Toàn bộ quá trình Mộc Lạp Lạp xem văn kiện, Phó Cảnh Phi đều lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô, chiếc cằm đường nét duyên dáng vô thức căng thẳng.
Mãi đến sau khi cô đọc xong, ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, sau đó giọng kiên định nói: “Xin lỗi Phó Cảnh Phi, em không thể nhận.”
Tiếp đó Phó Cảnh Phi giận tái mặt trong nháy mắt, nửa híp mắt, trong con ngươi lấp loé cơn thịnh nộ.
Giọng anh lạnh lẽo, cứng rắn nói: “Tại sao?”
Hứa An Chi ở đối diện nhún vai, triệt để làm cho cảm giác tồn tại của mình xuống đến thấp nhất. Dù sao đây là chuyện nhà của người khác, anh ta vẫn không nên dính vào mới tốt…
Mộc Lạp Lạp cũng đổi lại vẻ mặt nghiêm túc: “Em không biết vì sao anh đột nhiên muốn đem những thứ này cho em… Nhưng những thứ này quá quý giá, em thật sự không thể nhận.”
“Tôi không cảm thấy những thứ này rất quý giá.” Phó Cảnh Phi hiếm khi dùng giọng điệu vô lại như thế này nói chuyện. Đầu chân mày đẹp của anh nhíu lại, ngay cả vẻ tức giận cũng là cảnh đẹp ý vui. “Tôi chỉ đơn giản cho em mấy thứ này mà thôi.”
“Nếu như anh muốn tặng quà cho em, tuỳ tiện thứ gì nhỏ, thậm chí một cây viết, em đều sẽ nhận. Nhưng những thứ này…” Mộc Lạp Lạp chỉ vào văn kiện. “Những thứ này cộng lại rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền em tính không rõ lắm, anh không thể cho em, em cũng không thể nhận.”
Thấy thái độ Mộc Lạp Lạp kiên quyết, vẻ mặt Phó Cảnh Phi lại lạnh đi vài phần: “Đây là tôi cho em, em chỉ cần nhận là được rồi.”
“Cho dù tặng quà, cũng phải coi đối tượng có chịu nhận không chứ? Phó Cảnh Phi, anh như vầy cũng quá cưỡng ép rồi.” Mộc Lạp Lạp nhịn không được muốn nhổ nước bọt.
Phó Cảnh Phi lạnh lùng nói: “Tôi cưỡng ép?”
Mộc Lạp Lạp bĩu môi: “Không nói lời nào liền muốn đem mấy thứ này cho em, còn không cho em từ chối, sao không phải là cưỡng ép?”
Phó Cảnh Phi híp mắt một cái, chân mày nhíu chặt báo hiệu tâm trạng anh giây phút này vô cùng khó chịu.
Mộc Lạp Lạp lại nói: “Hơn nữa anh thật sự không cảm thấy anh cho em những thứ này… quá quý giá ư? Thật ra em hoàn toàn không cần, anh cho em cũng không có bất kỳ tác dụng gì, cho nên anh cho em những thứ này thật sự không mấy thích hợp.”
“Thứ tôi cho em, quý giá đến đâu đều thích hợp.” Phó Cảnh Phi vẫn cố chấp như cũ.
Đối với anh mà nói, trên đời này vật trân quý đến đâu đi nữa cũng không bằng cái mỉm cười của Mộc Lạp Lạp.
Hơn nữa mấy thứ này cho Mộc Lạp Lạp, sau này nói không chừng sẽ có chỗ hữu dụng đối với Mộc Lạp Lạp.
Chẳng qua là Mộc Lạp Lạp không biết đến suy nghĩ chân thật nhất của Phó Cảnh Phi, anh cũng không thể nào nói ra.
Mộc Lạp Lạp nghe Phó Cảnh Phi nói xong những lời này, tâm trạng khẩn thiết lúc tranh cãi với Phó Cảnh Phi mới vừa rồi đều trong nháy mắt biến mất, cô chợt nghĩ, Phó Cảnh Phi thật sự chỉ đơn giản muốn đem mấy thứ này tặng cho cô.
