Mộng Tình

Chương 142-2: Không sơ hở tý nào (2)

Mộc Lạp Lạp không cầm được suy nghĩ miên man, nghĩ tới những chỗ không giải thích được. Phó Cảnh Phi bưng mặt Mộc Lạp Lạp, ánh mắt thâm thuý miêu tả tỉ mỉ ngũ quan của cô, mang theo thâm tình khiến lòng cô say mê.

Anh nói: “Sẽ không, bất kể em nói cái gì, chỉ cần em nói cho tôi biết, tôi đều sẽ tin, em vĩnh viễn không cần nghi ngờ tình cảm của tôi đối với em.”

… Rốt cuộc là ai dạy người đàn ông này nói những lời thâm tình như thế, hay là anh căn bản là không học mà biết?

Mặt của Phó Cảnh Phi không chút thay đổi, nhưng lại dùng ánh mắt thâm tình khiến tim gan Mộc Lạp Lạp đều thoáng cái không ngừng run rẩy.

Cô cong môi nở nụ cười: “Vậy em tin anh nói.”

Hai người với tư thế thân mật đứng ở trên ban công hồi lâu, mãi cho đến khi có người gõ cửa phòng.

“Thiếu gia, ông cụ gọi ngài qua.”

Mộc Lạp Lạp cảm thấy dạo này lúc mình ở chung một chỗ với Phó Cảnh Phi thì càng ngày càng không bình thường, không phải mặt đỏ tim đập dồn thì là suy nghĩ hỗn loạn, cô liền cố ý đẩy anh đi ra ngoài: “Nhanh lên một chút, ông cụ có chuyện tìm anh.”

Phó Cảnh Phi bật cười, theo người làm rời đi.

Đến khi trong phòng chỉ còn lại mình, Mộc Lạp Lạp mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Chính cô cũng không ngờ rằng hôm nay sẽ dễ dàng bị Phó Cảnh Phi ảnh hưởng tất cả tâm tình. Dạo này biểu hiện của cô thật sự rất giống… thiếu nữ mới biết yêu.

Thiếu nữ cái đầu á, cô sắp trở thành người phụ nữ kết hôn muộn rồi đó, được không!

Thời gian sau đó Mộc Lạp Lạp không đi xuống lầu nữa, Phó Cảnh Phi không có ở đây, cô không muốn đi ứng phó với những người khác của Phó gia. Giao lưu với bọn họ luôn phải cẩn thận, khiến Mộc Lạp Lạp cảm thấy mệt mỏi, còn không bằng ở trong phòng nhàn nhã tự tại hơn, dù sao trong tình huống bình thường cũng không ai dám đến phòng Phó Cảnh Phi từng ở qua quấy rầy cô.

Sau khi ăn cơm tối xong, Mộc Lạp Lạp cùng Phó Cảnh Phi rời khỏi Phó gia. Bọn họ nói tạm biệt với ông cụ, chị ba cùng cô nàng Ngữ Đồng đều không có ở đó, bằng không Mộc Lạp Lạp nghĩ mình nhất định lại sẽ phải chịu ánh mắt uy hϊếp lần nữa.

Lúc trước khi bọn họ đi, ông cụ nói một câu: “Trở về nhiều.”

Phó Cảnh Phi còn chưa trả lời, Mộc Lạp Lạp đã cướp lời: “Được ạ ông nội, cháu và Cảnh Phi nhất định sẽ thường trở về.”

Dù sao đối với Phó Cảnh Phi mà nói có trở về hay không không quan trọng, nhưng Mộc Lạp Lạp có thể có địa vị ở PHó gia hay không trước mắt vẫn cần dựa vào ông cụ, cũng không trách cô biểu hiện nịnh nọt một chút.

Bọn họ ngồi xe về, chú Phó quản gia cũng đi cùng bọn họ, ông ta ngồi ở ghế lái phụ phía trước, nghiêm chỉnh mặt không biểu cảm.

Bây giờ đã biết chú Phó thật ra là người ông cụ Phó xếp vào ở bên cạnh Phó Cảnh Phi, thậm chí dùng để giám thị cô, Mộc Lạp Lạp thật ra rất bình tĩnh.

