Nhờ anh chị dấu giếm bố mẹ mà tôi thoát khỏi cảnh roi vọt.
Ngày khai giảng rơi vào thứ 6 nên nhà trường quyết định cho học sinh khối 6 qua đầu tuần mới học, thay vào đó là đi vệ sinh lớp, quét vôi tường và nhỏ cỏ sân trường.
Sáng trời bắt đầu lạnh và sương muối. Tôi tỉnh giấc bởi tiếng chuông đồng hồ báo thức. Đêm qua là một đêm ác mộng. Tôi mơ thấy cảnh rượt chém nhau, cảnh thằng Nam bổ dao vào đầu tôi, Cảnh máu me đầm đìa. Và mơ cả em. Em trong bộ đồ “ Long nữ” ôm tôi thắm thiết vào lòng.Tất nhiên tôi là “Dương quá” rồi.
Tỉnh giấc thấy mình đau ê ẩm. Buồn cười vì giấc mơ đêm qua, lần đầu tiên tôi mơ thấy’gái”…..
Nhà tôi thì từ lớn đến nhỏ, càng nhỏ có quyền ưu tiên . Chị cả tôi giờ đang học đại học Đà Lạt rồi. còn anh trai và chị hai tôi sáng sớm thức dậy thổi cơm. Mẹ tôi dạy anh chị tôi rất hay. Vì đám củi mà tụi tôi đi mót về hầu hết là cành nhỏ, nên để có thể lấy than cho cơm chín rất khó, nên mẹ kêu tụi tui lấy một miếng sắt vuông lót dưới đáy nồi, khi cơm vừa sôi xong là bỏ vào, lửa vẫn đun bình thường, cơm vẫn chín mà không bị khê. Nói chung công việc dọn dẹp nhà cửa buổi sáng do anh chị tôi đảm nhận. Tôi và nhóc út chỉ việc ngủ dậy đánh răng rửa mặt, ăn cơm rồi đi học.
Mẹ tôi cũng không có thói quen cho tiền con cái đi học, lí do đơn giản là không có tiền. Nuôi năm đứa con đi học là cả một sự vĩ đại với bậc cha mẹ hồi đó. Nhà tôi là do có truyền thống và sự quyết tâm mà thôi, các nhà khác hầu như trong đám anh chị em đều có một đứa phải hi sinh việc học.
Ở quê tôi, khái niệm ăn sáng ngoài đường hồi đó không có. Tính từ đầu quốc lộ tới đuôi làng, chỉ duy nhất có một quán cháo lòng tiết canh của bà Tư mập. mà chỉ có người lớn và đám thanh niên ngồi. Con nít tụi tôi chẳng bao giờ lớ rớ tới. Trường cấp 1 giống như một hình thức phổ cập chữ. Trước đây trường đó là một cơ sở của tu viện, sau đó tu viện cho nhà nước mình để trưng dụng làm trường học, trường xây trước năm 1975 nên xuống cấp trầm trọng. Đám con nít quê nghèo cũng chẳng gia đình nào có điều kiện mà quyên góp xây lại. Chủ yếu là hư hỏng, ví dụ như bữa mưa quá bị dột, thấy kêu tụi tui nói mấy ông bố lên sửa lại……
Trước cổng trường ngoài một xe kẹo kéo của ông Thắng thì cũng chả ai tập chung buôn bán. Ông Thắng có một món mà đám con trai tụi tui rất nghiền. Đó là kẹo kéo. Trước khi kéo mỗi đứa phải đưa ông 200đ hoặc 500đ. 200đ 2 phát còn 500đ thì được 6 phát. Súng là một ống đồng thật dài , cò kéo mang tính cơ học, Đạn làm bằng nhựa cao su có gắn sợi dây để khỏi văng mất. bia đạn là một vòng tròn trong đó có các vòng tròn nhỏ, tùy độ khó hay dễ mà ghi điểm. Nói chung lớn lên mới biết ông Thắng “lừa tình”. Thằng nào bắn được tổng số điểm lớn hơn thì ông kéo cho một khúc kẹo dài ra, còn ít điểm thì ngắn hơn, chung quy là vẫn từng đó kẹo. Nhưng lớn mới biết, còn hồi nhỏ, ngoài chiến lợi phẩm là kẹo dài hay ngắn nó còn là chiến tích để mà đi khoe khoang với bạn bè.
