Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 14

Edit: Meomeo88

Trong chốc lát như vậy, Lưu thị chán ghét Mạc Như Nghiên.

Con trai của bà cho dù trầm mặc ít lời, cho dù hàng năm bên ngoài, lại cực kỳ hiếu thuận. Nhưng bởi vì Mạc Như Nghiên, Hạ Trăn đây là tức giận bà người thân nương này sao?

Nhưng mà, cảm xúc chán ghét mới vừa dâng lên, lại rất nhanh đã bị Lưu thị đè ép xuống.

Mạc Như Nghiên không phải Chu Vân, cũng không phải Tưởng Xuân Hương. Nếu cưới Mạc Như Nghiên qua cửa, thì không thể trông cậy vào nàng như nông gia tức phụ bình thường như vậy, trong phòng ngoài phòng tất cả việc nhà nông đều là trợ giúp đắc lực.

Lưu thị trong lòng rất rõ ràng, Mạc Như Nghiên làm cũng đã đủ tốt. Chủ động yêu cầu làm cơm sáng, cũng không có bất cứ câu oán hận gì khi cho gà cho heo ăn......

Tay bị thương là ngoài ý muốn, cũng trách bà và Tưởng Xuân Hương.

Nếu nhắc Mạc Như Nghiên đổi dao sớm, Mạc Như Nghiên không cần dùng sức lực lớn như vậy, có lẽ tay cũng sẽ không bị thương......

Trong đầu nghĩ ngợi như vậy, những chán ghét của Lưu thị nháy mắt lui lại, ngay sau đó thăng lên tới là nói không rõ không được tự nhiên.

“Đại ca, vẫn là để ta làm cho!” Tưởng Xuân Hương chỉ lo sốt ruột kinh hoảng, lại trước sau đều đứng một bên không nhúc nhích. Chu Vân đã ở cửa phòng bếp nhìn hồi lâu, lại đi về phía Hạ Trăn, dự định nhận việc cắt cỏ heo.

“Không cần.” Cự tuyệt Chu Vân, là Mạc Như Nghiên đi theo phía sau Hạ Trăn, “Không sao, ta tới làm được.”

“Đại tẩu tay không phải bị thương sao?” Chỉ chỉ tay Mạc Như Nghiên, Chu Vân giọng điệu rất là ôn hòa, hết sức biểu đạt nàng thân thiện, “Lại nói như thế nào, cũng không nên để đại ca động tay làm những việc này. Đại tẩu xuất thân quan gia, không biết những việc nhà nông này là hết sức bình thường. Ta đã làm quen, cũng thuận tay hơn đại tẩu.”

“Đa tạ ngươi chiếu cố, nhưng thật sự không cần. Nếu gả tới Hạ gia, ta chính là Hạ Trăn tức phụ. Xuất thân quan gia chỉ là thân phận trong quá khứ của ta, lại không biểu hiện, ta không cần làm Hạ gia tức phụ rồi.” Mặc kệ lời nói của Chu Vân có ám chỉ khác hay không, Mạc Như Nghiên không để ý, cũng không quan tâm.

Biểu đạt xong lập trường của nàng, Mạc Như Nghiên cầm lấy tay cầm dao của Hạ Trăn, sắc mặt nghiêm túc: “Ta biết hiện tại ta có thể làm không được tốt, thêm phiền phức cho mọi người. Nhưng mà, vốn là việc ta phải làm, ta tóm lại cần phải học làm.”

Hạ Trăn tay dừng một chút, nhưng cũng chỉ trong chốc lát. Sau đó, lại tiếp tục cắt: “Tay ngươi bị thương, chờ tay khỏi rồi học.”

“Nông gia tức phụ tay bị thương, thì không cần phải làm việc sao?” Không thể không nói, Hạ Trăn bảo vệ, làm cho cả trái tim Mạc Như Nghiên đều ấm áp. Cũng chính bởi vì Hạ Trăn tốt, càng làm Mạc Như Nghiên muốn tích cực nỗ lực làm chút gì đó.

