Sáng ngày hôm sau, khi mấy đứa trẻ đang ăn ở Đại Sảnh Đường, bầy cú sà xuống mang theo vô số đồ từ nhà hay thân nhân gửi cho tụi nó.
Harry cũng nhận một bức thư từ Hedwig, nó vội vàng mở ra nhìn, xong nó quay lại bảo với Ron: “ Tụi mình phải về phòng rồi hẵng đọc.
Tới phòng sinh hoạt chung, hai đứa thấy Triệu Thiên Dương cùng Hermione đang ngồi bên ghế bành to, xem xét thứ gì đó.
Ron vội gọi: “ Jack.. Hermione, mấy bồ tới xem nè. Anh mình có hồi âm về vụ con rồng rồi!”
“Đâu?”
Hermione nhảy xuống, phóng tới bên cạnh Harry, Triệu Thiên Dương cũng hơi liếc mắt nhìn qua lá thư:
Ron yêu quí,
Em khỏe không? Cảm ơn em đã viết thư cho anh. Anh rất vui lòng nhận con Hắc long Nobert, nhưng đem nó tới đây không phải chuyện dễ đâu nhé!Anh nghĩ tốt nhất là đợi đến thứ Bảy tuần sau, vì các bạn anh sẽ mang nó theo. Việc phức tạp nhất là làm sao cho không ai nhìn thấy họ “ vận chuyển” một con rồng bất hợp pháp.
Em có thể đem con rồng lên tòa tháp cao nhất vào nửa đêm thứ Bảy không? Mọi người sẽ gặp nhau ở đó và mang nó đi khi trời còn tối.
Hồi âm càng sớm càng tốt
Thương em,
Anh Charlie.
“Tốt qua rồi!” –Harry reo lên – Vậy là …
“Là chúng mình sắp thoát được cục nợ từ bác Hagrid cùng việc phải lo nghĩ về thằng Draco đó…”- Ron ngáp dài đáp – Phải chi biết thằng ấy nghĩ gì thì cũng đỡ.Đằng này nó cứ im re re, không biết nó có kế hoạch chi với tụi mình đây.
“ Tôi nghĩ đó là do nó cũng thích con rồng thôi …”- Triệu Thiên Dương quay bước chân, ngồi xuống cnahj Hermione và nói – Nếu không, chẳng có lí do gì mà nó chưa tố giác chúng ta cả. Vả lại cá nhân mình nhận xét nó cũng không hẳn quá xấu, nhưng tự tôn thuần huyết khiến người khác khó ưa với kiểu nói chuyện bề trên vậy.
“Việc đó tính sau đi anh Jack…”- Hermione ngắt lời, cô bé ngoắc cái đầu sang hai thằng nhóc và nói: “ Bữa hôm đấy các bạn tính sao thì tính. Tụi này thì chắc không đi theo đâu! Nếu có gọi Padma cùng Parvati thì cẩn thận. Bốn đứa che dấu khó lắm đó!”
Ron cười hì hì đáp lại: “ Cái việc này để bọn tôi tính, bạn không cần phiền lòng đâu Hermione, đúng không Harry!”
Harry gật gât đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Vậy chúc may mắn …! “ –Triệu Thiên Dương vẫy tay nói, hắn sải bước đi ra khỏi phòng, ngang qua tấm chân dung Bà Béo.
Hôm nay là một ngay đẹp trời để đi dạo trong Rừng Cấm đây!
Nhẹ ếm lên mình ẩn thân bùa chú, Triệu Thiên Dương đi ngang qua tòa lâu đài cổ kính, tiến về phía sau nó,nơi có con đường dẫn vào khu rừng với những hàng cây xanh mượt che khuất từng tia nắng sớm rực rỡ.
Mặc dù là ban ngày nhưng Rừng Cấm vẫn không giảm đi vẻ âm u bên ngoài của nó, bởi vì có rất ít tia nắng có thể xuyên thấu xuống tới mặt đất.
Trong Rừng Cấm phạm vi khá rộng, nhưng cũng không vì thế mà Triệu Thiên Dương gặp trở ngại về tìm kiếm vật liệu. Ngược lại, thần thức của hắn có thể rà quét xung quanh một trăm mét phạm vi, cho dù dược thảo hay đồ vật có bị ẩn dấu dưới đất cũng sẽ bị dễ dàng moi ra.
Mục đích lần này vào rừng chính là lấy thêm một ít “ nhiên liệu” cho cây đũa phép của hắn.
Một đợt trước, Triệu Thiên Dương chợt nhận ra,đũa phép của mình lại hứng thú với các vật phẩm ma pháp, thậm chí là hấp thu nó. Tuy nhiên, chỉ có một vài thứ là được vào pháp nhãn cây đũa. Giả dụ như là một sợi lông đuôi bạch kỳ mã, trong lúc vô tình hắn lượm được ở mé rừng. Ngay lúc ấy, cây đũa của hắn đột ngột cuốn mất tiêu sợi lông, làm Triệu Thiên Dương kinh ngạc hồi lâu. Sau đó,nghe Cổ lão giải thích, hắn mới hiểu được, đây chính là cái gọi khả năng tiến hóa.
