Sau khi nhìn đến người đừng ngoài cửa là Mộc Lạp Lạp thì vẻ giận dữ trên mặt Thẩm Văn Xương lập tức ngây ra.
Tiếp đó hắn hít sâu một cái, đủ loại cảm xúc ở trong mắt không ngừng tràn ra, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một mảnh u ám.
Thẩm Văn Xương không nhịn được phất phất tay, để người đàn ông cúi đầu rời đi trước.
Lúc người đàn ông đi thoáng qua Mộc Lạp Lạp, Mộc Lạp Lạp nhìn anh ta một cái, là một người đàn ông diện mạo tuấn tú. Mộc Lạp Lạp theo lễ phép cười với anh ta một cái.
Đầu của anh ta lập tức thấp hơn, bước chân đi cũng rối loạn một chút.
Mộc Lạp Lạp đi vào, rất cung kính đặt văn kiện trên bàn làm việc của Thẩm Văn Xương: “Thẩm tổng, tài liệu của ngài.”
Thẩm Văn Xương “Ừ” một tiếng, tức giận trên mặt từ từ biến mất.
“Tài liệu đã đưa đến, vậy tôi không quấy rầy ngài làm việc, đi trước.” Mộc Lạp Lạp lúc này không có dự định tiếp xúc nhiều với Thẩm Văn Xương. Dù sao bây giờ cô còn chưa có nhiều nhược điểm của Mộc Diệp, nói với bất cứ ai cũng sẽ không có người tin tưởng, sẽ không làm nên chuyện gì, nói không chừng còn có thể biến khéo thành vụn, gây rắc rối cho mình.
Nhưng hiển nhiên Thẩm Văn Xương không phải là một người dễ đối phó, cũng không định bỏ qua cho cô lúc này.
“Đứng lại.” Thẩm Văn Xương lạnh lùng mở miệng.
Mộc Lạp Lạp vốn định giả bộ không nghe thấy gì, xoay người rời đi, nhưng nghĩ lại sau này mình vẫn còn làm việc ở đây, chuyện như vầy không chừng còn có thể gặp phải lần nữa, để tránh phiền phức sau này, bây giờ mệt một chút trước thì tốt hơn.
Kết quả là, Mộc Lạp Lạp ngoan ngoãn uốn cong thắt lưng: “Thẩm tổng, ngài còn có chuyện gì ạ? Xin phân phó.”
Nét mặt Thẩm Văn Xương mang đầy vẻ nghi hoặc, khi mở miệng thì mang theo một hai phần giễu cợt: “Bây giờ lễ phép như vậy, hôm qua lúc ăn cơm chẳng phải là rất khéo mồm lắm miệng sao?”
Mộc Lạp Lạp cúi đầu bác lại: “Hôm qua còn chưa có ăn cơm ạ, con người tôi đây rất quái lạ, chỉ cần đói liền dễ nói nhảm, nếu như đυ.ng chạm ngài, thật sự xin lỗi.”
Cách nói chuyện như vậy thật đúng là không giống với Mộc Lạp Lạp. Cô làm thế nào cũng không thể cúi đầu thua thiệt người khác, như bây giờ rõ ràng là đang tìm bậc thang xuống, ý muốn thừa nhận ngày hôm qua.
Hầu kết của Thẩm Văn Xương chuyển động, vẻ mặt thay đổi nhiều lần.
Một là đang rất lấy làm lạ với thái độ của Mộc Lạp Lạp giây phút này, hai là nghĩ đến quan hệ giữa Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi ngày hôm qua, không khỏi cảm thấy bực bội.
Người này hôm nay lại giống như biến thành một người khác, chẳng những không có lời nói ác độc kiêu ngạo của ngày hôm qua, mà giọng nói đều hoà nhã cung kính, thật khiến hắn khó hiểu.
“Mộc Lạp Lạp, không phải là cô đang nung nấu chiêu gì chuẩn bị chơi đùa chứ?” Trong giọng nói của Thẩm Văn Xương tràn đầy nghi ngờ.
Biết mình bây giờ gần như không có nhân phẩm cùng tín nhiệm đáng kể, Mộc Lạp Lạp đành phải nói: “Tôi muốn nung nấu chiêu gì cũng không thể ở ngay trước mặt của ngài ạ. Tôi đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao?”