Trường cấp 1 với những kỉ niệm đẹp vậy, thế mà ngày đầu tiên lên cấp 2 tôi đã bị dợt tơi bời. thật là thảm cảnh. Thế nên tinh thần siêng học vốn dĩ háo hức được một tí trong thời gian nghỉ hè vô tình theo trận đánh nhau với bọn thằng Nam hôm qua đi mất. Nó không chỉ đi trong tôi mà còn đi luôn trong đám thằng Lợi, Sơn, Phong, Cần,…….
Thay vì đi dọn dẹp vệ sinh trường, chúng tôi cúp cua. Mà chưa hẳn là vì nản học, lí do nữa là trận chiến hôm qua. Chúng tôi thắng trận oai hùng( dĩ nhiên trừ thằng hi sinh dẫn địch và đồn) , đám tụi thằng Nam bị ăn mấy cây gậy và đám đá tơi bời-không khác gì tôi. Nói như một vị doanh nhân nào đó: Trận chiến nhỏ đã thằng, trận chiến lớn thì bại. không sớm thì muộn, tụi thằng Nam sẽ trả thù, và thằng nó thích nhất chắc chắn là tôi rồi. Do đó, không ai bảo ai, bọn tôi lại tập chung một chỗ bàn tính. Nếu cứ đề tình trạng này kéo dài thì tụi tôi no đòn. Hôm qua địch dám qua làng K, tức là ở làng G bọn nó sẽ không xem tụi tui ra cái quái gì.
Mấy thằng trốn lên ngọn đồi đối diện với trường nhìn về tương lai với trạng thái ảm đạm. Thực sự mà nói. Đây là điều rất khó. Nhìn tới nhìn lui một hồi thì cũng thấy đám học sinh lớp 6 ra về, tụi tui cũng phải về thôi, nếu không bố mẹ biết. Thằng Lợi, Phong đi một đường tắt từ đỉnh đồi về nhà, Tôi với thằng Sơn, Cần về theo đường hôm qua đi. Không ai nói ai câu nào.
Đi một quãng ngoái lại, không thấy Sơn và thằng Cần đâu. Tôi giật mình. Thì ra đến ngã ba về nhà, tôi đã không rẽ mà đi thẳng- theo hướng mà hôm qua đổ máu. Chân đá vào đám cỏ ven đường, lững thững….
– Phong ơi Phong, Chờ tui xíu- Có tiếng con gái vang lên.
Thì ra là Em, tôi ngoái lại thấy Em từ đằng xa chạy tới, khuôn mặt nửa rạng rỡ nửa lo lắng
– Phong ơi, đám hôm qua lên lớp tìm đó. Chắc tụi nó sẽ trả thù. Cũng may bạn không đi lao động. mà sao hôm nay bạn nghỉ zậy
– À, tui còn đau nên bố mẹ cho nghỉ ở nhà- Tôi đáp
– Vậy hả? ủa mà sao nghỉ ở nhà còn đi tới đây chi? , mặc đồ lao động nữa. Tôi đơ lưỡi ra không nói gì, hông lẽ nói mình sợ.
Em nhìn tôi đăm chiêu rôi sau vài giây mặt mày giãn ra như khám phá ra điều gì đó. Mỉm cười không nói, ánh mắt lộ vẻ tinh lanh. Tôi tránh nhìn vào mắt em hệt như kẻ tù tội bị bắt quả tang vậy. Tay bỏ túi quần thủng thẳng đi. Em chạy vội theo, níu tay tôi và nói:
-Ông vào nhà tui chơi uống nước rồi về.
