Mộng Tình

Chương 72: Về nước

Đương nhiên là Mộc Lạp Lạp không cách nào lãnh hội được một tuần này Phó Cảnh Phi xuất ngoại, đối với người đồng hành mà nói là có bao nhiêu dày vò.

Tất cả công việc đều bị dồn nén cao độ, mỗi khảo sát, hội nghị, đàm phán đều chỉ có thời gian cực kỳ ngắn, hành trình chặt chẽ, ngay cả trợ lý bình thường nhất cũng sắp ăn không tiêu.

Nhưng bọn họ cũng chưa phải là mệt nhất, bởi cho dù bận rộn nhưng cũng chỉ phụ trách chuẩn bị công việc vặt vãnh trước.

Người cực khổ nhất đương nhiên là ông chủ Phó Cảnh Phi của bọn họ. Anh ngựa không dừng vó chạy khắp bốn quốc gia Châu Âu, thời gian ở mỗi quốc gia đều bị rút đến ngắn nhất. Ngoại trừ đối phó với lộ trình dọc đường không ngừng, tất cả thời gian cá nhân còn lại đều lấy ra.

Trong gần một tuần lễ anh ở đây đều chỉ là mở cuộc họp cùng với các quốc gia khác, tổng cộng tiến hành bảy tám cuộc, lại càng không nói đến những đàm phán lời lẽ sắc bén khác.

Làm đệ nhất thư ký, Khương Nghị duy trì khí thế mặt lạnh trước sau như một, không sợ hãi đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Phi, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

Nhưng trên thực tế trong lòng anh ta nhổ nước bọt một lần lại một lần, cuối cùng nể mặt tiền lương kết xù mà tiếp tục nhẫn nại cuộc sống bận rộn không phải của người.

Lần đi công tác này có thể nói là nhốn nháo hoảng loạn, cũng may tố chất của mọi người đều không thấp, thành công đối phó với mọi vấn đề có thể xuất hiện, thật sự trước cuối tuần đã hoàn thành đầu đuôi mỗi một kế hoạch.

Đặc biệt là Phó Cảnh Phi với tư cách người lãnh đạo, có thể nói là phương thức lãnh đạo giang sơn vững vàng, trong đôi mắt đen quyến rũ kia chỉ có lãnh đạm cùng bình tĩnh.

Cuối cùng khi đám người bọn họ hạ cánh thì giờ địa phương vừa mới mười giờ tối thứ sáu.

Người thường không cách nào biết được lý do chuyến đi lần này vội vàng là vì cái gì, Khương Nghị là thư ký đương nhiên biết rất rõ ràng.

Cho nên sau khi máy bay hạ cánh, anh ta rời đi trước để an bài xe đưa Phó Cảnh Phi đi.

Mọi người nhìn ông chủ vóc người cao ngất, toàn thân tây trang màu đen ngồi xe rời khỏi, đều hiếu kỳ vây quanh Khương Nghị.

“Khương Nghị, đây là tình huống gì vậy?”

“Luôn cảm thấy cậu biết chút tin tức nội tình, chuyến đi lần này ông chủ vội vã như thế rốt cuộc là vì cái gì?”

“Đúng vậy, tôi cá là ông chủ nhất định gấp gáp trở về làm gì đó.”

Những người thanh niên này đều có khiếu trên thương trường, đều tốt nghiệp từ những trường đại học hàng đầu thế giới, tuổi còn trẻ nhưng đã đứng ở cấp trên của đế quốc thương nghiệp, thời điểm bọn họ thao túng con số thì khiến cho kẻ địch run sợ trong lòng, mà bây giờ nhàn rỗi mọi người đều vô cùng nhiều chuyện.

“Muốn biết? Đi hỏi tổng giám đốc là được rồi.” Khương Nghị mặt không đổi sắc, ngũ quan của anh ta thanh tú, thế nhưng luôn nghiêm mặt, dáng vẻ rất không dễ tới gần. Tuy nhiên người quen đều biết anh ta chỉ là mặt tê liệt điển hình mà thôi, thật ra thì nội tâm nhiệt tình như lửa.

“Xì, đừng hẹp hòi như vậy mà, trước kia tôi có nghe nói qua, tổng giám đốc có bạn gái phải không?”