Thẩm Văn Xương suy nghĩ một chút, cảm thấy Mộc Lạp Lạp nói có lý. Chẳng phải cô ta làm cái gì cũng biểu lộ ra ở trên mặt sao?
“Ngài yên tâm, nếu tôi đến đây làm việc thì sẽ hoàn toàn từ giã con người của trước kia. Ít ra trong công việc tôi rất nghiêm túc, tuyệt đối không phải là Mộc Lạp Lạp mà ngài quen biết trước kia.”
Cả nửa ngày Thẩm Văn Xương rốt cuộc gật đầu, hời hợt nói: “Ừm.”
Mộc Lạp Lạp thở phào nhẹ nhõm, nghĩ nếu đã nói thành như vậy, Thẩm tổng cũng nên tạm thời buông tha cho cô chứ?
Nào ngờ cô chuẩn bị rời đi, Thẩm Văn Xương lại nảy sinh ý nghĩ bất chợt hỏi một câu: “Ai bảo cô đưa văn kiện tới đây?”
Mộc Lạp Lạp nói: “Giúp đồng nghiệp đưa tới.”
“Những chuyện này là nội dung việc làm của cô?” Thẩm Văn Xương bỗng nhíu nhíu mày.
“Đương nhiên là…” Ánh mắt Mộc Lạp Lạp liếc nhìn mọi bày biện trên bàn của Thẩm Văn Xương, hờ hững trả lời hắn. “Mới tới luôn phải làm việc nhiều chút.”
Thẩm Văn Xương cười lạnh một tiếng: “Tôi trước đây không biết cô còn có ý định làm tốt tình bạn bè với đồng nghiệp?”
Mộc Lạp Lạp ngẩng đầu nhìn lại hắn, cười rạng rỡ: “Chuyện ngài không biết còn nhiều.”
Cô một câu là ngài, thái độ tôn kính khiến cho Thẩm Văn Xương không thể bới ra được một cái gai nào, cuối cùng chỉ có thể khoát khoát tay, hơi có chút không cam lòng để cô đi.
Đóng cửa văn phòng tổng giám đốc, Mộc Lạp Lạp dựa ở trên cánh cửa thở phào một hơi. Không nói chứ, khí thế mới vừa rồi của Thẩm Văn Xương vẫn có chút doạ người.
Cô đứng một lát rồi đàng hoàng đi thang máy xuống dưới lầu, quay lại với công việc của mình vẫn là tốt hơn một chút.
Về phần bộ dáng lúc nổi giận vừa rồi của Thẩm Văn Xương lặng lẽ bị cô vất ra sau đầu.
Sau đó công việc rốt cuộc cũng lơi lỏng một ít, Mộc Lạp Lạp thành công trước khi tan làm đã hoàn thành những nhiệm vụ Ric giao cho cô, cũng may không phải là quá khó khăn, hơi tự tin về cơ bản có thể xử lý tốt.
“Được, cô đi đi, ngày mai gặp.” Ric chỉ đơn giản liếc nhìn sơ những tài liệu lay động ở trong tay, cũng không có phân biệt tỉ mỉ, thuận miệng bảo Mộc Lạp Lạp đi.
Nghĩ đến lát nữa gặp mặt cùng Ngôn Viễn, sau đó còn có một tổ tông chân chính chờ cô, Mộc Lạp Lạp chỉ cảm thấy tan tầm lòng giống như nước sông cuồn cuộn.
Ngôn Viễn hẹn cô hôm nay, cũng không biết sẽ nói cái gì, Mộc Lạp Lạp cảm thấy lát nữa mình lại phải xốc lên tất cả tinh thần đi đối phó, ngàn vạn lần không thể để vị thanh mai trúc mã này phát hiện bất kỳ không đúng gì.
Nếu lơ là làm lộ ra ở trước mặt y lúc ấy, Mộc Lạp Lạp nhất định sẽ mắng chết mình.
Suy cho cùng y coi như là người đã từng hiểu rõ mình nhất trên thế giới này.
Suy nghĩ của Mộc Lạp Lạp bay tới nơi khác, cũng không chú ý trong mắt Ric chợt loé lên khôn khéo.