Mộng Tình

Chương 152-2: Ngược cặn bã (2)

Trở về hiện tại, sau khi Mộc Lạp Lạp xin lỗi một phen, người ở đây rất ngạc nhiên với tính cách thay đổi của cô, Mộc Chính Thịnh cùng Mộc Diệp đều rất khó hiểu nhìn cô vài lần.

Mộc Chính Thịnh nhìn đứa con gái này của mình, tuy rằng Mộc Lạp Lạp từng tính cách kiêu ngạo ương ngạnh một chút, nhưng vẫn bằng vào thành tích xuất sắc mà trở thành tồn tại có giá trị đối với Mộc Chính Thịnh. Nuôi ra một đứa con gái vừa đẹp lại thành tích tốt như thế, rất nhiều người đều biểu hiện hâm mộ đối với Mộc Chính Thịnh.

Thế nhưng về sau Mộc Lạp Lạp tựa như biến thành người khác, chuyện cô làm ngày càng quá đáng, thậm chí vượt qua ranh giới cuối cùng. Lúc có người hỏi ông ta tại sao Mộc Lạp Lạp biến thành như vậy, Mộc Chính Thịnh cảm thấy vô cùng mất mặt.

Sự nghi ngờ cùng khinh thường của người khác đối với Mộc Lạp Lạp chính là sự miệt thị đối với người cha là ông ta. Suy cho cùng bất kể Mộc Lạp Lạp làm cái gì, đều sẽ có người quy kết đến mặt gia giáo.

Khoảng cách lần trước gặp đứa con gái này của ông ta đã qua thật lâu, chính là lần Mộc Chính Thịnh đuổi Mộc Lạp Lạp ra khỏi nhà.

Ngày hôm nay thấy Mộc Lạp Lạp, ông, người làm cha này, trong lòng không thể nói là không phức tạp.

Mộc Chính Thịnh ngại vì mặt mũi nên không có phản ứng lại Mộc Lạp Lạp, ông ta lạnh lùng quay người đi. Thật đúng như ông ta từng nói lúc trước, viễn viễn không có đứa con gái Mộc Lạp Lạp này.

“Chị, hôm nay chị… tại sao tới nơi này?” Mộc Diệp cũng không đáp lại lời xin lỗi vừa rồi của Mộc Lạp Lạp, dời chủ đề, trên mặt vẫn mang nụ cười thản nhiên.

Mộc Lạp Lạp nặn ra vài giọt nước mắt, bi thương nói: “Mộc Diệp… Có phải cô còn không chịu tha thứ chuyện ngày đó tôi chuốc say cô không? Tôi biết là tôi không đúng, nếu không phải tôi thì cô cũng sẽ không bị mấy tên côn đồ cắc ké kia để mắt tới…”

Hôm nay Mộc Diệp ăn mặc chói lọi, cùng Mộc Lạp Lạp hơi khiêm tốn tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.

Mức chênh lệch như vầy khiến lòng Mộc Diệp rất sảng khoái. Ả muốn thấy Mộc Lạp Lạp luân lạc tới tình trạng này, thậm chí cuộc sống càng thảm ả lại càng hài lòng.

Có điều là ả không hiểu tại sao Mộc Lạp Lạp lại nhắc tới chuyện ngày đó lần nữa, người phụ nữ này muốn làm gì?

“Chị, chuyện lần đó em đã tha thứ cho chị. Cũng đã trôi qua rồi, em sẽ không truy cứu nữa, chị cũng đừng nên nhắc lại.” Mộc Diệp vừa nói vừa suy nghĩ Mộc Lạp Lạp đây là muốn làm gì. Thông minh như ả đương nhiên sẽ không cho rằng Mộc Lạp Lạp chỉ vô ý nhắc tới.

Huống hồ với tính cách của Mộc Lạp Lạp, hôm nay sao xảy ra biến hoá lớn như vậy? Vừa rồi cô ta ấy thế mà không có trúng thòng lọng của ả…

Trong lòng Mộc Diệp đã đề cao cảnh giác, chuẩn bị ứng phó với những bất ngờ ngoài dự tính của mình.

