Mộng Tình

Chương 100: Hôn chúc ngủ ngon

Mộc Lạp Lạp thật vất vả mới khôi phục nội tâm bình tĩnh, nói với Phó Cảnh Phi: “Em biết rồi, anh yên tâm đi.”

Đáy mắt Phó Cảnh Phi nổi lên ý cười, sờ sờ đầu cô.

Bây giờ, sự thay đổi lớn nhất của Mộc Lạp Lạp so với trước kia có lẽ là cô rốt cuộc học được lắng nghe ý kiến, hoặc căn dặn của người khác. Trước kia cô rất ta đây, chẳng những không nghe ý kiến của người khác mà còn vô cùng tự đại.

Bây giờ cô nghĩ tới mình ở quá khứ, đều cảm thấy vô cùng buồn cười.

Chỗ Kim Trản Phường cách Phó gia rất xa, cho nên lúc về đến thì đã khuya lắm rồi.

Mộc Lạp Lạp vốn không muốn làm phiền dì Xảo cùng quản gia, nhưng sau khi Đậu Đậu ở sân sau nghe được tiếng xe bên ngoài thì vô cùng hưng phấn sủa lên.

Mộc Lạp Lạp bất đắc dĩ đi mở cửa sau ra, Đậu Đậu liền vẫy đuôi vọt vào, đầu dụi vào trong lòng cô, còn không ngừng ngửi tới ngửi lui.

Mộc Lạp Lạp chơi với nó một hồi, vừa định đứng dậy thì Đậu Đậu liền giãy ra khỏi tay cô, đi về phía sau lưng cô.

Mộc Lạp Lạp yên lặng đứng lên, không cần quay lại cũng biết Đậu Đậu dính ai.

Cô không khỏi nghiến răng nghĩ, quả nhiên chó của Phó Cảnh Phi nuôi đều khác biệt, con này thông minh biết rốt cuộc ai mới là người có uy nghiêm nhất trong cái nhà này, bất kể thân cận cùng Mộc Lạp Lạp, cho dù Phó Cảnh Phi chưa bao giờ dẫn nó đi tản bộ, cũng rất ít chơi với nó, nó đều thuỷ chung không quên tới nịnh bợ Phó Cảnh Phi.

Trên thực tế, Phó Cảnh Phi cũng không có rãnh rỗi đi nuôi thú cưng, con collie biên giới này là quản gia mang về, từ nhỏ nuôi đến lớn đều là người giúp việc chăm sóc. Anh cũng thật không ngờ cho dù ít khi chơi với nó, lúc nó nhìn thấy anh vẫn vẻ mặt nhiệt tình, toàn thân đều viết lên: mau đến vuốt ve tôi vài cái.

Nhưng Mộc Lạp Lạp hiểu rõ tâm tư của Đậu Đậu, con chó này rất thông minh, có lẽ là biết mặc cho ai đối tốt với nó đều nhất định phải Phó Cảnh Phi gật đầu đồng ý nó mới có thể sống ở chỗ này.

Nếu Phó Cảnh Phi nói không thích nó, bất cứ lúc nào nó cũng có thể bị tặng cho người khác.

Phó Cảnh Phi chỉ tiện tay gãi một cái trên cổ Đậu Đậu, nó liền thoải mái nằm lăn lộn trên đất, còn lộ ra cái bụng trắng hếu, vẻ vô cùng hưởng thụ.

Mộc Lạp Lạp có chút ghen tỵ khó hiểu, nói: “Gần đây chỉ cần em rãnh đều mang nó đi chơi trên cỏ, còn cho nó tiếp xúc với những đứa bạn chó khác, nhưng nó vẫn thân với anh nhất.”

Phó Cảnh Phi không hiểu nhìn Mộc Lạp Lạp: “Gì?”

“Không có gì.” Mộc Lạp Lạp hung hăng trừng Đậu Đậu một cái. “Mày là cái đồ vong ân phụ nghĩa!”

Đậu Đạu lè lưỡi thở hổn hển: “Gâu!”

Mộc Lạp Lạp nhắm mắt lại, hôm nay cô thật sự là ăn no lại có thể so đo với một con chó vấn đề này?

Vì vậy cô muốn nói sang chuyện khác, nhưng Phó Cảnh Phi lại không tính buông tha cô.

“Em đang ghen?” Anh nhướn nhướn chân mày đẹp.

“Em mà ghen cái gì?” Mộc Lạp Lạp phủ nhận.