Chả hiểu sao tôi lại gật đầu…………
Nhà em không có ai ở nhà, tôi cũng thắc mắc thì Em nói là ba mẹ đi làm hết rồi.
Gia đình em vốn dĩ không phải người gốc Bắc như chúng tôi. Chỉ mới chuyển đến đất khỉ ho cò gáy được hơn 10 năm. Và sống cũng khá tách biệt với xóm làng xung quanh, Trong khi đa phần người dân ở đây làm vườn thì ba mẹ em lại là công nhân viên chức nhà nước. Mẹ làm ở hội phụ nữ huyện DiLinh. Ba em làm giáo viên dạy học.
Chúng tôi ngồi thềm hè nói chuyện, dưới giàn hoa thiên lài mát rượi.
Em mang cho tôi một cốc nước mát lạnh.
Bỏ qua những e ấp ban đầu.
Câu chuyện ngày càng trở nên sinh động và đi sâu vào tìm hiểu thân thế gia đình. Tôi kể cho em nghe về gia đình tôi, về chị cả tôi học giỏi cỡ nào, về những trò đánh đấm và nghịch phá xóm làng. Em ngồi nghe và cười khúc khích trước những tình huống hài hước tôi kể. Em có một khiếu bẩm sinh về nghệ thuật lắng nghe và kí©ɧ ŧɧí©ɧ người khác nói, chỉ bằng đôi mắt chớp chớp…môi mỉm cười . Nó thôi thúc chàng trai phải tuôn ra những bí mật thầm kín. Tôi cũng không ngoại lệ, tôi kể cho em nghe những bí mật chưa bao giờ kể với ai…như kiểu quần không khóa kéo đi học. Tôi cứ kể miết kể miết cho đến khi phát hiện em ở gần tôi hơn bao giờ hết. Tay đang quàng qua khoác tay tôi, đầu hơi gục nhẹ vào đầu tôi ngủ gật.
Hây..da……Thật là cụt hứng quá đi.
Tôi ngồi im một lúc ngắm lũ ong hút mật trên giàn hoa,
Mỏi tay nên khẽ rung lay em dậy
Buổi thăm nhà em lần thứ hai kết thúc như vậy đó.
Không rõ em thế nào chứ tôi biết là tôi đã thân em hơn rồi. ngang bằng tình cảm dành cho Sơn mụn chứ không ít.
Tôi về mà lâng lâng, quên cả việc phải giải quyết hậu quả đánh nhau hôm qua.
Buổi thứ hai.
Không khí lớp học không rôm rả như hồi cấp một.
Thằng Sơn mụn tới lớp trước tôi. Cầm theo một cuổn sách to cộm ngồi một mình đọc.
Em với nhỏ Thúy ngồi một bàn đang rỉ tai nhau
Tôi lững thững vào kiếm đại một bàn. Em dường như không thấy tôi
Rồi cô chủ nhiệm cũng bước vào ổn định lớp. Cô giới thiệu cho cả lớp biết là cô tên Vân. Cô cũng mới từ trường khác chuyển về. Năm nay sẽ dạy môn Toán và chủ nhiệm 6A1 của tụi tôi. Buổi làm quen và nói chuyện rất dài. Cô nói về sự khác biệt giữa chương trình học cấp 2 và cấp 1, cách đứng tiết và hướng dẫn ghi sổ đầu bài.
Đến phần đứng lên giới thiệu từng tên một cho các bạn trong lớp biết.
Dạ, thưa cô, em là Vũ Đình Phong.
Thay vì ra hiệu cho tôi ngồi xuống thì cô nhìn tôi thật lâu.