Nàng biết người Hạ gia có thể đều không thật hoan nghênh nàng gả vào cửa, nàng nông gia tức phụ này cũng rất là không xứng chức. Nhưng nàng sẽ cố gắng học, cũng sẽ mau chóng thích ứng cái nhà này.

“Tức phụ của Hạ Trăn ta, không cần.” Lần này, tay Hạ Trăn không dừng, chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua Mạc Như Nghiên, trầm giọng nói.

Cả người Mạc Như Nghiên cứng đờ, vốn tự cho là có tài ăn nói, cứ như vậy thua Hạ Trăn bởi một câu nói.

Cùng với giọng nói của Hạ Trăn rơi xuống, trong viện lại một hồi tĩnh mịch trầm mặc.

Bỏ qua một bên ba đứa nhỏ không hiểu chuyện, ba người lớn khác sắc mặt đều xuất hiện muôn vàn tâm trạng. Chu Vân và Tưởng Xuân Hương là vẻ mặt phức tạp, Lưu thị lại nhịn không được mà thở dài.

Lưu thị vốn vẫn cho rằng, dựa vào tính tình của trưởng tử Hạ Trăn, không có khả năng nhất là bị nữ nhân quản trụ. Nào nghĩ đến gặp phải Mạc Như Nghiên, Hạ Trăn hoàn toàn không giống Hạ Trăn rồi?

Tuy nói Mạc Như Nghiên đã gả tới Hạ gia, nhưng mà cứ trơ mắt nhìn Hạ Trăn hãm sâu vào như thế, Lưu thị làm nương vẫn là chua xót không thôi.

Chuyện tới nước này, Lưu thị không dám chờ mong cái khác, cũng chỉ hy vọng Mạc Như Nghiên có thể nhìn vào nhi tử bà một lòng tình cảm say mê, đối xử tử tế với cuộc hôn nhân này, đừng nảy sinh bất ngờ cùng chuyện xấu. Nếu không, thật uổng phí thâm tình của nhi tử bà.

Bởi vì Hạ Trăn kiên trì, Mạc Như Nghiên cuối cùng vẫn không thể tiếp tục làm việc. Yên lặng ở bên cạnh Hạ Trăn, nhìn Hạ Trăn cắt rau dại và cỏ dại xong, lại mang theo nàng đi tới chuồng heo, thuận lợi cho heo ăn.

“Nương, tức phụ con tay bị thương, trong nhà nếu như còn có chuyện gì nàng phải làm, để đó chờ con từ ruộng trở về lại làm.” Ném xuống một câu như vậy, Hạ Trăn cũng không quay đầu lại vác cái cuốc, ra cửa đi ra ruộng.

“Thật đúng là......” Lưu thị muốn răn dạy vài câu, lại cứ không có biện pháp nhiều lời.

Thôi được, dù là sẽ rước lấy bất mãn của Chu Vân và Tưởng Xuân Hương, vì giúp Hạ Trăn lưu lại Mạc Như Nghiên cái tức phụ này, Lưu thị cũng chỉ có thể ra mặt che chở Mạc Như Nghiên.

Nhếch miệng, Lưu thị nhìn về phía Mạc Như Nghiên, giọng điệu hiền lành, ẩn ẩn lộ ra một chút lấy lòng: “Như Nghiên à, Hạ Trăn nói con cũng nghe thấy rồi, công việc trong nhà không cần con động tay. Trong phòng các con những của hồi môn đó, con thừa dịp có thời gian thì đi sửa sang lại một chút đi!”

So với Chu Vân vàTưởng Xuân Hương, không, so với nông gia tức phụ mười dặm tám thôn gần đây, của hồi môn của Mạc Như Nghiên tuyệt đối phải tính là nhiều nhất. Chỉ riêng một rương lại một rương của hồi môn nâng vào cửa lớn Hạ gia, đã làm cho các hương thân cảm thán không thôi.

Lưu thị không ham của hồi môn của con dâu. Lúc trước Chu Vân và Tưởng Xuân Hương gả qua cửa, bà không có cắt xén của hồi môn. Bây giờ Mạc Như Nghiên gả vào Hạ gia, cũng là như thế.