“Ngày mai tôi bảo chú Phó tống nó đi.” Phó Cảnh Phi thờ ơ nói.

Đậu Đậu ngoẹo đầu nhìn Phó Cảnh Phi rồi nhìn Mộc Lạp Lạp, hình như nghe hiểu ý của Phó Cảnh Phi, lập tức kêu lên: “Gâu gâu!”

Mộc Lạp Lạp kinh ngạc: “Tại sao muốn tống Đậu Đậu đi?”

Đậu Đậu liền ra sức vẫy đuôi, phụ hoạ lời của Mộc Lạp Lạp: “Gâu gâu gâu!”

Phó Cảnh Phi bật cười, sau đó cúi người xuống khẽ ngoắc Đậu Đậu một cái.

Đậu Đậu vừa bị đe doạ tống đi hết sức nghe lời đưa đầu vào lòng bàn tay của Phó Cảnh Phi, cọ tới cọ lui.

Trên mặt Phó Cảnh Phi mang nụ cười, nhưng giọng nói lại khiến cho một con chó như Đậu Đậu cảm thấy mạng chó lâm nguy: “Lạp Lạp ghen mày, cô ấy không vui thì có nghĩa là tao sẽ không vui, tao không vui thì mày có thể bị tống đi, cho nên mày tốt nhất đừng làm cho cô ấy không vui, hiểu không?”

Mộc Lạp Lạp: “…” Anh nói chuyện với một con chó như vậy mà được à? Không nói nó có thể nghe hiểu hay không, cái gì gọi là cô không vui thì anh không vui, cả buổi tối nói những lời như vậy, thật sự là… còn vui vẻ một cách khó hiểu…

Vào lúc này Mộc Lạp Lạp cảm thấy rất có lỗi với Đậu Đậu.

Phó Cảnh Phi hỏi Đậu Đậu: “Nghe rõ chưa?”

Đậu Đậu: “Gâu gâu gâu gâu!”

Sau đó, khi Phó Cảnh Phi buông nó ra thì nó không chút do dự xông về phía Mộc Lạp Lạp, tiếp theo lăn qua lăn lại ở bên chân cô, vô cùng thân thiết.

Mộc Lạp Lạp: “…” Quả nhiên cô chung đυ.ng cùng Đậu Đậu lâu như vậy cũng không sánh bằng một câu nói của Phó Cảnh Phi sao!

Một tia áy náy đối với Đậu Đậu ở trong lòng Mộc Lạp Lạp liền biến mất.

Nhìn Đậu Đậu mất mặt mũi chơi đùa một hồi, Phó Cảnh Phi nói: “Đi ngủ.”

Đậu Đậu rõ ràng chơi chưa đủ, nhưng vẫn rất nghe lời đi ra sân sau, nơi đó đặc biệt chuẩn bị cho nó một cái nhà cho thú cưng ở.

Thật ra ban đầu là Đậu Đậu ở trong biệt thự, thế nhưng sau đó lớn lên, có lẽ là nó chê phạm vi hoạt động trong nhà khiến nó chơi không vui, nên không thích ở bên trong biệt thự nữa, thích ở sân sau chơi đùa với đủ loại cây cỏ.

Đậu Đậu đi khỏi, Mộc Lạp Lạp cũng định trở về phòng, còn những lời uy hϊếp Đậu Đậu vừa rồi của Phó Cảnh Phi, cô làm vẻ coi như cái gì cũng không nghe thấy.

Khoé môi Phó Cảnh Phi nhếch lên độ cong không rõ, trực tiếp kéo cánh tay của Mộc Lạp Lạp đi lên lầu: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

“Được.” Mộc Lạp Lạp vẫy tay. “Ngủ ngon.”

Tuy rằng giờ này đối với Mộc Lạp Lạp mà nói còn chưa đến mức ngủ, trước khi ngủ hay lên mạng các cái đều đã trở thành thói quen.

“Ngủ ngon.” Phó Cảnh Phi gật đầu, nhưng vẫn đứng ở trước mặt Mộc Lạp Lạp, không hề nhúc nhích.

Mộc Lạp Lạp rất buồn bực: “Anh còn không trở về phòng?”

Phó Cảnh Phi giương môi đầy thâm ý: “Tôi đang chờ em.”

“Chờ em cái gì?” Mộc Lạp Lạp vẫn chưa hiểu.

Ánh mắt Phó Cảnh Phi lấp lánh: “Tôi đang chờ em hôn chúc ngủ ngon.”