Ở trong mắt anh, những thứ này có lẽ chỉ đơn giản là vật ngoại thân, nhưng bởi vì cô là phàm phu tục tử nên mới có thể khϊếp sợ như vậy.
Nhưng hiếm có ai khi nhìn đến nội dung văn kiện này còn có thể bình bĩnh chứ?
Trong “Hướng dẫn chuyển nhượng” rõ ràng ghi, hễ là tất cả tài sản cá nhân của Phó Cảnh Phi, từ lớn là một số xí nghiệp tư nhân tự anh đầu tư không có quan hệ với Phó gia, bất động sản, xe thể thao, đến nhỏ là đồng đeo tay, đồ cổ, những đồ vật có dấu cá nhân của Phó Cảnh Phi, cũng sẽ trong tương lai một năm lần lượt chuyển đến danh nghĩa Mộc Lạp Lạp.
Sở dĩ trong tương lai một năm là bởi vì trong thủ tục sang tên có một số thứ phiền phức, phải theo thủ tục chính quy, không thể bị người ta chỉ ra bất cứ vấn đề gì, nên cần thời gian dài như vậy.
Mộc Lạp Lạp đánh giá sơ lược một phen, tổng giá trị những thứ này ít nhất là trên mười con số.
Những vật đáng tiền như thế Phó Cảnh Phi lại có thể dễ dàng chuyển tặng cho cô như vậy, thậm chí đã lưu loát ký xuống tên của mình ở dưới góc phải của trang cuối.
Ba chữ Phó Cảnh Phi theo thể chữ Khải, viết đẹp đẽ phóng khoáng, nhưng lại khiến cho trong lòng Mộc Lạp Lạp vô cùng trĩu nặng.
Cô thật sự không thể nào hiểu được rốt cuộc là trạng thái tâm lý như thế nào mới đôn đốc Phó Cảnh Phi làm ra quyết định như vậy.
Trên cơ bản, ngoại trừ những tiền bạc, tài sản dính líu cùng Phó gia, tất cả những thứ Phó Cảnh Phi sở hữu đều cho cô.
Nếu như cô cũng ký tên ở đây, như vậy một năm sau, cho dù không có Mộc gia, thậm chí rời khỏi Phó Cảnh Phi, cô cũng có thể có cuộc sống áo cơm không lo, hoàn toàn không cần lo lắng bất kỳ vấn đề sinh tồn nào.
Hơn nữa dựa theo những thứ cô nắm giữ lúc đó, sẽ có rất nhiều người muốn đến bợ đỡ cô.
Tổng giá trị những thứ này quá chấn động, Mộc Lạp Lạp đến bây giờ đều có chút không dám tin tại sao Phó Cảnh Phi muốn làm như thế.
Cho dù… Cho dù yêu thích, có thể đem tất cả mọi thứ mình có tặng cho đối phương, chuyện như vậy Mộc Lạp Lạp từ quá khứ cho đến nay chưa bao giờ nghe hoặc thấy qua.
Mà Phó Cảnh Phi lại dễ dàng bày một nan đề như vậy ở trước mặt cô.
Nhìn vẻ phiền muộn của Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi nhướn mày nói: “Tôi nói rồi, mấy thứ này ở chỗ tôi cũng không coi vào đâu, em lấy đi cũng sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì đối với tôi.”
Điểm này Mộc Lạp Lạp tuyệt đối sẽ không nghi ngờ. Phó Cảnh Phi hào sảng (hào phóng + sảng khoái) cho cô như vậy chứng minh anh quả thật không hề cần mấy thứ này.
Dù sao đi nữa sau lưng anh còn có một Phó gia, tài sản của Phó gia còn là những con số xa xỉ.
Nhưng cho dù như vậy, Mộc Lạp Lạp vẫn không có cách nào thuyết phục mình đồng ý, cô không có cách nào tiếp nhận.
Nhưng vẻ mặt của Phó Cảnh Phi lại nói cho cô biết, bản hiệp ước ngày hôm nay mặc kệ cô muốn hay không, đều phải ký.
Bởi vì quyết định anh đã ra, từ trước đến giờ chưa hề thay đổi.
Mộc Lạp Lạp thật sự lâm vào lựa chọn khó đôi đường.