Dù sao bây giờ cô cũng không có ý đồ gì để giám thị, mặc chú Phó quan sát như thế nào đi nữa cũng tra không ra cái gì.

Ngoài cửa sổ ánh đèn neon đã lấp loé, Mộc Lạp Lạp dựa đầu vào trên cửa kính xe, không nhịn được nghĩ, đến Phó gia lần này chuyện tiếc nuối duy nhất là không có gặp mặt cha mẹ của Phó Cảnh Phi.

Cô cũng chỉ nghe được tên của họ từ trong miệng người khác, nhưng không có nhìn thấy người thật.

Mộc Lạp Lạp thật sự rất tò mò, cha mẹ ưu tú như thế nào mới có thể dạy dỗ ra được Phó Cảnh Phi tài giỏi như vậy…

Có điều là lần này không nhìn thấy, nhưng sau này luôn sẽ có cơ hội, Mộc Lạp Lạp cũng không sốt ruột.

Trở lại biệt thự, Mộc Lạp Lạp tự nhiên sinh ra loại cảm giác thân thiết về đến nhà, nhất là sau khi vừa vào cửa nhìn thấy dì Xảo, càng cảm thấy bây giờ hoàn toàn xem nơi này trở thành nhà của mình.

“Dì Xảo, dì còn chưa ngủ ư?” Mộc Lạp Lạp vọt đến phòng bếp.

Dì Xảo lấy tạp dề xuống, cười nói: “Mộc tiểu thư, tôi lập tức đi nghỉ ngay đây, các người hai ngày không trở về, trong biệt thự này đều trống rỗng.”

“Yên tâm đi dì Xảo, cháu và Cảnh Phi khẳng định tạm thời sẽ không đi đâu cả… Đậu Đậu!”

Mộc Lạp Lạp nói, chợt nghe được một tràng tiếng bước chân chạy, liền thấy Đậu Đậu ngoắc cái đuôi sáp lại.

Đã hai ngày Đậu Đậu không có gặp Mộc Lạp Lạp cùng Phó Cảnh Phi, vô cùng nhớ, sáp lại gần làm đủ loại nũng nịu. Nhưng nó không dám lăn qua lăn lại ở chỗ Phó Cảnh Phi, cũng chỉ có thể quay qua Mộc Lạp Lạp không ngừng làm nũng.

Tâm tình Mộc Lạp Lạp tốt, liền chơi cùng nó, còn dẫn nó chạy một vòng ở trong sân.

Lần này cuối tuần đi Phó gia rồi trở về, Mộc Lạp Lạp tự nhiên có loại cảm giác đi xa nhà trở về, trong lòng đặc biệt vui vẻ.

Có lẽ nụ cười trên mặt cô quá mức rực rỡ, Phó Cảnh Phi nhịn không được sau khi cô chơi với Đậu Đậu xong thì kéo cô đi rửa tay, sau đó kéo cô lên lầu, đem người áp lên trên tường hôn một cái thật thắm thiết.

Bị Phó Cảnh Phi hôn đến đầu óc quay cuồng, Mộc Lạp Lạp lộ ra khuôn mặt hồng hồng, nhỏ giọng thầm thì: “Sao bây giờ đều động dục vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ nơi đâu…”

Phó Cảnh Phi thoả mãn liếʍ liếʍ bờ môi, trong lòng vui vẻ hỏi cô: “Em nói gì đó?”

Đương nhiên Mộc Lạp Lạp không dám lặp lại những lời này cho anh nghe, chỉ có thể liều mạng lắc đầu.

“Xác định không có nói gì?” Ánh mắt của Phó Cảnh Phi rất nguy hiểm.

Mộc Lạp Lạp lại lắc đầu lần nữa.

Mà kết quả cô nói dối chính là bị hôn lên bờ môi lần nữa, tiếp tục rơi vào trong cảm giác mê man…

Sắp tới thứ hai, Mộc Lạp Lạp sinh ra cảm giác không muốn đi làm hiếm có, cuối cùng dưới sự ầm ĩ liên tục không ngừng của đồng hồ báo thức thì cam chịu số phận rời giường.