Tôi khá lúng túng. Cả lớp cũng đưa hết cặp mắt về phía tôi. Bắt đầu có tiếng xì xầm
Cuối cùng cô cũng cho phép ngồi và nói to rõ ràng:
Các em chú ý nghe cô dặn, nhất là mấy bạn nam. Các em lên cấp hai phải chăm chỉ học hành, không được quậy phá và đánh nhau. Ai cũng là học sinh của trường, không phân biệt làng K hay làng G.
Cô nói chung chung vậy mà tôi tưởng cô nói tôi chứ. Có cảm nhận là cô biết hết cả rồi, rất rành rẽ y như có ở đó chứng kiến trận đánh nhau của bọn tôi.
Đến phần phân chia chỗ ngồi, Đang phân vân giữa việc ngồi cạnh thằng Sơn mụn bàn đầu hay xuống cuối lớp thì cô Vân chỉ đạo rõ ràng:
– Phong, em xuống ngồi giữa Thúy và Trà My đi.
Trà My là…….tên Em.
Chuyện bọn thằng Nam qua đi một cách bất ngờ.
Thứ 3 khi lên lớp tôi giật mình bởi lớp học khá đông. Nguyên một đám con trai làng G tập chung ở lớp tôi.
Đáng lý tôi bỏ chạy nhưng nhắm chạy cũng không thoát nên tôi phớt lờ tiến thẳng vào lớp trên tinh thần thủ thế.
Nam tiến thẳng đến chỗ tôi. Bàn tay tôi nắm lại chờ đợi.
Thật bất ngờ là cánh tay thằng Nam xèo ra và phát biểu xanh rờn:
– Tao xin lỗi mày nha, từ nay tao với mày là bạn
– Tôi đưa cánh tay bắt lại trong sự nghi ngờ. Chỉ sợ nó nắm chặt tay tôi rồi bọn kia xông vào cho tôi vài đấm
Suốt quãng thời gian dài sau đó, việc em ngồi bên cạnh tôi giúp ích cho tôi rất nhiều trên con đường học hành. Em ngồi bên cạnh nhưng không bao giờ nói chuyện cùng tôi trong tiết học, ngược lại.trước mỗi tiết em đều kiểm tra bài vở cho tôi.
Tôi vẫn là tôi, một thằng con trai cứng đầu , ương ngạnh. Vẫn phá làng phá xóm , vẫn tham gia đủ các trò chơi trên trời dưới đất. duy chỉ có một điều, là trước Em. Tôi không còn là tôi. Tôi như một Tôn ngộ Không với vòng kim cô vô hình trên đầu để mặc em la mắng và cấu xéo.
Cha mẹ tôi cũng ngạc nhiên khi lần đầu tiên trong đời thấy đứa con trai thắp đèn học bài mà không cần ai nhắc.
Tôi cũng ít gặp đám tụi thằng Lợi, Cần….trên trường, lý do là tụi nó có bạn mới trong lớp nên không thèm chơi với tôi. Ngược lại người cạnh tôi là thằng Sơn mụn, em và nhỏ Thúy thì càng ngày càng thân. Mỗi giờ ra chơi, đám tụi tui luôn tụm năm tụm ba ngồi nói chuyện hay đùa giỡn. Vô hình chung, chúng tôi chia thành hai cặp. Em và Tôi. Sơn mụn và nhỏ Thúy. Hai đứa tôi không tính nhưng hai đứa nó thật là đẹp đôi. Xấu đều và học giỏi như nhau. Nhỏ Thúy là chi đội trưởng. Thằng Sơn là tổ trưởng tổ tôi kiêm lớp phó học tập. Đây là năm học mà tôi thoát khỏi các chức danh cán bộ.
Đơn giản vì cô Vân không biết chị tôi mà thôi
Học kỳ một lớp sáu trôi qua bình yên. Tôi theo kịp chương trình trên lớp. Bản thân tôi không ngu, chỉ là lười biếng và thiếu kỷ luật nên suốt cấp 1 học hành không ra gì.
