“Thiếu gia, trên điện thoại di động của Mộc tiểu thư có gì đó, chắc là cô ấy hy vọng chúng tôi nhìn thấy, tôi lập tức gởi cho anh.”
Trước khi gọi điện thoại cho Thẩm Văn Xương, Phó Cảnh Phi đi ra sân bay, ngồi lên chiếc xe đã sớm chờ ở nơi ấy, sau đó trên điện thoại di động liền có email của vệ sĩ gởi.
Email rất chi tiết, liệt ra từng hàng tất cả tin tức trong điện thoại di động của Mộc Lạp Lạp, bao gồm chuyện cô muốn báo cho biết.
Trong đó có một đoạn điện thoại di động ghi âm, Phó Cảnh Phi tựa lưng vào ghế ngồi chờ ghi âm chậm rãi phát ra. Gương mặt đẹp như tranh vẽ của anh theo ghi âm mà dần dần hiện đầy hơi mù.
Khi trong xe khôi phục lại yên tĩnh lần nữa, ghi âm hoàn toàn kết thúc, sắc mặt của Phó Cảnh Phi đã băng lạnh tới cực điểm, một độ cong có vẻ tàn nhẫn ở khoé môi khiến cho người ta chỉ nhìn cũng đều cảm thấy khϊếp sợ.
Sau ghi âm trên điện thoại di động, Phó Cảnh Phi lại xem đến tin tức của cô.
Là Mộc Lạp Lạp viết lại tất cả những gì cô phát hiện, đồng thời dặn dò người vệ sĩ kia nếu cô không tan làm theo như thời gian bình thường thì nhất định là gặp phải phiền toái.
Nếu như bọn họ không có cách nào đối phó với phiền toái này thì kiên nhẫn đợi, sau đó liên lạc với Phó Cảnh Phi.
Lúc ấy Mộc Lạp Lạp thật ra có dự cảm kế hoạch đầu của Mộc Diệp không được thì thủ đoạn tiếp theo nhất định sẽ càng ác độc, nói không chừng một kích liền thắng lợi.
Cho nên chỉ dùng anh để chuẩn bị cho dự tính xấu nhất, nói chung cũng chỉ có phiền toái lớn mới cần Phó Cảnh Phi đích thân đến giải quyết.
Mà đoạn ghi âm trong tay Mộc Lạp Lạp này chính là một lợi thế lớn nhất, có lời nói của Ric, cô ta làm nhân chứng sẽ không thành lập.
Về phần vật chứng còn lại, ai có thể bảo đảm không người nào xâm nhập qua máy tính của cô? Tuỳ tiện tìm một nhân viên kỹ thuật đến kiểm tra một chút xem, người xâm nhập luôn sẽ lộ ra một ít dấu vết, chẳng qua quá trình này có thể cần chút thời gian.
Mà căn cứ vào xử lý mọi khi của tập đoàn Thẩm thị đối với người phản bội, bọn họ sẽ không cho đối tượng tình nghi nhiều thời gian như vậy để chứng minh bản thân.
Mộc Lạp Lạp còn nhờ Phó Cảnh Phi một chuyện, bảo anh đi điều tra một chút cái gọi là tiết lộ bí mật, rốt cuộc là tiết lộ đến ai, từ đó chẳng phải có thể biết người hành động trong đó rốt cuộc là ai?
Tuy nhiên Mộc Lạp Lạp cũng không hề nghĩ tới thật có thể điều tra ra cái gì, chỉ muốn phân đoạn đó có thể chứng minh cô không có làm ra chuyện tiết lộ bí mật là được rồi. Lúc Mộc Diệp làm điều này chắc chắn sẽ không ngu ngốc để cho mình đứng ra, cũng sẽ không để cho người ta tra đến chỗ ả.
Chẳng qua chỉ cần có phần ghi âm này, còn lo lắng cái gì chứ. Một câu Mộc Diệp kia của Ric chính là chứng cứ tốt nhất.