Cô không khỏi cảm thấy nguyên nhân kiếp trước của mình kết cục bi thảm rất có thể bởi vì cuộc sống của cô quá mức nhàn nhã, liên đới chỉ số thông minh cũng thấp xuống.

Bây giờ duy trì làm việc mỗi ngày như vậy, đại não liên tục vận động, trái lại khiến cho suy nghĩ của cô càng thêm rõ ràng.

Lúc ăn sáng, Mộc Lạp Lạp lại bị Phó Cảnh Phi bắt được cơ hội lần nữa, kéo đến ngồi trong lòng hôn một hồi, khiến cho Mộc Lạp Lạp mãi tới lúc đến công ty mà nhiệt độ trên mặt còn chưa hạ xuống.

Cô nghĩ Phó Cảnh Phi bị mở van xúc động hay sao đó mà gần đây nếu bắt được cơ hội là sẽ hôn cô, khiến cô hoàn toàn không chống đỡ được, thậm chí ngày càng quen với nụ hôn thâm tình ngọt ngào của anh, hơn nữa còn hết sức hưởng thụ…

Mộc Lạp Lạp cảm thấy chẳng mấy chốc cô sẽ xong đời, sắp triệt để đắm chìm vào trong nhu tình của Phó Cảnh Phi đối với cô.

Nhưng ngẫm nghĩ lại Phó thiếu gia đã cấm dục lâu như vậy, bây giờ có thể nhịn xuống chỉ hôn môi không làm chuyện gì khác là đã có đầy tự chủ, chẳng qua là bản thân Mộc Lạp Lạp không biết mà thôi.

“Wow Lạp Lạp, hôm nay cô đánh má hồng gì, sắc mặt đẹp như vậy?” Khưu Dĩnh vừa nhìn thấy Mộc Lạp Lạp liền vọt tới.

Mộc Lạp Lạp theo bản năng sờ sờ mặt. Hôm nay cô ra cửa chỉ làm những dưỡng da cơ bản mà thôi, má hồng gì gì đó… cũng chỉ có thể là là dư âm của đỏ mặt vẫn còn đến lúc này.

Không tự chủ hồi tưởng lại nụ hôn buổi sáng kia của Phó Cảnh Phi. Cô vốn ngồi đối diện Phó Cảnh Phi, cố ý muốn cách xa anh một chút, nhưng bởi vì vòng qua bàn ăn đi lấy sữa tươi nên cô không đề phòng đã bị Phó Cảnh Phi kéo một cái, toàn thân hầu như ngã vào trong lòng của anh.

Phó Cảnh Phi dùng cánh tay mạnh mẽ giam cầm Mộc Lạp Lạp, cô chỉ có thể ngồi trên đùi anh, cùng hai tròng mắt đen kịt của anh nhìn nhau, trong lòng vô cùng ngượng ngùng.

Phó Cảnh Phi không cho cô bất kỳ cơ hội trốn tránh nào, nâng cằm cô lên hôn triền miên, môi răng quất quít, khiến cho toàn bộ ý thức của cô đều mơ màng, bản thân cũng không biết tự bao giờ đã quàng cánh tay lên cổ anh.

Cuối cùng lúc kết thúc, Phó Cảnh Phi cười vô cùng nghiền ngẫm: “Xem ra em ngày càng quen…”

Mộc Lạp Lạp ngày thường tuỳ tiện, nhưng mỗi lần cùng Phó Cảnh Phi hôn môi cũng đủ khiến cô ngượng ngùng không ngớt, chỉ có thể thẹn quá hoá giận đẩy Phó Cảnh Phi ra, ngay cả sữa tươi cũng không lấy, đến ngồi xuống phía đối diện, tức giận ăn xong điểm tâm.

Thật ra trong lòng cô hiểu rõ phản ứng lúc đó của cô là xấu hổ mà thôi.

“Khụ, vì lúc tôi tới hơi gấp một chút, sợ đến muộn đó mà, hì hì.” Mộc Lạp Lạp cười hết sức ngượng ngùng.

Khưu Dĩnh không hiểu Mộc Lạp Lạp đột nhiên ngượng ngùng là chuyện gì xảy ra, sau vài lần nghi ngờ nhìn cô thì mới trở lại bàn làm việc của mình.

