Mộng Tình

Chương 137: Chỗ ngồi

Mộc Lạp Lạp không ngờ rằng ông cụ sẽ đột nhiên nói những lời như thế, bảo cô ngồi vào bên cạnh. Vậy… đây chẳng phải là ông cụ đang thừa nhận thân phận của cô?

Ánh mắt người xung quanh nhìn cô lập tức thay đổi, đều có chút khó có thể tin.

Có lẽ bọn họ đều không ngờ rằng ông cụ sẽ đột nhiên biểu đạt thái độ của mình như thế.

Hôm nay, lúc Mộc Lạp Lạp vừa bước vào Phó gia, tuy rằng mọi người đều biết có Phó Cảnh Phi đứng ở bên cạnh cô, không ai có thể làm ra chuyện gì đối với cô, nhưng trong lòng nhiều người có lẽ đều là khinh thường.

Mộc Lạp Lạp trong mắt rất nhiều người, gia thế cùng thanh danh đều có chỗ chỉ trích, người như vậy dĩ nhiên là không xứng với người nhà họ Phó. Nhưng thái độ của Phó Cảnh Phi trước đến giờ luôn rõ ràng, cưng chiều của anh đối với Mộc Lạp Lạp khiến rất nhiều người không thể nào hiểu được, nhưng phải chấp nhận.

Cá tính của Phó Cảnh Phi là tuyệt đối không thể nào cho bọn họ bất cứ cơ hội gì để bọn họ ra mặt coi thường Mộc Lạp Lạp.

Nhưng cho dù không nói thẳng ra, phần lớn người cũng nhất định là coi thường cô, chưa bao giờ coi cô như người nhà họ Phó tương lai. Bây giờ là vị hôn thê của Phó Cảnh Phi thì sao, qua một thời gian nữa ai còn biết sẽ xảy ra chuyện gì, nếu Phó Cảnh Phi bỏ Mộc Lạp Lạp, không lẽ cô còn là cái thá gì ư?

Đến lúc đó, Mộc Lạp Lạp còn chẳng phải sẽ bị đánh quay về nguyên hình.

Do đó cũng không có nhiều người đến nịnh bợ Mộc Lạp Lạp, bởi vì bọn họ cho tới bây giờ không hề nghĩ rằng Phó Cảnh Phi sẽ thật sự cưới Mộc Lạp Lạp.

Những người này đều không biết chấp niệm cùng tính chiếm hữu của Phó Cảnh Phi đối với Mộc Lạp Lạp, cho nên sinh ra ý nghĩ như vậy cũng là bình thường.

Nhưng lúc này, sau khi ông cụ nói ra câu kia, cái nhìn của mọi người đều phải thay đổi.

Rõ ràng vừa rồi ở phòng khách, thái độ của ông cụ đối với Mộc Lạp Lạp còn bất mãn, sao nhanh như thế đã thay đổi… Một số người thật sự nghi ngờ.

Mộc Lạp Lạp tiếp nhận ánh mắt nhìn chăm chú trên người mình, cũng biết tại sao bọn họ kinh ngạc như vậy.

Suy cho cùng, gia tộc càng vâng theo truyền thống văn hoá thì càng coi nặng một số quy củ của tổ tiên .

Cho nên chỗ ngồi sắp xếp theo thứ tự ở Phó gia là một biểu tượng rất quan trọng, có thể ngồi càng gần ông cụ thì chứng minh người này càng được coi trọng.

Chỗ ngồi hai bên ông cụ lần lượt đều là nhân vật bậc cha chú của Phó Cảnh Phi, sau đó mới là anh chị trực hệ của Phó Cảnh Phi.

Những người đó đều là nhân vật quan trọng ở Phó gia, cho nên ngồi ở vị trí này cũng dễ hiểu.

Nhưng ông cụ nói ra nhẹ nhàng như thế, bảo Mộc Lạp Lạp ngồi ở bên cạnh ông, vậy có lẽ khiến người ta bắt đầu xem kỹ đến thân phận bây giờ của Mộc Lạp Lạp một lần nữa.

Phó Cảnh Phi là gia chủ tương lai của Phó gia, là người thừa kế danh chính ngôn thuận, có thể cùng anh ngồi bên cạnh ông cụ đương nhiên là vợ tương lai của Phó Cảnh Phi, là bà chủ đời tiếp theo của Phó gia.

