Hứa An Chi cười nói: “Xem ra gần đây tình cảm của hai người phát triển không tệ.”
Phó Cảnh Phi nhàn nhã rót một tách trà cho Mộc Lạp Lạp, mặt mũi hiện lên vẻ đắc ý: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Hứa An Chi gõ gõ cái tách trên bàn: “Phó Cảnh Phi, cái bộ dáng này của cậu thật là đặc sắc.”
Chiếc cằm đường nét rõ ràng của Phó Cảnh Phi khẽ nâng: “Như nhau.”
Sau khi Mộc Lạp Lạp nhìn Phó Cảnh Phi rót cho mình tách trà thì uống nó từ từ, vừa suy nghĩ người đẹp thì động tác tuỳ ý uống trà cũng đều cảnh đẹp ý vui, lại vừa cảm thấy đề tài đàm luận của hai người bọn họ chẳng phải nên được sự đồng ý của đương sự… cũng chính là cô rồi hãy nói ư?
Chú ý tới khoé miệng hơi co rút của Mộc Lạp Lạp, Hứa An Chi làm bộ quan tâm một câu: “Lạp Lạp, cô làm sao vậy, không thích Đại Hồng Bào? Đổi trà Long Tĩnh Tây Hồ cho cô nhé?”
Đột nhiên đề tài câu chuyện chuyển đến trên người mình, Mộc Lạp Lạp không quen, cười khan nói: “Không có, vì tôi hơi mệt chút, nghỉ ngơi một lát.”
Ngay sau đó trong mắt Phó Cảnh Phi mang theo quan tâm: “Lượng công việc hôm nay rất lớn?”
Mộc Lạp Lạp thành thật trả lời: “Công việc lúc trước của Ric bây giờ đều giao cho em làm. Ric chính là cái người hãm hại em trước đó.”
“Vậy ngày mai xin nghỉ không đi làm, ở nhà nghỉ ngơi.” Phó Cảnh Phi không hề cảm thấy lời của mình có gì không ổn, trong con ngươi sâu sắc là một mảnh điềm tĩnh.
Mộc Lạp Lạp than thở: “Anh là ông chủ, em chỉ là một viên chức văn phòng nho nhỏ, làm sao có thể nói không đi liền không đi?”
“Tôi đã bảo em đến chỗ tôi làm.” Bàn tay với khớp xương rõ ràng của Phó Cảnh Phi nhẹ nhàng vuốt ve tách trà, môi mỏng khẽ mở. “Như vậy lúc nào em muốn nghỉ ngơi, lúc nào muốn đi làm đều có thể.”
“Như thế em sẽ bị những đồng nghiệp khác ghen tỵ.” Mộc Lạp Lạp than thở. Phó Cảnh Phi cao cao tại thượng, dĩ nhiên là sẽ không biết hoàn cảnh của viên chức bình thường, điều cần không phải là đặc biệt độc hành, mà là làm thế nào hoà mình vào.
Trừ phi đã lớn mạnh giống như Phó Cảnh Phi, không cần đi đón ý nói hùa với bất cứ kẻ nào, có thể cứng đầu cứng cổ, nếu không thì vẫn là chạy không thoát khỏi các quy tắc tự định của xã hội này.
Lý lẽ này trong quá khứ Mộc Lạp Lạp không hiểu, cũng không muốn tuân thủ, cho nên mới chịu nhiều thua thiệt như vậy.
Thời điểm đó cô cũng không ngờ rằng, khi cô sống quá mức tuỳ tiện, nói toạc móng heo, thì cũng đã đang âm thầm dẫn tới căm ghét.
Nếu tên của bạn là Phó Cảnh Phi, có thể hoàn toàn làm lơ bất cứ quấy rầy gì của ngoại giới, đứng trên đỉnh núi thờ ơ quan sát nhân gian, nếu không thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thành thật sống.
Chẳng qua, thành thật sống cũng có lạc thú của thành thật sống. Tuy phong cảnh đỉnh núi tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy cô quạnh. Cảm giác cao xử bất thắng hàn* cũng không phải người bình thường có thể chịu được.
(*cao xử bất thắng hàn: ở chỗ trên cao không khỏi cô đơn lạnh lẽo)
“Ghen tỵ? Ai dám ghen tỵ em?” Ánh mắt Phó Cảnh Phi hiện lên sự lạnh lùng: “Em chỉ cần ở bên cạnh tôi thì không ai dám ghen tỵ em.”
Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình nhất định là không nói rõ được vấn đề này cùng Phó Cảnh Phi, bởi vì anh vốn đứng trên đỉnh núi, đương nhiên không rõ nhân gian khó khăn cùng nhân thế bất đắc dĩ.
Đổi thành Mộc Lạp Lạp của kiếp trước cũng không thể thật sự lĩnh hội được đạo lý này.
Nhưng bây giờ sống lại một kiếp, nghĩ thông suốt rất nhiều nghi hoặc, cũng làm ra không ít thay đổi.
Hứa An Chi ở bên cạnh nói chen vào: “Tôi nói, các người muốn tình chàng ý thϊếp cũng không cần ở ngay trước mặt của tôi chớ, xem tôi một mình cô đơn, đáng thương dường nào.”
Mộc Lạp Lạp nhịn không được hỏi: “Nghe nói mới yêu đương cùng một cô gái ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, sao là người cô đơn được?”
“Cô nói là Camille? Berkeley? Hay là Alina? Tôi gần đây cảm thấy rất hứng thú đối với phụ nữ tóc vàng mắt xanh, nhưng không biết cô nói rốt cuộc là ai. Dù sao tin đồn bạn gái liên quan tới tôi ở trong chốn giang hồ thật là nhiều vô kể.” Hứa An Chi vẫn phong cách ngả ngớn như cũ, nhưng trả lời trôi chảy khiến Mộc Lạp Lạp hoàn toàn không lấy được tình hình thật sự của anh ta.
Mộc Lạp Lạp liếc trắng mắt ở trong lòng, chuyện tình sử phong phú của người đàn ông này, tốc độ thay đổi bạn gái có lẽ sắp vượt qua tốc độ cô thay quần áo, cô nói: “Vậy có lẽ là Margaret đi.”
Ánh mắt Hứa An Chi sáng lên: “Margaret là ai? Lạp Lạp, cô định giới thiệu cho tôi sao?”
Mộc Lạp Lạp vẻ mặt lạnh lùng: “Margaret là một con chó nhà tôi nuôi trước đây.”
Hứa An Chi: “…”
Phó Cảnh Phi ở bên cạnh Mộc Lạp Lạp trong mắt mỉm cười, trước đây anh hiếm khi thấy được bộ dáng nghẹn lời kinh ngạc của Hứa An Chi, cảm thấy rất là mới mẻ.
“Phó Cảnh Phi, sao bây giờ người của anh cũng học anh ba phần bản lĩnh nói liếng thoắng, sau này hoàn toàn có thể cùng theo tôi làm luật sư.” Hứa An Chi lắc đầu, không ngừng than thở.
Phó Cảnh Phi tỉnh bơ: “Đây là báo ứng.”
Bầy không khí gặp mặt như thế còn thoải mái hơn so với tưởng tượng của Mộc Lạp Lạp. Tuy rằng cô không quen Hứa An Chi mấy, nhưng bởi vì lời lẽ chọc cười thỉnh thoảng của anh ta nên lập tức gần gũi rất nhiều, khiến cô không mảy may cảm thấy lúng túng ở chỗ này.
Sau khi uống trà xong, tuy Phó Cảnh Phi vẫn khuôn mặt lạnh lùng như cũ nhưng ánh mắt đã nhu hoà, anh đặt thực đơn ở trước mặt Mộc Lạp Lạp: “Hôm nay Hứa An Chi mời khách, em cứ việc chọn món ăn em thích.”
Mộc Lạp Lạp nhướn nhướn mày, cười rất vui vẻ: “Há, luật sư Hứa hào phóng như vậy?”
Hứa An Chi dùng tay quạt gió: “Hai người này ân ái thật sự loá mắt tôi.”
Anh ta là loại đàn ông rất có sức quyến rũ, giở tay nhấc chân đều mang vẻ phong tình nhưng cũng không nữ tính. Ngũ quan đủ anh khí khiến trên người anh ta có chút vẻ đào hoa, còn tăng thêm mùi vị hormone nam tính, toàn thân đều tràn đầy vẻ mê người.
Nhưng bên trong phần mê hoặc quyến thật ra có sương mù dày đặc.