“Mộc Diệp, không ngờ cô vẫn không có nói cho mọi người biết sự thật… Lâu như vậy tôi vẫn vì thanh danh của cô mà giúp cô giấu diếm, nhưng thật không ngờ cô…” Mộc Lạp Lạp thở dài một tiếng, ý tứ hàm xúc.

Lời cô vừa nói ra, lập tức đưa tới thảo luận không nhỏ. Đây là sao, chuyện đó vẫn có nội tình gì ư?

Đều là những người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, tuy mọi người cho rằng chuyện đó do Mộc Lạp Lạp tìm người làm, nhưng lúc này nghe giọng điệu của cô, còn như là có khúc mắc gì.

Bây giờ có ai nói được chính xác kết quả? Kết luận quá sớm thường sẽ bị kết quả chân chính đùng đùng làm mất mặt.

Mộc Diệp nhu nhu nhược nhược lui về sau một bước, vẻ mặt khổ sở: “Chị, chị đang nói cái gì? Tại sao chị muốn nói như vậy? Chuyện lần đó em đều đã tha thứ cho chị, cũng không có khởi tố chị, nhưng chị chẳng những không cảm kích mà còn muốn làm gì?”

Mộc Chính Thịnh nhìn không được, quát lớn: “Mộc Lạp Lạp! Mày mau rời khỏi đây cho tao, đừng có ở đây gây sự! Những chuyện mày làm mọi người đều biết, cũng không cần giải thích nữa.”

Mộc Lạp Lạp nhún vai, nói với Mộc Chính Thịnh: “Cha, ngài không tin nhưng không có nghĩa là tôi không thể nói ra chân tướng.”

Cô thay đổi giọng điệu, khách sáo và không còn tình cảm chút nào.

Đến bây giờ, Mộc Lạp Lạp coi như là triệt để tuyệt vọng đối với người cha này, sẽ không mang những kỳ vọng gì với ông ta nữa.

Sau này nếu báo thù xong, cô quang minh chính đại trở lại Mộc gia cũng chỉ là đi lấy lại những thứ thuộc về mình mà thôi.

Mộc Chính Thịnh vô cùng tức giận trừng Mộc Lạp Lạp: “Mày, cái đứa con gái bất hiếu này, tao thật sự đã nuôi lớn mày vô ích…”

“Ngài quên ngài đã đuổi tôi ra khỏi Mộc gia rồi ư? Tôi bây giờ ở trong mắt ngài cũng không tính là con gái của ngài đi?” Giọng Mộc Lạp Lạp bình thản, nhưng tràn đầy ý châm chọc.

Ngôn Viễn đi tới kéo Mộc Lạp Lạp, nhắc nhở cô không nên quá kích động.

Y không hiểu rõ quỹ đạo phát triển của sự việc bây giờ, hoàn toàn khác với dự đoán của y, chỉ có thể nhìn sự việc thoát khỏi dây cương, mất khống chế.

Mộc Chính Thịnh chỉ vào Mộc Lạp Lạp, rống to: “Mày cút cho tao!”

“Cha, hiện ở đây cũng không phải là tiệc của ngài, là của Thẩm gia.” Vẻ cao ngạo Mộc Lạp Lạp lúc này ngược lại không thay đổi chút xíu nào. Cô luôn có bản lãnh này, nếu như có ý định chọc giận một người, thật sự có thể khiến đối phương tức giận đến xì khói.

Mộc Diệp vuốt giận cho Mộc Chính Thịnh, trách móc Mộc Lạp Lạp: “Chị, sao chị có thể nói với ba như vậy? Tuy rằng ba bây giờ còn đang giận, nhưng nếu chị quyết định chịu sửa chữa thì vẫn sẽ cho chị cơ hội trở lại Mộc gia.”

Mộc Lạp Lạp hừ mũi một cái, khoanh tay không nói.

“Chị, chị vẫn nên rời khỏi đây đi, biểu hiện hôm nay của chị thật đã khiến cho chúng tôi thất vọng.”

Mộc Diệp ra lệnh trục khách, nhìn có vẻ thật như là bị lời của Mộc Lạp Lạp thương tổn.

“Mộc Lạp Lạp, lời vừa rồi cô còn chưa nói hết đó? Chẳng phải cô nói cô không có làm loại chuyện kia, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?” Có người thấy không đủ náo nhiệt, cố ý ồn ào lên.