Thứ hai chị Lina giao nhiệm vụ mới cho Mộc Lạp Lạp, Mộc Lạp Lạp đã quen với công việc như vậy, siêng năng cần cù đi hoàn thành.

Bản thân Mộc Lạp Lạp cũng không ngờ rằng công việc mới chị Lina giao cho cô lại phải hợp tác cùng một đài truyền hình của thành phố Long.

Đó là đài truyền hình lớn nhất thành phố Long, bọn họ thực hiện một chương trình trong đó có đầu tư của tập đoàn Thẩm thị, bởi vậy sẽ tuyên truyền cho Thẩm thị. Lần này Mộc Lạp Lạp lại trở thành người phụ trách kết nối cùng bọn họ.

Bản thân cô không ngờ rằng chị Lina sẽ giao công việc như vậy cho cô. Suy cho cùng trước đây cá nhân cô hoàn toàn chưa từng hợp tác cùng những công ty xí nghiệp khác, huống chi lần này còn là đài truyền hình lớn nhất thành phố Long, hợp tác cùng bọn họ rõ ràng hết sức quan trọng.

Trong hợp tác lần này có rất nhiều điều khoản kế hoạch, một trong số đó cần Mộc Lạp Lạp trợ giúp đài truyền hình bên kia làm việc tuyên truyền, mà bọn họ vừa vặn có một chương trình talent show vô cùng sôi nổi, tài trợ chương trình chính là tập đoàn Thẩm thị.

Ngày nay hầu như mỗi công ty đều nghĩ mọi cách làm tuyên truyền cho mình, không những nâng cao được tiếng tăm của công ty mà còn có ích lợi rất lớn đối với sự phát triển thị trường tài chính của công ty trong tương lai.

Mộc Lạp Lạp không biết rằng tập đoàn Thẩm thị còn có thể thông qua đài truyền hình địa phương hợp tác tiến hành tuyên truyền, như vậy quả thật có thể rất nhanh chóng nâng cao danh tiếng của Thẩm thị.

Kinh doanh bất động sản của Thẩm thị ở thành phố Long đã rất có quy mô, lập tức sẽ có những dự án mới ra mắt, mà hợp tác cùng đài truyền hình như vậy cũng thật sự có thể đưa đến tác dụng đẩy mạnh tiêu thụ đối với dự án mới.

Sau khi xem xong kế hoạch hợp tác cụ thể, Mộc Lạp lạp liền lên đường đi đến Đài truyền hình thành phố Long.

Mặc dù lớn lên ở thành phố Long, nhưng Mộc Lạp Lạp thật sự chưa từng bước vào cửa của Đài truyền hình thành phố Long.

Đài truyền hình thành phố Long đứng ở trung tâm thành phố, trên đoạn đường tấc đất tấc vàng, bên cạnh người qua lại như dệt cửi, nhưng nơi này đa số thời gian đều yên tĩnh.

Đương nhiên đó là bởi vì hầu như tất cả nghệ sĩ tới đây đều sẽ không đi từ cửa chính, bởi như vậy chắc chắn sẽ bị fan bao vây. Bọn họ thông thường đều trực tiếp đi lên lầu từ bãi đậu xe của đài truyền hình, cho nên cửa chính đài truyền hình luôn có vẻ rất yên tĩnh.

Mộc Lạp Lạp chào hỏi bảo vệ cửa, sau khi hỏi rõ chỗ thì mới đi thang máy lên lầu, tìm được khâu hợp tác với tập đoàn Thẩm thị lần này.

“Chào ngài, tôi là Mộc Lạp Lạp của tập đoàn Thẩm thị, xin hỏi chủ nhiệm Trương có ở đây không?” Mộc Lạp Lạp biểu hiện rất lễ phép.

“Chủ nhiệm Trương? Ông ta đang họp, cô đến phòng khách chờ một chút đi.”

Mộc Lạp Lạp cũng chỉ có thể đến phòng khách của khâu quảng cáo đợi, mãi đến một tiếng sau mới gặp được chủ nhiệm Trương.

Đối phương là một người đàn ông đã có tuổi, chỉ thấy cái bụng bia kia là có thể nhìn ra cuộc sống ngày thường của ông ta nhàn hạ.