Thần Cấp Triệu Hoán Sư

Chương 38: Bay với phù thủy

Một tuần lễ nhẹ nhàng trôi qua. Triệu Thiên Dương cũng ngày càng tiến gần đến mục tiêu của bản thân.

Thứ năm này, tụi nhóc sẽ co một khóa học bay với bà Hooch, một giáo sư nữ khá lạnh lùng và nghiêm khắc. Hermione cũng khá háo hức trước vụ này. Cô bé thậm chí còn đọc thuộc lòng trước trong sách rất nhiều mẹo vặt.

Triệu Thiên Dương chỉ cười cười mà thôi. Bay, cái cần nhất vẫn là thiên phú a!

Trưa hôm đó,vào khoảng ba giờ rưỡi, cả đám tụi nhóc nhà Gryffindor vội chạy xuống sân để học khóa đầu tiên của lớp bay.

Lần này, bọn nó phải học với nhà Slytherin.

Trời hôm ấy trong xanh, gió nhẹ, cỏ dợn dưới chân khi bọn trẻ bước quá sân đến bãi cỏ đối diện khu rứng Cấm. Bóng cây đu đưa trong bóng tối âm u ẩn hiện đằng xa. Triệu Thiên Dương thoáng cảm giác được vài ánh mắt đang nhìn ngó tụi nó đâu đó từ lâu đài.

Khi tới nơi, cả bọn nhận ra, đám trẻ nhà Slytherin đã có mặt đông đủ.Người ta sắp sẵn trên mặt đất hai mươi cán chổi thành hàng ngay ngắn.

Giáo viên môn bay, bà Hooch cũng đã đứng đợi từ nãy giờ. Bà có mái tóc màu xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như chim ưng.

Bà nhìn quanh, có vẻ không hài lòng với sự ngu ngơ của học trò mới. Bà quát:

"Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi em tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên!"

Triệu Thiên Dương nhìn nhìn bên cạnh Hermione. Chổi của cô bé chỉ lăn nhẹ trên mặt đất. Còn chổi của Neville thì không hề nhúc nhích. Chắc hẳn, cu cậu vẫn chưa khắc phục được nỗi sợ bay của mình.

Trong lớp, chỉ có vài đứa có thể thành công ngay lần hô đầu. Trong đó có cả Harry Potter. Nhìn xuống chổi của mình, Triệu Thiên Dương cười nhẹ. Hắn có thể cảm giác được tâm tình của nó – như là một thớt ngựa nhỏ vậy.

“Lên!" -Triệu Thiên Dương nhẹ giọng quát. Cây chổi liền nhảy vọt vào tay hắn.

Khi tất cả lũ trò đã cầm được cây chổi, bà Hooch bấy giờ mới chỉ cách cho chúng trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Điều đó dĩ nhiên là dễ như ăn háo với Triệu Thiên Dương. Nếu như cho một kẻ có thể chất biếи ŧɦái giống hắn đi thi đấu Quiditch. Chỉ sợ đối thủ phải đo đất toàn bộ trước khi với tay chạm lấy quả bóng để ghi điểm.

Bây giờ, bà Hooch đang đi qua đi lại, cố gắng sửa tư thế của bọn nhóc cho đúng nhất. Bà nói:

"Bây giờ, khi tôi thổi òi, các trò hãy đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. Chú ý tiếng còi … Ba.. hai …!"

“Cẩn thận.. Neville!"

Harry hô to. Ron thì vẻ giật mình.

Neville, do nhấp nhỏm quá mức, vì lo lắng,lại sợ rớt đằng sau, nên đã hấp tấp đạp chân lấy đà phóng lên trước tiếng còi của bà Hooch.

Triệu Thiên Dương lắc lắc cái đầu. Xem ra, còn cần huấn luyện tâm lý nhiều a.

Bà Hooch quát lớn:

"Quay lại mau, trò kia!"

Nhưng Neville đã phóng lên như cái nút chai rượu bị khui bật ra, Nó bay lên vù vù trên không trung, một thước, rồi ba thước.

“Á!"

Tiếng kêu hốt hoảng của Neville vang lên. Mọi người sửng sốt nhìn lại. Nó sắp trượt tay khỏi cây chổi rồi. Neville đang lung lay gần rớt trên cán chổi bay, mà nó chỉ còn cầm được một tay mà thôi.

“Ta cần phải ra tay thôi! “ – Triệu Thiên Dương cau mày thầm nghĩ. Nhưng có kẻ còn nhanh hơn hắn.

Đó là …. Mafloy!

Lần này mở vui lớn thật!

Đây là điều mà ai cũng đang nghĩ. Cái quái gì vậy? Một Slytherin … làm anh hùng … Lại còn cứu..Một thằng ngốc nhà Gryffindor!