Mộc Lạp lạp cười thầm trong lòng. Cô biết những người này sẽ không bỏ qua khả năng được hóng chuyện.

Trước đây cô không biết giải thích với những người không liên hệ này cô không có làm những chuyện kia, nên mới diễn biến đến kết quả rốt cuộc mọi người đều chán ghét cô.

Trên thực tế, nếu như Mộc Lạp Lạp trước đây chịu hạ mình, giả bộ không thông minh thì cho dù không ai tin cô nhưng cũng không đến mức đứng về phía đối lập với cô như vậy.

Chí ít hiện tại có người còn thật quan tâm đến chân tướng của sự việc. Mộc Lạp Lạp không để ý bọn họ quan tâm rốt cuộc bởi nguyên nhân gì, tóm lại có người quan tâm là được rồi.

“Tôi chưa từng nói qua với người khác, đêm đó là tôi chuốc say Mộc Diệp không sai, nhưng sau đó tôi đã rời đi. Tôi sai khiến những người đó, mục đích cũng không phải là đi làm chuyện kia đối với Mộc Diệp.”

“Đó không phải là cô làm, mà là cô kêu người làm đấy chứ, ngộ nhỡ bọn chúng chợt nảy lòng tham thì sao?”

Mộc Lạp Lạp nói: “Cho nên vừa rồi tôi mới xin lỗi, xin lỗi cho dự tính ban đầu của tôi, nhưng mà tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện mình không hề làm.”

Khoan hãy nói, đêm nay Mộc Lạp Lạp xuất hiện ở nơi này, hơi thở bình tĩnh trên người thật đúng là không giống với cô của trước kia lắm.

Hơn nữa dáng dấp cô vốn đẹp, mặc màu đen khiêm tốn nhưng lại có khí chất khác biệt, khiến cho không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của cô.

Tuy rằng cô không ăn mặc lộng lẫy như Mộc Diệp, nhưng trong lòng mọi người vẫn biết cô hai của Mộc gia này quả thật đẹp hơn cô ba nhiều, có điều con người chẳng ra sao cả….

Nhưng hôm nay mọi cử động của Mộc Lạp Lạp đều rơi vào trong mắt mọi người, còn có chút thay đổi, huống hồ hôm nay Mộc Lạp Lạp cũng không có tức giận, vẻ thỉnh thoảng cong môi lên quả thật là tinh thần phấn chấn.

Đây gọi là gì, hẳn phong thái đặc biệt?

Vẫn có một số người rất thưởng thức tính cách như thế này của Mộc Lạp Lạp.

“Ha, vẫn rất có cá tính…”

“Nhưng mà chuyện kia, những tên côn đồ đó không phải đều đã chỉ chứng Mộc Lạp Lạp cô làm ư?”

“Trừ phi cô có chứng cứ gì?”

Vốn có một số người thật sự không tin, nhưng lời vừa rồi của Mộc Lạp Lạp không giống như là nói láo, thật như có nội tình gì.

Hơn nữa bọn họ có lẽ cũng chỉ đơn giản muốn vô giúp vui.

Nhưng bất kể nói thế nào, đều phù hợp với mong muốn của Mộc Lạp Lạp giây phút này.

Thấy tình hình sự việc tiến triển có chút kỳ lạ, Mộc Diệp nắm chặt nắm tay. Tuy rằng ả không sợ Mộc Lạp Lạp thật sự sẽ tìm được chứng cứ gì, nhưng vì lý do an toàn… Ánh mắt ả chợt động, đột nhiên khóc lên.

“Chị, em thật sự rất thất vọng. Khi đó đều là em cầu xin ba, mới để cho chị không bị khởi tố, sao bây giờ ngược lại chị đến oán giận em?”

Ả khóc như thế, những người vừa rồi còn hơi ngạc nhiên với chân tướng của sự việc lại lập tức thay đổi ý nghĩ.

“Mộc Lạp Lạp, cô đừng có cãi chày cãi cối nữa, nhìn Mộc Diệp người ta tốt bao nhiêu, đã không có truy cứu cô.”

“Đúng vậy, nhận sai đi, sau này đừng làm chuyện như vậy nữa.”

