Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 91

"Ta..." Nghe được Mạc Như Nghiên đề nghị, Hạ Minh Viễn chần chờ một lúc, do dự nói, "Ta làm được sao?"

Không sai, Hạ Minh Viễn không phải cảm thấy dọa người. Hắn chỉ sợ làm không tốt, sẽ làm mất thể diện của Hạ Trăn. Đại ca là Thanh Viễn tướng quân, uy danh hiển hách.

"Các tướng sĩ Tây Bắc quân đều rất tốt, bọn họ sẽ dạy đệ, Nhị đệ đừng lo." Lúc Mạc Như Nghiên đưa ra đề nghị này, liền nghĩ tới phản ứng của Hạ Minh Viễn. Chẳng qua thái độ của những người khác ở Hạ gia, nàng còn không chưa xác định được.

Hạ lão gia cùng Lưu thị hoàn toàn không có ý kiến. Tuy là đầu bếp, nhưng nấu cơm ở quân doanh cho các tướng sĩ Tây Bắc quân, với nấu cơm ở nhà mình, là hoàn toàn không thể so sánh. Mặc kệ là Hạ lão gia cùng Lưu thị, đối với đề nghị này đều không có dị nghị, ngược lại cực kỳ cảm kích Mạc Như Nghiên dụng tâm.

Quả thật, với tính tình của Hạ Minh Viễn, Hạ lão gia cùng Lưu thị cũng lo lắng việc hắn ra ngoài buôn bán. Trước mắt có thể ở lại quân doanh Tây Bắc quân, đi theo thuộc hạ của Hạ Trăn, hai người cực kì hài lòng, cũng rất vui vẻ.

Chu Vân lại không cao hứng lắm. Đại ca là tướng quân, đệ đệ lại là đầu bếp? Nói ra không biết là buồn cười cùng dọa người sao?

Mạc Như Nghiên cũng thật dám mở miệng nói cái này, tại Hạ Minh Viễn không có nghe ra ẩn ý bên trong. Đổi lại là Hạ Minh Chí, sợ là đã sớm bùng nổ rồi.

Nhưng mà bây giờ, Chu Vân đoán sai rồi.

Hạ Minh Chí chẳng những không bùng nổ, ngược lại vẻ mặt còn chờ mong nhìn Mạc Như Nghiên, không chịu nổi hỏi: "Đại tẩu, ta có thể cùng đi không? Ta bảo đảm sẽ làm việc cùng Nhị ca, sẽ không ăn trộm.”

Nghe Hạ Minh Chí chủ động xin đi gϊếŧ giặc muốn đi làm đầu bếp, mặt Tưởng Xuân Hương biến sắc. Vừa định mở miệng phản đối, đã bị Lưu thị liếc mắt nhìn qua một cái.

Tình hình hiện nay không ổn, Tưởng Xuân Hương hừ lạnh một tiếng, dậm chân một cái, vẫn kìm nén xuống.

Chống lại vẻ mặt mong chờ nóng lòng muốn thử của Hạ Minh Chí, Mạc Như Nghiên lắc đầu, bình tĩnh nói: "Đệ không thích hợp."

"Nhưng mà..." Hạ Minh Chí nháy mắt liền thất vọng rồi. Hắn cũng rất muốn tiến vào Tây Bắc quân, cũng muốn tìm chút công việc nuôi sống thê tử và các con, không thể tăng thêm phiền toái cho đại ca đại tẩu.

"Chỉ là vừa rồi Nhị đệ trước nói muốn buôn bán, trái lại có thể bàn bạc kỹ hơn." So với Hạ Minh Chí, Mạc Như Nghiên để ý nhất, kỳ thật là Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương.

Nếu như nhận làm buôn bán, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương sẽ bận rộn lên, cũng bớt đi thời gian đi tính kế người khác. Nếu không, chỉ với hai người này với trạng thái hiện nay, Mạc Như Nghiên liền xác định không có này yên tĩnh sau này.

"Thật sự có thể làm buôn bán nhỏ?" Chỉ cần là có việc cho hắn làm, Hạ Minh Chí cũng vui. Đến nơi xa lạ, chỉ cần tìm được việc làm, mới xem như có thể an định. Nếu không, chính hắn cũng sẽ trôi nổi bất an.

"Uhm." Mạc Như Nghiên gật gật đầu, thoáng suy nghĩ, rồi nói, "Tiền vốn thì ta có. Chỉ là buôn bán cái gì, Tam đệ đã xác định chưa?"

Hạ Minh Chí nhất thời bị nghẹn rồi. Nói đến việc buôn bán, hắn thật sự không nghĩ ra cái gì. Mà, cũng chưa nghĩ xong.