Khương Nghị liếc qua: “Muốn tôi gọi điện thoại cho tổng giám đốc, để anh ấy đích thân nói cho cậu biết không?”

Người hỏi rốt cuộc cũng ngậm miệng.

Dù sao chuyện riêng tư của ông chủ nên ít đàm luận một chút vẫn tốt hơn. Khương Nghị tin tưởng vào đạo lý này.

Mà giờ khắc này Mộc Lạp Lạp không có nhận được tin tức nói Phó Cảnh Phi đã trở về từ trước, cho nên cô cũng không biết.

Lúc này cô đang ở trong một khu giải trí xa hoa của thành phố Long, tất cả đồng nghiệp bộ thư ký đều đang chơi ở đây.

Vì là sinh nhật của một đồng nghiệp, mà người đồng nghiệp này khuôn mặt nhỏ nhắn, ngực cao, eo nhỏ, chân dài kết giao với một bạn trai có tiền, nghe nói là một phú nhị đại*, gần đây theo đuổi rất căng, biết sinh nhật của đồng nghiệp, muốn mời tất cả người trong bộ đi ăn.

(*phú nhị đại: con nhà giàu đời thứ hai)

Thật ra Mộc Lạp Lạp từ chối. Sau khi cô sống lại cũng không hề tới chỗ này nữa. Có lẽ cũng bởi vì kiếp trước chơi rất nhiều, bây giờ đã mất đi kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Nhưng không thể chối từ thịnh tình của người khác, hơn nữa lần này bởi vì có người mời khách, hầu như tất cả đồng nghiệp đều đồng ý đi, vả lại là chỗ tương đối sang trọng ở thành phố Long, mọi người càng hăng hái.

Mộc Lạp Lạp gần như là bị bắt tới chỗ này. Vừa mới tan tầm, vị phú nhị đại kia liền gọi một người bạn, đưa tất cả hơn mười người của bộ thư ký đến khu giải trí.

Cô bị động nhận lấy tất cả sắp xếp, bao gồm ngồi cùng xe với ai, ngồi xe của ai.

Ở trên xe, Mộc Lạp Lạp trước tiên gởi một tin nhắn cho chú Phó, nói cho ông ấy biết hôm nay cô không về ăn cơm tối, sẽ về trễ chút.

Dĩ nhiên là chú Phó không thể nói cái gì, chỉ hồi âm dặn dò đơn giản, bảo cô chú ý an toàn.

“Hey, sao Lạp Lạp và Lưu Hi hai người không hăng hái lắm vậy?” Người nói chuyện là Khưu Dĩnh, rất sôi nổi trong bộ thư ký, là người trong mười chuyện ngồi lê đôi mách thì có tám là do cô ta khơi dậy. Trên chiếc xe này, ngoại trừ tài xế ra thì có ba người ngồi, Mộc Lạp Lạp, Khưu Dĩnh và Lưu Hi trợ lý của Lina – người bị Mộc Lap Lạp liệt vào đối tượng nghi ngờ trước kia. Lưu Hi là một người thiên về tính tình trầm lặng, không thích nói lắm, cho nên bầu không khí trên xe căn bản đều là Khưu Dĩnh thúc đẩy.

Lưu Hi là trời sinh tính cách buồn buồn, cũng là cô gái rất bình thường, cho nên chỉ xấu hổ nói một câu: “Không sao, các cô vui vẻ là được rồi.”

Mộc Lạp Lạp chỉ đơn giản không có hứng thú với vui chơi, nhưng cũng không muốn làm mất mặt mũi của người mời, cho nên nặn ra nụ cười, nói: “Tôi đang đói bụng, chờ khi tôi ăn no thì có hăng hái.”

Người lái xe là người bạn của vị phú nhị đại kia, dáng dấp rất bình thường, nhưng ăn mặc khá một chút. Mộc Lạp Lạp nhìn lướt qua sơ sơ, chỉ cảm thấy đồng hồ trên tay y rất có phẩm vị.

Lúc ấy Khưu Dĩnh xung phong ngồi ở ghế lái phụ, còn thật nhiệt tình nói chuyện phiếm với người đàn ông. Nhưng cô ta không có chú ý tới, ánh mắt của người đàn ông luôn hữu ý vô ý xuyên qua kính chiếu hậu, đặt ở trên người Mộc Lạp Lạp.