Kết quả là, tất cả của hồi môn của Mạc Như Nghiên đều để ở trong phòng nàng và Hạ Trăn, những người khác không được động đến, cũng không có tư cách động vào.

Mạc Như Nghiên thật sự không hiểu lắm gia đình nông hộ kế tiếp còn có những việc gì phải làm. Nhưng nàng rất rõ ràng, nếu không phải Hạ Trăn, nàng không có khả năng nhàn nhã về phòng.

Lại nhìn vẻ mặt và biểu tình không dám tin của Chu Vân và Tưởng Xuân Hương, Mạc Như Nghiên càng khẳng định, bởi vì Hạ Trăn nhiều lần che chở nàng, Lưu thị là thật sự không có dự định lại để nàng làm việc.

Nghĩ đến nàng mang lại đây của hồi môn thật sự còn chưa kịp sắp xếp lại, Mạc Như Nghiên cũng không lại chần chờ, gật gật đầu, đáp lời trở về phòng.

Mắt thấy Mạc Như Nghiên cứ như vậy trở về phòng, Chu Vân có ý kiến, lại không thể nói. Khẽ cắn môi, xoay người tìm việc may vá, bắt đầu ngồi ở trong sân thêu lên khăn tay.

Tưởng Xuân Hương cũng từ trong kinh hách Hạ Trăn mang đến bình thường trở lại, không tình nguyện đi đến bên người Chu Vân ngồi xuống, cùng nhau bắt đầu làm may vá.

Cuộc sống của Hạ gia cũng không phải rất giàu có. Ngoại trừ thu hoạch từ đồng ruộng, các nữ nhân cũng sẽ tự mình làm chút thêu thùa trợ cấp chi phí trong nhà.

Dù không ở riêng, Lưu thị cũng không yêu cầu Chu Vân và Tưởng Xuân Hương bán đồ thêu kiếm được tiền bạc cũng đều nộp lên. Thế nên ngày thường, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đều thật để bụng, làm đồ thêu cũng phá lệ nghiêm túc.

Nhưng mà hôm nay bọn họ, hiển nhiên có chút thất thần.

“Nương, hôm qua đại tẩu nâng vào nhà của hồi môn hình như rất nhiều nha!” Toàn bộ Hạ gia, Tưởng Xuân Hương là hẹp hòi nhỏ nhen nhất. Đồng thời, cũng là thích so đo nhất.

“Nhiều nữa cũng không phải của ngươi.” Liếc mắt một cái nhìn thấu tiểu tâm tư của Tưởng Xuân Hương, Lưu thị nói.

Tưởng Xuân Hương tự nhiên biết không phải của nàng ta, nhưng...... Có một sổ sách, nếu Tưởng Xuân Hương không tính rõ ràng, ngày sau đều sẽ ngủ không yên: “Nương, đại ca đón dâu, nhà chúng ta dùng không ít bạc đi!”

“Không dùng bạc của ngươi.” Lưu thị mắt lạnh liếc qua, lần này là thật sự cảnh cáo.

Tưởng Xuân Hương tức giận bĩu môi, quay đầu nhìn Chu Vân: “Nhị tẩu, ngươi cũng không nói chút gì?”

Chu Vân muốn nói rất nhiều. Nhưng cũng hiểu rõ, Lưu thị không thế nào muốn nghe. Nhẹ nhàng lắc đầu, Chu Vân không định tiếp tục làm người ác.

Bởi vì Chu Vân không chịu phối hợp, Tưởng Xuân Hương một bụng oán trách, lại không chỗ để nói. Bị buộc bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể tạm thời câm miệng.

Được, tương lai còn dài, nàng cũng không tin Chu Vân có thể nhịn đến cùng. Còn có Lưu thị, Mạc Như Nghiên một tức phụ được nuông chiều như vậy,Lưu thị thật sự có thể nhịn đến cuối cùng? Sớm muộn gì sẽ có trò hay xem, nàng chờ còn không được?