“Cái này, Mafloy, có phải bị hâm không?" – Một thằng nhỏ nhà Gryffindor mặt thộn ra hỏi đứa bạn bên cạnh.

“Chắc.. tao hoa mắt mày ơi..."

"..."

…..

Tụi nhóc nhà Slytherin cũng đứng hình chả khác gì bọn Gryffindor. Hành động này, lực trùng kích.. lớn quá hả!

Nhưng, nói cứu người, cũng không đơn giản như vậy. Vì.. Neville đang rơi từ độ cao năm mét a.

“Oanh.. rầm..! "

Một tiếng va chạm thật mạnh vang lên. Mafloy cũng không giữ nổi cây chổi của nó, chỉ kịp nghiêng một chút khi Neville rớt dính nó. Cả hai lảo đảo trên cây chổi cách mặt đất chừng ba mét. Và rồi, một người đã té xuống. Đó là Neville.

Nó bị té trùng kích từ trên quá mạnh, lại không kịp giữ thăng bằng trên cây chổi. Nên đã bị ngã lộn nhào xuống đất. Tuy nhiên, rất may là Mafloy đã chống trước cho nó, và khoảng cách cả hai cùng mặt đất chỉ khoảng hai mét hơn một tí. Nên Neville dường như chỉ bị trầy da cùng chảy máu tí chút.

BÀ Hooch chạy vội tới, cúi xuống bên cạnh Neville, gương mặt bà hơi trắng ra. Bà lẩm bẩm:

"Không sao, con trai. Con chỉ bị thương nhẹ ngoài thôi! Con ngồi dậy xem nào."

Bà quay lại nói với cả lớp:

"Bây giờ, cô sẽ đưa trò này xuống bệnh xá.Và trong khi tôi không có mặt đây, không ai được hành động lỗ mãng. Đặt chổi xuống chỗ cũ, nếu không sẽ bị đuổi koir Hogwarts đó. Rõ chưa! "

Neville, ôm chặt cánh tay của mình, lết chân đi theo bà Hooch. Nhưng nó không khóc!

Trên kia, Mafloy cũng mới hạ cây chổi xuống. Mặt nó trắng bệch ra sau cú va chạm khi nãy.

“ Bạn có sao không Mafloy?" – Một con bé nhà Slytherin vẻ mặt quan tâm hỏi nó.

“Không có gì!" –Mafloy vẻ mặt lạnh lùng, nhưng vẫn toát ra sự kiêu ngạo trong đó. Nó quay lại nói với tụi nhà Gryffindor:

"Bọn bay về nhắn lại Neville. Tao cứu nó, không phải là sợ nó té bị thương hay gì đó."

Nói đoạn. Nó lấy trong túi áo một quả cầu tròn nhìn giống hòn bi ve và tiếp tục:

"Thằng Neville, muốn lấy lại thứ này. Bảo nó đến gặp tao. Coi như đây là phí trả công khi nãy tao giúp nó!"

“Ồ? "–Triệu Thiên Dương kinh ngạc. Có vẻ như, sự hiện diện của hắn đã làm nội dung chếch đi rất nhiều so với những gì hắn từng biết.

“Đưa nó lại ngay, Mafloy!"

Harry lạnh giọng quát.

Mọi người ngưng nói chuyện lại để theo dõi.

“Mày nghĩ mày là ai? " – Mafloy nheo ánh mắt lại nguy hiểm nói.

“Đó là đồ của Neville. Đưa nó ngay! “

“Hừ, vậy lên đây mà lấy đi! “ –Mafloy cười nham nhở.

Harry túm lấy cây chổi, đạp mạnh một cái, bay thẳng lên trời. Nó đối diện tư thế với Mafloy rồi kêu lên:

"Ở đây không có ai giúp mày đâu. Trừ phi mày muốn bị tao đấm ra khỏi cán chổi."

- Vậy sao. Mày cho là điều đó có thể làm được. Mafloy nguy hiểm cười cười. Nó cảm thấy tức giận. Lũ nhà Gryffindor này giống một lũ trẻ trâu vậy. Không thấy nó mất công mất sức để cứu thằng ngốc kia sao. Chẳng qua Mafloy muốn đánh cuộc một lần nữa. Tất nhiên là về món bay rồi, để trả thù rửa hận cho vụ trên xe lửa. Vậy mà tụi này còn hăm he đe dọa nó.

“Ai …” – Triệu Thiên Dương ngao ngán nhìn hai đứa nhóc đang hằm hè nhau. Thật là một đôi oan gia mà.

“Trả cho mày nè, ráng mà chụp đi! “

Mafloy quăng mạnh trái cầu lên trời rồi hạ chổi xuống. Harry nhìn theo trái cầu, vọt tới trước.

Tất cả mọi người, kinh ngạc đến nín thở lại!