Mộc Lạp Lạp cong mắt, lẳng lặng nhìn Mộc Diệp rơi lệ.

Cô không nói một lời nào, khiến mọi người không đoán được cô đang suy nghĩ gì.

“Mọi người đừng nhìn tôi ạ, tôi đang đợi Mộc Diệp khóc xong đây.” Mộc Lạp Lạp lộ ra nụ cười sáng ngời.

Ánh mắt Mộc Diệp toát ra vẻ dữ tợn, nhưng bị ả giấu rất kỹ, không có ai phát hiện.

“Mộc Lạp Lạp, được rồi! Mày mau chóng rời khỏi đây!” Mộc Chính Thịnh thật sự nhìn không được nữa. Hai người đều là con gái của ông ta, nhưng Mộc Diệp rõ ràng càng như là một chiếc áo bông tri kỷ hơn Mộc Lạp Lạp.

Vừa săn sóc lại dịu dàng, Mộc Chính Thịnh lúc này đã hoàn toàn nghiêng về phía đứa con gái này.

Hơn nữa Mộc Diệp làm đứa con gái ngoài giá thú nhiều năm như vậy, trong lòng ông ta ít nhiều vẫn có một chút áy náy.

“Chị, hay là chị đi đi, bây giờ chị không thích hợp tham gia tiệc như vầy…” Mộc Diệp lau nước mắt, biểu hiện đặc biệt nhu nhược.

“Được, vậy tôi đi.” Ngoài dự liệu của mọi người, Mộc Lạp Lạp thật sự sảng khoái rời đi như lời nói.

Cô khoát tay một cái: “Loại tiệc tùng như thế này tôi cũng không có hứng thú tham gia, mọi người ăn uống vui vẻ.”

Mộc Lạp Lạp vừa dứt lời, chỗ nào đó của phòng tiệc bỗng nhiên truyền tới một tiếng nghiêm nghị: “Đứng lại!”

Ngay cả Mộc Lạp Lạp cũng giật nảy mình. Thật ra cô không có dự định đi thật… Dù sao thì cô đã an bài tốt đội ngũ ra sân, cô định trốn ở trong góc phòng, vừa uống sâm panh vừa xem kịch vui.

Ai mà không có mắt làm rối loạn kế hoạch của cô thế?

Theo giọng nói nhìn sang, Mộc Lạp Lạp nhíu mày. Tại sao là Thẩm Văn Xương?

À đúng rồi, hôm nay là tiệc của Thẩm gia, hắn xuất hiện ở đây cũng rất bình thường.

Có điều hắn không có xuất hiện ngay từ đầu cùng Mộc Diệp, Mộc Lạp Lạp hoàn toàn quên mất sự hiện hữu của hắn.

Thấm Văn Xương đi về phía đám người. Hắn mặc bộ âu phục màu xám tro, vóc dáng cao to rất có cảm giác áp bức.

Đương nhiên đây chỉ đối với người bình thường mà nói, trong nhà Mộc Lạp Lạp còn có một người rất có cảm giác áp bức, nhìn thấy Thẩm Văn Xương cô hoàn toàn không có cảm giác gì. Người đàn ông này tuy là một người đàn ông chất lượng tốt, nhưng so với Phó Cảnh Phi… không ngạc nhiên chút nào, Phó Cảnh Phi hoàn toàn thắng.

“Văn Xương!” Mộc Diệp thấy Thẩm Văn Xương xuất hiện, lập tức đi qua kéo vai hắn, tựa sát vào hắn.

Thẩm Văn Xương vỗ vỗ lưng Mộc Diệp, hai người bày tỏ tình cảm ân ái, khiến một đám ghen tỵ.

Mộc Lạp Lạp khinh thường liếc trắng mắt ở trong lòng, làm như không ai có bạn trai như vậy… Cô còn có một vị hôn phu đó được không!

“Diệp Diệp, đừng khóc.” Thẩm Văn Xương an ủi Mộc Diệp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Mộc Lạp Lạp. “Nếu ai khi dễ em, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho họ.”

