhớ rõ khung cảnh đó. Chở Dì tới gần quán rồi dừng lại nghe dặn dò. Kêu ngồi đợi quán nước ven đường. Xíu ra đón.

Khoảng 10h tối.

Ai đó mặc bộ đồ Cúp cánh vẫy tay. Nhìn quanh không có ai. Thằng tôi lẽn bẽn lại gần.

Nếu ai đó nói rằng hình ảnh in đậm tâm trí người đàn ông nhất trong cuộc đời là gì? Xin thưa rằng đó là dây phút ngắm nhìn một người đàn bà đẹp mà bản thân chưa bao giờ nghĩ rằng họ có thể gợi cảm và kiều diễm đến thế. Chưa bao giờ thấy Quỳnh Anh trang điểm son môi má phấn. Thêm bộ váy ngắn ôm chặt hông và đùi. Tim tôi phật phồng

– Nhìn gì mà kỹ thế hả ông tướng, mặt tui có lọ nghẹ à?

– Dạ. Dì đẹp quá – Tôi thật lòng buộc miệng

– Thôi khỏi khen, tui biết mình đẹp sẵn rùi. Đi vào đây chơi với tui – Quỳnh Anh nắm tay kéo vào trong

Giọng mấy anh bảo vệ:

– A, ha…nay 302 có kép mới nè

Bỏ mặc mấy lời trêu ghẹo, kéo thằng cháu vào sau cánh cửa.

Một tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên. Ánh đèn chớp lóe hoa cả mắt. Bốn góc phòng là bốn bộ chớp chớp , khi chiếu ra thành nhiều hình. Nó không đẹp như những tia nắng chiếu qua khe lá cây mận trước hiên nhà. Nhưng có sức hấp dẫn đặc biệt. Mặt tôi thộn ra….Những chiếc bàn cao cao, ghế cũng phải vướn lên mới tới.

Quỳnh Anh chọn góc bàn trong cùng.

Giờ này chưa có khách.

Dì mang cho tôi hai chai bia xanh xanh mà chưa bao giờ được thấy. Nhỏ giờ ở quê toàn rượu đế, đã bao giờ sang trọng thế này

– Biết uống không ông tướng ? , Ngồi đây chơi xíu đi. Dì làm xíu rồi quay lại

– Dạ.

Thêm nhiều cô gái nữa, người nào cũng bận những bộ quần áo lung linh, khiêu gợi và nhiều màu sắc tiến về phía tôi đang ngồi

– Ui cha…kép của 302 đẹp trai ghê ta. Lại còn trẻ nữa. Anh tên gì vậy anh?

Tôi cảm thấy bội thực. mùi phấn và nước hoa đưa vào mũi, mùi cơ thể đàn bà áp sát, mùi của căn phòng. Mùi của tiếng nhạc đinh tai nhức óc, mùi của lúa mạch trong ly bia. Tất cả tạo thành một hương vị phức hợp và khó chịu. Nó khiến đầu óc tôi quay quay, thăng hoa trong tiếng nhạc xập xình. Vốn dĩ tửu lượng không quá kém, nhưng chả hiểu sao tôi cảm thấy mình như rơi vào cảm giác vô thức.

– Ông tướng sao ngồi thừ ra vậy. Dì nói nhỏ nghe nè. Nếu ai hỏi con là bồ Dì hả thì con nhận nghe chưa? Không được nói là cháu chiếc gì hết.

– Để làm gì vậy ?

– Cứ nghe lời đi, Dì đang có chuyện khó. Vậy nha, ngồi yên đây. Dì đi tiếp khách

11h30….

Quán bắt đầu lác đác khách vào. Bằng một giọng ngọt như mía lùi và thân hình ẽo ọt. Các cô gái dưới sự điều phối của mấy anh áo đen tiếp cận lấy những thanh niên, những trung niên hoặc ông hói đầu. Đủ mọi thành phần, rồng phượng có, mắt kiếng có. thành đạt có. Tất cả đều Thân mật và xuồng xã. Nhạc được một người điều khiển lúc lên lúc xuống. Lúc vang rền, những thanh thoát và kích âm hết cỡ. Các cô gái , trong đó có cả Dì cũng hùa theo nhạc uốn ẻo cùng các vị khách.

12h.

Giữa khoảng sân khấu được dọn dẹp lại thành sàn nhảy. Nam thanh nữ tú uốn éo theo điệu nhạc

Tôi bắt đầu mờ mờ mắt. Chẳng mấy khi thức khuya thế nào. Hơn nữa cái cảm giác shock khi người mình quý mến làm một cái nghề chẳng ra gì, tự dưng buồn ói. Muốn ói hết những tô bánh canh cua, ly nước mía, ói hết những chăm sóc thương yêu mà người đó dành cho tôi.

12h30.

Tôi bất ngờ gặp anh Khoa và những người bạn của Nàng đi vào Bar. Người nào cũng rồng phượng và đầy man trá. Có cảm giác căm ghét và ghen tị. Trâm Anh không đi cùng nhưng bản thân hình dung ra được. Có lẽ những chỗ này nàng cũng thường xuyên lui tới. Rồi tôi thấy những tờ tiền giá trị cao khi người ta thanh toán bill. Một cuộc chơi này bằng cả mấy tháng lương chỗ làm thêm. Bằng cả tấn chè mà mẹ già ở quê chăm bón suốt thời gian dài. Bất giác tôi móc túi quần ra lấy mấy trăm ngàn đặt lên bàn

chắc có lẽ là dư…..

Rời khỏi bàn với những bước chân nặng nề như chạy trốn. ghé sát tai Quỳnh Anh đang ở bàn cách không xa tôi mấy nói ;

– Con ra ngoài chờ Dì, đau đầu quá

Không đợi người đó hỏi lại và giải thích, lảo đảo bước ra cảnh cửa chát chúa. Một nàng xinh đẹp mặc áo dài cách tân cúi đầu chào. Mỉm cười lại. Trời Sài Gòn về đêm có mang chút lạnh lẽo, những con gió thổi qua khiến lòng tôi nhẹ lại. cảm giác như mình vừa thoát khỏi địa ngục về với thiên đàng. Có lẽ tôi không hợp với cách sống thế này. Tôi thích khung cảnh của buổi hoàng hôn, thích sự tĩnh mịch nghe tiếng dế kêu đêm và tiếng con trùng rả rich. Thích những bài nhạc của Jimmy Nguyễn và Khánh Ly. Thích cánh đồng chiều ngào ngạt hương chè xanh. Thích những ánh nắng chiếu qua tia lá thành nhiều màu sắc. Còn những thứ tôi vừa trải qua. Sao mà gấp gáp và sặc mùi tiền đến vậy.

Ngồi dưới gốc cây bàng trước đường. Bỏ mặc những ánh mắt kỳ dị của đám thanh niên và bảo vệ. Vẩn vơ nghĩ về Em. Bỗng đâu cồn cào một nỗi nhớ. Giờ này em làm gì? ở đâu và có nhớ tôi không? Lại hoài niệm về thời xa vắng và những kỷ niệm êm đềm thủa cắp xách tới trường. Nhớ những trận chiến bụi mù của đám trai làng quê. Nhớ giàn thiên lý và cánh cổng có hàng da^ʍ bụt. Nhớ nhiều hơn cả là ngắm hoàng hôn trên đồi gió hú

Ôi. Ký ức ơi. Bao giờ quay lại

Ôi bề trên ơi! Sao để cho con lớn, sao con không mãi là đứa trẻ của lũy tre làng ???