Những vật liệu, cây cỏ dùng để chế tạo đũa phép, đặc biệt là chất liệu làm nên cây đũa của hắn lúc đầu, chính tối thích hợp cho việc thôn phệ.
Nhưng bởi vì quá bận nên hắn hầu như đã quên mất sự việc đó,xảy ra cũng cách đây gần ba tuần. Hôm nay chợt nhớ lại, thê là Triệu Thiên Dương muốn lên đường tìm quái để thăng cấp vũ khí bản thân.
Đạp chân lên khô mộc cành cây, hắn chợt vểnh đôi tay lên. Dương như đâu đó xa xa có tiếng gọi kêu cứu.
“Là ai …?” - Triệu Thiên Dương hơi kinh ngạc thầm nghĩ – Bình thường học sinh đâu có vào đây, chẳng lẽ là giáo thụ …?
Nghĩ vậy nhưng chân hắn phóng đi cực nhanh, mấy trăm mét chỉ tốn vài giây là tới nơi.
“Cứu ta …! “- Một giọng nói thều thào phát ra từ trong khe hẹp u tối của khu rừng. Triệu Thiên Dương căng mắt ra nhìn thẳng vào đó. Là một con nhân mã!
Con này rất trẻ, trẻ hơn nhiều so với những con lần trước mà hắn trông thấy. Nhìn tuổi tác như mới vị thành niên vậy. No đang mắc kẹt vào một cái lươi khổng lồ.
“Mạng nhện ư …!” –Triệu Thiên Dương giật mình, hắn bỗng nhơ đến sinh vật mà lão Hagrid đã nuôi từng đề cập trong truyện.
Lũ nhện tám chân ăn thịt khổng lồ!
“Bùng lên bốc cháy!” – Triệu Thiên Dương chỉ hơi suy nghĩ, cũng không quan tâm lắm. Hắn giơ cao đũa phép, từ đầu cây đũa xuất hiện một ngọn lửa, nó tiến thẳng vào màng nhện và đốt trụi những thứ dính dính đáng ghét đó.
“Ồ … Hạ xuống..!” – Triệu Thiên Dương điều chỉnh lại ngọn lửa một chút, một phần vì hắn không muốn tổn thương tên nhân mã, mặt khác, hắn bỗng nảy ra ý định mới mẻ với nhúm mạng nhện này.
“Rầm …!” –Tên nhân mã lập tức té rầm xuống, nhìn nó không bị thươn, nhưng có vẻ đã kiệt sức vì dãy giụa để trốn thoát cái bẫy này.
Triệu Thiên Dương vừa định bước tới để đỡ hắn lên bỗng cau mày, đưa mắt về một góc khuất bên phải.
“Kẻ nào … ra đi!”
Phía trên đầu hắn bỗng lộ ra một đôi con mắt thật to, và kèm theo đó là tám cái chân đầy lông lá xù xì.
Con nhân mã nhìn có vẻ bất an, nó nhảy lên, đứng thủ thế, đồng thời phát ra giọng có vẻ hoảng sợ ;
“Tiểu phù thủy, chạy mau … Nơi này là lũ nhện địa bàn. Nếu đợi chúng tập hợp lại chỉ sợ không ai trốn được.”
“Nhân loại?” –Con nhện thì thầm, giọng nói canh cách của nó làm người nghe rởn cả da gà.
Triệu Thiên Dương nhíu mày, hắn không muốn tìm phiền toái, không có nghĩa là hắn sợ phiền toái. Nhìn chung quanh bỗng dưng bu đầy lũ nhện, hắn dần nổi lên sát cơ.
“Các người đã xâm nhập bộ tộc nhện tám mắt …!” –Một con nhện vung vẩy đại ngao nói.
“Có phải Hagrid không? “ –Một con bên cạnh hỏi.
“Vậy liền gϊếŧ chết chúng đi, Aragog chỉ phân phó chúng ta không nên tổn thương Hagrid. Hai kẻ này thịt non tươi mềm, không thể chối từ được.” – Nhện đầu đàn ồm ồm ra lệnh.
“Xem ra phiền toái đại … Ta tên Dain! Nhóc tên gì vậy?” –Nhân mã trẻ tuổi quay sang hỏi hắn.
“Jack … Jack Andrew “- Triệu Thiên Dương đáp lại.
“Đợi chút nữa chúng ta kiếm cơ hội trốn thoát …!” – Dain thì thầm. Nhưng giọng hắn có vẻ chẳng hề tự tin gì cho cam.
Ở trước mặt bọn họ, lũ nhện hợp thành một đạo kiên cố tường đồng vách sắt, hai cái càng cứ kẹo chặt nhau, vang lên tiếng cùm cụp, rất nhiều ánh mắt phát sáng nhìn xuống dưới. Nếu là người bình thường chỉ sợ đã tê cả đầu.