Tôi và Em thì như cặp bài trùng rồi. ngoài việc đi học tôi còn kiêm luôn nhiệm vụ đưa đón em về, chính xác là cuốc bộ về cùng đường, dù rằng đường đó tôi về nhà xa hơn. Mỗi ngày mỗi khi em bước vô cánh cổng vào nhà, tôi như mất đi một cái gì đó, Khi cách nhà em chừng 100m tôi cố bước thật chậm, kéo dài thời gian.
Biến cố lớn đến khi học kỳ II bắt đầu được hơn một tháng.
Cao Sỹ Trường mang một cuốn sách dày lên lớp. Thì thầm to nhỏ với cả đám con trai hẹn là trưa nay sau khi học xong thì ra vườn chè cách trường mấy trăm mét. Tôi cũng nhận được thông báo đó và tò mò đi ra.
Cao sỹ Trường học ngu nhất lớp. Nhưng nhà giàu nhất lớp. Ba nó là bí thư xã.
Mặt trời đứng nắng trên cao nguyên. Mùa này hoa giã quỳ không nở rộ như tầm trước tết, thay vào đó là cây chè xanh ươm lá, những đọt chè ngày hôm qua mới là múp nay đã nở mạnh , sự sống và sinh tồn mạnh mẽ vươn chờ nắng.
Tôi tò mò bước vào vườn và thấy một đám lố nhố đã tụ tập lại.
Giọng Cao Sỹ Tường đọc to rõ ràng:
“Lúc giảng bài, Thảo thường cố chồm qua Nam cạ hai vυ' vào người Nam, hơi thờ ấm áp của Thảo phà vào gáy Nam gây sự đê mê…….”
Cả đám há hốc miệng, tai giỏng lên nghe trên.
Giọng Trường vẫn đều đều.
Tôi cảm thấy cổ họng khô khan. Tất cả những lời văn đều được hình dung trong đầu tôi. Hình ảnh một cô giáo bên cạnh đứa học trò mê trớn giúp dục tính trong tôi lâu nay bục ra khỏi bao
Hồi đó đám con trai chưa mặc Sịp mà hầu hết chỉ là quần đùi ở trong, Đứa nào đứa đó một cục dầy cộm.
Trên đường về nhà trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh đó. Khuôn mặt thay thế bằng khuôn mặt của cô Vân xinh xắn, thướt tha trong bộ áo dài . Tôi cởi trần mặc cái quần đùi ở bên cạnh.
Chuyện học hành tốt đẹp quên sạch. Về nhà ăn cơm xong đi ngủ. Tự dưng tôi có cảm giác vừa sợ vừa muốn nằm cạnh bà chị hai của tui. Bình thường hai chị em trưa vẫn nằm ngủ cạnh nhau, chân gác búa xua mà sao bỗng dưng nay tôi thấy chị tôi như một sinh vật lạ. nhìn lén ngực phập phồng và cái quần chị đang mặc, ở nhà cũng khá thoải mái nên chị tôi chị mặc đồ bộ không có quần trong.
Nói chung mọi thứ suy nghĩ đều biến đổi thành những thứ như trong câu chuyện, kể cả mẹ tôi, tôi lén nhìn ngực mẹ tôi mỗi khi bà cúi xuống, Thật khủng khϊếp
Sau này tôi vẫn thừa nhận. Nếu có một cuốn sách hay nào ảnh hưởng đến đời bạn. Đó chính là cuốn sách “cô giáo Thảo” . Các cuốn sách như Đắc Nhân Tâm…dạy con làm giàu….dạy cho chúng ta về phần “Con”. Còn cuốn sách này dạy chúng ta về phần “ Người”. Nếu như tôi là nhà giáo dục. Học sinh nào lớp 6, nhà trường sẽ phát miễn phí cho cuốn sách ”Cô Giáo Thảo” về tham khảo, làm tư liệu. Đồng thời đưa vào chương trình giảng dạy luôn. Có người minh họa càng tốt…..