"Không bằng, bán đồ ăn vặt đi?" Đi một đường dài, Hạ Minh Viễn thấy nhiều nhất là đồ ăn vặt. Có ăn mới có làm, là nói chính bọn nó, còn không phải là ăn một đường đi sao.

Hai mắt Hạ Minh Chí lập tức sáng lên, hướng về phía Mạc Như Nghiên liên tục gật đầu: "Đúng, có thể bán đồ ăn vặt. Nhị tẩu cùng Xuân Hương đều có thể hỗ trợ."

Thật đúng là gãi đúng chỗ ngứa! Mạc Như Nghiên còn không chưa mở miệng, Hạ Minh Chí liền đem Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương ra rồi.

Không thể nghi ngờ, Mạc Như Nghiên khẳng định sẽ đáp ứng.

Chỉ là, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương tâm tình thì không thấy tốt như vậy rồi.

Việc buôn bán cực kỳ vất vả, mà còn là làm đồ ăn. Hạ Minh Chí sẽ làm cái gì? Về sau còn không phải cần nhờ hai người các nàng đi sớm về tối? Này có khác gì lúc trước ở Liên Hoa thôn đâu?

"Đại tẩu, làm đồ ăn gì được đây? Chúng ta cũng không phải người có tay nghề, cũng không có bí phương tổ truyền. Cho dù làm được, nào có ai nguyện ý ăn? Không kiếm được tiền." Chu Vân phản ứng kịp thời, vội vàng đánh gãy suy nghĩ của Mạc Như Nghiên.

"Ta cũng thấy không được." Tưởng Xuân Hương không nói hai lời, đứng ở bên phía Chu Vân, "Thành Vân Đô không phải không có quán ăn vặt. Giờ chúng ta mở ra, một không đặc sắc hai không bảng hiệu, người nào vui vẻ tiêu tiền để ăn!"

"Các tướng sĩ Tây Bắc quân đó!" Mạc Như Nghiên cười ảm đạm, chống lại biểu tình ngạc nhiên của Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương, giải thích, "Nếu như gặp phải chiến sự, bên kia Nhị đệ không kịp hỗ trợ, liền làm phiền Nhị đệ muội cùng Tam đệ muội vất vả rồi. Chuyện tiền bạc chuyện không cần hai vị đệ muội lo lắng, ta cũng không nghĩ tới kiếm tiền, chỉ là tìm đường cho Tam đệ cùng hai vị đệ muội thôi."

Mạc Như Nghiên nói quá mức trực tiếp, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đều là bị nghẹn lại, hơn nữa cả ngày không phản ứng kịp.

Hạ Minh Chí lại gật đầu liên tục, càng thêm cảm kích và tôn sùng người đại tẩu Mạc Như Nghiên này thêm. Hắn tuyệt đối tin tưởng, Mạc Như Nghiên không cần vì chút lợi nhuận mở quán ăn vặt. Nhưng là vì bọn họ, Mạc Như Nghiên liền bỏ tiền ra, mà còn là không cần lợi nhuận.

Thật là một đại tẩu tốt! Hắn nhất định sẽ không thua kém, buôn bán quán ăn vặt thật tốt, cố gắng kiếm tiền lại, để đáp ơn cứu trợ của đại tẩu.

Giống như Hạ Minh Chí, những người khác Hạ gia cũng hiểu được Mạc Như Nghiên cực kì lương thiện.

Tuy trên mặt Mạc Như Nghiên cực kỳ nhàn nhạt mà lạnh lùng, nói câu nào cũng không ôn hòa mấy. Nhưng Mạc Như Nghiên đối với Hạ gia bọn họ, tuyệt đối không thể chê. Một chữ, tốt. Hai chữ, quá tốt. Ba chữ, cực kì tốt. Bốn chữ, hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Hết lòng quan tâm giúp đỡ? Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương chỉ muốn xuy cười ra tiếng.

Mạc Như Nghiên thật tốt như vậy sao, vậy sao không chịu để cho bọn họ ở lại phủ Thành Chủ? Đừng nói với các nàng, đã tách ra ở riêng rồi. Vậy Mộ Dung Tể tướng cùng Mộ Dung phu nhân vẫn là người ngoài đấy! Cũng không phải đang ở phủ Thành Chủ nghênh ngang, đường đường chính chính sao?

Vì kìm nén trong lòng đã lâu, sắc mặt Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương không khỏi khó coi. Do vậy, mặc kệ là với người nào, giọng điệu cực kì không ôn hòa.

Trương bà bà không để mình bị đẩy vòng vòng.

Đều nói mâu thuẫn nhiều nhất là trong nhà. Như Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương vậy mặt dày tìm tới cửa muốn hưởng thụ phú quý, bà đã gặp không ít, cũng không sợ không đối phó được.