Lời nói vừa rồi của ông cụ rõ ràng là đang nói: Mộc Lạp Lạp sau này sẽ trở thành người đó.

Những người đã cảm thấy Mộc Lạp Lạp có thể sẽ bị đánh trở về nguyên hình bất cứ lúc nào, bây giờ biểu cảm trên mặt đều khó coi giống như ăn phải ruồi.

Nếu như sau này Mộc Lạp Lạp thật sự trở thành vợ của Phó Cảnh Phi… Vậy những hành vi hôm nay của bọn họ coi như đã quá đáng nghiêm trọng.

Vẻ mặt mọi người khác nhau, Mộc Lạp Lạp lại vô thức nhìn anh hai cùng chị ba của Phó Cảnh Phi. Quả nhiên, biểu cảm trên mặt bọn họ đều rất khó coi, ánh mắt của Phó Cảnh Nhu thậm chí còn mang vẻ độc ác.

Mộc Lạp Lạp nhún nhún vai, làm ra vẻ giả bộ không thấy gì cả, theo Phó Cảnh Phi cùng bình tĩnh ngồi xuống bên tay trái ông cụ.

“Nếu người đã đến đông đủ, dọn cơm đi.” Ông cụ tràn đầy uy nghiêm.

Chờ ông cụ động đũa, những người khác mới lục tục bắt đầu ăn.

Nhưng so với những bàn náo nhiệt khác, không khí ở bàn chính này có vẻ nặng nề khác thường.

Mộc Lạp Lạp lặng lẽ liếc mắt một cái với Phó Ngộ và Hứa An Chi ở một bàn khác, ánh mắt bọn họ ném tới ý tứ đều rất rõ ràng: “Chúc cô nhiều may mắn.”

… Cũng không phải là chúc cô may mắn thôi.

Nếu ánh mắt của người khác là súng, lúc này cô đã bị bắn thành cái nia.

“Ông, sao hôm nay ông… để một người không minh bạch ở bàn này của chúng ta?” Chân mày Phó Cảnh Nhu nhướn lên, ánh mắt mang theo hung ác quét thẳng về phía Mộc Lạp Lạp.

Ông cụ uống ngụm nước, tựa như nghe không hiểu: “Cảnh Nhu, cháu đang nói cái gì? Dạo này thính lực của ông hình như đã giảm xuống… Già rồi, thân thể không tốt nữa.”

Mộc Lạp Lạp không nhịn được cười trộm, ông cụ Phó này thân thể cường tráng, làm gì mà không thể nghe rõ trong khoảng cách gần như vậy.

“Ơ, ông thật là thích nói giỡn, thân thể này của ông xương cốt vẫn rất khoẻ mạnh.”

Phó Cảnh Nhu lộ ra một nụ cười vô hại, nếp nhăn ở khoé mắt cho thấy chị ta bây giờ tuy bảo dưỡng tốt nhưng tuổi tác không thấp.

Ông cụ sờ sờ râu mép, lời nói thấm thía: “Tổ tiên đã dạy rằng ai an phận thì có thể sống lâu dài, ông bây giờ rất an phận, cũng có thể sống lâu vài năm.”

Phó Cảnh Nhu vội vàng đồng ý: “Điều này rất chí lý, ông nhất định có thể sống lâu.”

Nói xong câu đó, Phó Cảnh Nhu liền cụp đầu xuống chuyên tâm dùng bữa, đáy mắt hiện lên vẻ độc ác thoáng qua.

Vừa rồi ông cụ bảo Mộc Lạp Lạp đến ngồi, nhưng cũng không thân thiết với cô quá, chỉ nói chuyện với mấy đứa con của ông ta.

Mộc Lạp Lạp thật tò mò sao hôm nay cha mẹ Phó Cảnh Phi không ở đây, nhưng lại không có cơ hội thích hợp để hỏi.

Phó Cảnh Phi hầu như không nói một câu, im lặng, mặt không biểu cảm, toàn thân đều là một bộ lạnh như băng, nhưng khi Mộc Lạp Lạp nghiêng mặt nhìn thì ánh mắt đều dịu dàng một cách khó hiểu.

“Anh Cảnh Phi, tối nay anh ở lại đây phải không?” Ngữ Đồng ngồi đối diện Mộc Lạp Lạp đột nhiên mở miệng, giọng mềm mại yếu ớt.