Giây phút này Phó Cảnh Phi đã xem xong email, âm thanh trầm thấp đi nhiều, sau một hồi im lặng không nói, anh bỗng mở miệng hỏi thư ký ngồi ở vị trí kế bên tài xế: “Người ở nội bộ Thẩm thị có truyền về tin tức gì không?”
Thư ký Khương Nghị đã ở bên cạnh Phó Cảnh Phi rất nhiều năm. Người ngoài nhận thức vị thư ký này là người tuyệt đối nghiêm túc, không nói cười tuỳ tiện, nhưng bọn họ không biết rằng thật ra anh ta chỉ là mặt tê liệt bẩm sinh mà thôi, bất kể nội tâm cuồn cuộn cỡ nào, trên mặt đều bình tĩnh trước sau như một.
Có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này, ít ra thoạt nhìn đều là vẻ trấn tĩnh, anh ta mới có thể trổ hết tài năng đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Phi nhiều năm như vậy.
Lúc này trong lòng Khương Nghị đang không ngừng gào thét, may là bên ngoài trước sau như một mặt không chút thay đổi, ngay cả đầu chân mày cũng không ngọ ngoạy chút nào.
Anh ta nói: “Đã được tin tức mới nhất.”
Lúc Khương Nghị nói chuyện thì cả người đều thấp thỏm, bởi vì anh ta biết đợi lát nữa nói ra khỏi miệng thì anh ta cũng sẽ bị lửa giận của ông chủ lan đến, trở thành người vô tội bị liên luỵ.
Sống mũi thẳng tắp của Phó Cảnh Phi ở trong tranh sáng tranh tối tạo thành độ cong duyên dáng, môi nhàn nhạt nhếch lên một bên, lạnh lùng hời hợt: “Nói.”
“Trước khi Thẩm Văn Xương quay về công ty, Mộc tiểu thư đã bị giam lại, nhốt cô ấy trong căn phòng tối kia từ buổi chiều cho tới hừng đông, hình như không có cơm ăn nước uống… Mãi cho đến khi Thẩm Văn Xương về tới, cô ấy mới được thả ra.”
Nói xong câu cuối cùng, Khương Nghị quả thật có cảm giác thấy chết không sờn.
Nếu không phải vì mặt anh ta tê liệt, lúc này trên mặt anh ta khẳng định đều là sợ hãi.
Nhưng nét mặt Phó Cảnh Phi tỉnh táo hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh ta. Sau khi nghe Khương Nghị nói thì anh không có nổi giận, cũng không có làm ra bất kỳ hành động phát tiết lửa giận gì, chỉ là từ từ khép mắt lại.
Khương Nghị ở trước mặt trái lại thấp thỏm, ông chủ không nổi giận càng đáng sợ hơn nữa cơ…
Phó Cảnh Phi không nói một câu, trong xe dần dần tràn ngập không khí nghiêm nghị, mãi đến khi anh mở mắt ra lần nữa.
Phó Cảnh Phi dời đầu về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt xâm nhập vào trong bóng đêm ở bên ngoài, trong đôi mắt đen nhánh sâu sắc kia lúc này nhuốm một tầng mây đen dầy đặc.
Trong ánh mắt từng lạnh lẽo cứng rắn như bàn thạch, dưới ánh đèn neon lập loè bên ngoài lại giống như có sụp đổ, mãi đến cuối cùng xung quanh vành mắt của Phó Cảnh Phi lại ửng đỏ không dễ phát hiện.
Ở nơi không ai thấy được, bàn tay đang khoác lên đùi của anh ngón tay nắm thành nắm đấm thật chặt, trên mu bàn tay là một mảng xanh kinh người.
Khi Khương Nghị sắp quên mất thời gian thì Phó Cảnh Phi mới rốt cuộc mở miệng: “Gọi điện thoại cho Thẩm Văn Xương.”