Liền nói ví dụ như, đồ ăn trên bàn cơm, để ở Mạc Như Nghiên trước mặt, khẳng định tốt hơn so với bên Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương.

Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương quả thật có thể đứng dậy duỗi thẳng chiếc đũa tới đĩa rau, chẳng qua cục diện lúc này, Trương bà bà ở một bên nhìn đều đã đỏ mặt thay hai người.

Lại ví như, nước ấm rửa mặt chải đầu, cùng nước với tắm rửa quần áo. Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương khẳng định là bị sắp ở tuốt phía sau, nhất định không có khả năng vượt qua trước Mạc Như Nghiên.

Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương quả thật có thể canh giữ ở cửa phòng bếp, muốn mạnh mẽ cướp đi nước ấm mới xong. Nhưng thật là xin lỗi, tiểu tướng quân cùng tiểu thư nhà bọn họ còn chưa rửa mặt chải đầu, sợ là không thể nhường cho.

Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương sao không nhìn ra các nàng bị làm khó dễ được? Nhưng mà, các nàng phải làm thế nào đây? Cho dù muốn cáo trạng, cũng không tìm được ai. Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí khẳng định không chịu hướng về các nàng, Hạ lão gia cùng Lưu thị lại không biết đi nơi nào rồi.

Cuối cùng, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương không thể không cắn răng, nhịn xuống. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Các nàng cũng không tin, các nàng cứ dựa vào phủ Thành Chủ không đi, Mạc Như Nghiên có thể làm gì các nàng.

Mạc Như Nghiên cũng không tính làm gì Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương. Trái lại, nàng muốn xem, là thái độ của người nhà Hạ gia.

Sáng sớm ngày thứ hai Hạ Minh Viễn tại đến thành Vân Đô, liền thu thập quần áo tiến vào quân doanh Tây Bắc quân. Sau đó, liền là nghiêm khắc làm theo quân quy Tây Bắc quân, mỗi tháng hai ngàyvề thăm người nhà.

Mà Hạ Minh Chí, cũng rất nhanh liền bắt đầu mở quán ăn vặt. Chuyện từ đầu tới đuôi, đều có Lăng Việt giúp đỡ.

Ở thành Vân Đô lâu như vậy, Lăng Việt không thể nghi ngờ có thể xưng là rắn đầu đàn rồi. Có Lăng Việt hỗ trợ, cũng không gặp bất cứ chuyện phiền toái nào, rất nhanh liền tìm được nơi mở quán ăn vặt.

Hạ Minh Chí mang theo tràn đầy hưng phấn, trở về cho Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương biết tin tốt. Nhưng điều khiến cho hắn thất vọng chính là, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đều không hào hứng. Hơn nữa, hoàn toàn không muốn đến quán ăn vặt hỗ trợ.

Ngay tại lúc Hạ Minh Chí ở bên ngoài tìm quầy hàng khắp nơi, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương cũng đã lén bàn bạc, quyết định sẽ không thỏa hiệp. Vì vậy, mặc kệ Hạ Minh Chí khuyên can, hai người chỉ có một đáp án, không đi!

Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương cho rằng, các nàng không tham gia, có thể ngăn cản quán ăn vặt quán khai trương thuận lợi, cũng có thể để cho chuyện này không giải quyết được gì. Sau đó, các nàng có thể danh chính ngôn thuận an tâm ở lại phủ Thành Chủ, làm người trên vạn người.

Nhưng mà, người dẫn đầu đứng ra kéo chân sau các nàng không phải người khác, mà là Lưu thị.

"Các ngươi không giúp việc? Được! Lập tức mang theo đồ của các ngươi về liên hoa thôn đi. Phủ Thành Chủ không nuôi nổi các ngươi, thành Vân Đô không chứa nổi các ngươi." Lưu thị nói xong, liền trực tiếp xông vào phòng của Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương, tùy ý thu dọn y phục của hai người, tràn đầy tức giận trực tiếp ném ra ngoài.

"Nương! Người làm cái gì vậy?" Bị Lưu thị ném y phục đi, sắc mặt Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đều thay đổi. Các nàng đều không nghĩ tới Lưu thị sẽ làm như vậy, ác độc như vậy, đến chút đường sống cũng không để lại cho hai nàng.

"Ta làm cái gì? Ta thấy các ngươi muốn làm cái gì mới đúng chứ? Thế nào? Các ngươi cảm thấy, chúng ta đồng ý tới thành Vân Đô, các ngươi có thể sính tâm như ý ngồi mát ăn bát vàng, trải qua cuộc sống quý phu nhân? Ta nói cho hai người các ngươi biết, không có cái mệnh kia, cũng đừng đỏ mắt thèm phúc khí người khác! Hai người các ngươi chính mình là cái gì, trong lòng các ngươi rõ ràng nhất, dựa