Mộc Lạp Lạp: “…”

Mộc Diệp nghẹn ngào nói: “Thật ra cũng không có gì… Chỉ là chị, chị ấy…”

Cô thế nào? Mộc Lạp Lạp lắc đầu, hiện tại thật sự cảm thấy diễn xuất của Mộc Diệp khoa trương đến nỗi không mặt mũi nhìn. Ả sẽ không thật sự xem mình như nữ chính bạch liên hoa trong tiểu thuyết tình cảm đó chứ?

“Mộc Lạp Lạp, cô lại muốn làm cái gì?” Thẩm Văn Xương ôm Mộc Diệp, hung hăng trừng Mộc Lạp Lạp.

“Tôi không hề làm gì cả nha, tôi bất quá chỉ đến kể khổ mà thôi.”

“Cô trăm phương nghìn kế chạy tới bữa tiệc của tôi quấy rối, rốt cuộc có ý gì!” Giọng của Thẩm Văn Xương rất có vẻ hận rèn sắt không thành. “Mấy tên côn đồ kia là tôi đích thân xử lý, tôi cho rằng Diệp Diệp không có đối với cô như vậy, cô còn không biết tri ân báo đáp?”

Lúc này Mộc Lạp Lạp thật không nhịn được nữa, ném một cái lườm về phía Thẩm Văn Xương.

“Ngại quá Thẩm tổng, tôi còn thật không rõ cái gì là tri ân báo đáp, dù sao những người ở trong này không có ai có ơn đối với tôi.”

“Cô! Trước đây Diệp Diệp không nên nể tình cô là chị mà bỏ qua cho cô!”

Mộc Lạp Lạp lãnh đạm ném một câu trở lại: “Thẩm tổng, xin đừng quên lần trước là ai hãm hại tôi.”

Những người khác không rõ, nhưng Thẩm Văn Xương và Mộc Diệp đều rất rõ ràng.

Vì vậy sắc mặt của hai người đều thay đổi, của Mộc Diệp là hận, của Thẩm Văn Xương là bối rối.

Lần đó Thẩm Văn Xương hiểu lầm Mộc Lạp Lạp, cuối cùng mới phát hiện là Mộc Diệp làm, vì thế hắn canh cánh trong lòng hồi lâu.

Nhưng Mộc Diệp là người bên gối hắn, hắn sẽ không làm gì đối với ả, cuối cùng vẫn là Mộc Lạp Lạp tự nói không truy cứu Mộc Diệp.

Trong lòng Thẩm Văn Xương giờ khắc này phức tạp trước nay chưa từng có.

Vụ án kia do hắn theo từ đầu tới cuối, dù sao bị tổn thương là người phụ nữ của hắn, cho dù hắn công việc bề bộn cũng nhín thì giờ phân giải mỗi một tiến triển.

Mấy tên côn đồ đều phải chịu giáo huấn, chỉ có Mộc Lạp Lạp không có chuyện gì.

Nhìn bề ngoài là Mộc Diệp lòng dạ thiện lương, nhưng trên thực tế khi Thẩm Văn Xương giải quyết bọn chúng thì phát hiện một chuyện kỳ quái…

Trong lúc Thẩm Văn Xương điều tra thì phát hiện thời gian Mộc Lạp Lạp trở lại Mộc gia không giống với trong video theo dõi.

Nhưng Thẩm Văn Xương rốt cuộc cũng không có truy cứu tiếp. Có lẽ là trong tiềm thức của hắn biết nếu tiếp tục điều tra thì sẽ biết được một số sự thật mà hắn không muốn biết.

Ngày hôm nay Mộc Lạp Lạp nhắc nhở Thẩm Văn Xương lần nữa, đó là điều hắn không dám đi đối mặt, cho nên phản ứng mới lớn như vậy.

Bởi vì Thẩm Văn Xương gián đoạn bước chân rời đi của Mộc Lạp Lạp, cô liền dứt khoát ở lại chỗ này.

Thẩm Văn Xương nhìn vẻ mặt thản nhiên của Mộc Lạp Lạp, trong lòng từng trận lửa đốt, hắn nghiến răng nói: “Mộc Lạp Lạp, cô không nên đắc ý như thế!”

Mộc Lạp Lạp vừa định phản bác, cửa phòng tiệc lại bị đẩy ra lần nữa.