Mộng Tình

Chương 32: Tôi cùng với em

Đại khái trong khoảnh khắc đó Mộc Lạp Lạp cảm giác được vẻ mặt của mình nhất định rất kỳ quái.

Hôm qua mới tan rã trong không vui, hôm nay lại đi Thẩm thị họp, chẳng lẽ là có hợp tác gì?

Quả nhiên những thương nhân này cuộc sống đều phân biệt vô cùng rõ ràng, chỉ cần có liên quan tới lợi ích làm ăn thì ân oán cá nhân gì cũng có thể để qua một bên.

Mộc Lạp Lạp nhịn nửa ngày cũng nhịn không được hỏi dò suy nghĩ của Phó Cảnh Phi, rốt cuộc vẫn phải mở miệng hỏi anh: “Anh muốn hợp tác với Thẩm Văn Xương?”

“Chỉ là họp mà thôi.” Phó Cảnh Phi liếc Mộc Lạp Lạp một cái, cười như không cười hỏi ngược lại: “Em đang khẩn trương?”

“…”

Đương nhiên Mộc Lạp Lạp sẽ không nói cho anh biết ý nghĩ trong lòng cô lúc này.

Dù sao vẫn còn có chút lo lắng, chuyện kia chưa xác định được thì hoàn toàn cũng không có cách nào nói rõ.

Mộc Lạp Lạp hiểu rõ tâm trạng bây giờ của mình, có thể được cơ hội sống lại đã là trời cao ban ơn, trong tình huống này, ý nghĩa của Phó Cảnh Phi đối với cô không tầm thường.

Chỉ có người đàn ông này là an ủi duy nhất vào lúc cuộc đời cô đau khổ nhất. Chỉ có anh khiến cho Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình cũng không có bị toàn thế giới vứt bỏ, bất kể gặp phải gì, chỉ cần quay đầu đều sẽ thấy bóng dáng của Phó Cảnh Phi.

Thế nhưng càng như vậy, tâm tình lo được lo mất trong lòng Mộc Lạp Lạp sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Giả như Phó Cảnh Phi không hề tin tưởng cô giống như cô nghĩ, ngộ nhỡ Phó Cảnh Phi cũng chọn rời đi giống như những người khác, vậy cô còn lại gì?

Suy nghĩ như vậy khiến Mộc Lạp Lạp rất u sầu.

Cô sợ Phó Cảnh Phi hợp tác với Thẩm Văn Xương, sau đó cũng sẽ chọn Mộc Diệp, từ nay về sau sẽ không ai ủng hộ cô.

“Em không có gì để khẩn trương, anh suy nghĩ nhiều rồi.” Mộc Lạp Lạp mạnh miệng, tiện thể lái đề tài câu chuyện. “Sau khi tan việc em phải đi gặp Ngôn Viễn, chắc sẽ về trễ một chút, vậy ừm… cơm tối anh không cần chờ em.”

Khoé môi mới vừa rồi còn vểnh lên lập tức xụ xuống, tốc độ Phó Cảnh Phi trở mặt khiến Mộc Lạp Lạp cảm thán lần nữa. Cho nên những cảm xúc bị anh ta cảm động cũng chỉ là biểu hiện giả tạo ấy mà! Ai có thể chịu được những cảm xúc biếи ŧɦái hoá này!

“Đã biết.” Giọng của Phó Cảnh Phi lập tức trở nên lạnh như băng, trong giọng nói cũng không có vô cùng tình nguyện.

Cho nên con người hoàn toàn không bao giờ biết thoả mãn. Phó thiếu gia trước đây không lâu gây lộn trước mặt Mộc Lạp Lạp, tuyệt đối không thể có bất kỳ chung sống hoà bình gì với cô, bây giờ chỉ bởi vì cô không cùng ăn tối với mình thì sẽ vô cùng không vui.

Nhất là đối tượng ăn cơm với Mộc Lạp Lạp còn là cái gã Ngôn Viễn kia…

Nếu đổi thành những người khác, Phó Cảnh Phi cũng sẽ không có bất cứ cảm giác nguy cơ gì, nhưng gã này là Ngôn Viễn. Y là thanh mai trúc mã của Mộc Lạp Lạp, tình bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên của hai người không phải người bình thường có thể so sánh. Nếu Ngôn Viễn muốn Mộc Lạp Lạp làm chuyện gì, cô ấy có thể cũng sẽ không cự tuyệt.

Thậm chí Phó Cảnh Phi không dám khẳng định tất cả thay đổi gần đây của Mộc Lạp Lạp có phải là bởi vì Ngôn Viễn hay không.

Vẻ mặt hơi tối sầm, Phó Cảnh nhìn chằm chằm chiếc cổ thon dài của Mộc Lạp Lạp vài lần, rồi lại yên lặng di chuyển ánh mắt, bắt đầu tính toán.

“Tôi sẽ tới đón em.”

“Hả?”

Ngón tay Phó Cảnh Phi vân vê cằm, vẻ lạnh như băng trên mặt trong nháy mắt ấm áp như ngày xuân: “Tôi chờ em.”

“Mộc Lạp Lạp: “…”

Xác định đây là Phó Cảnh Phi đó sao?

Trong trí nhớ của Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi luôn không nói cười tuỳ tiện, lãnh đạm trầm mặc, khi đối diện với Mộc Lạp Lạp cũng chưa từng biểu lộ một chút biểu cảm gì, cả người giống như giếng cổ khó dò, sâu không thấy đáy.

Có thể trở thành người thừa kế hoàn toàn xứng đáng của Phó gia, bản lĩnh của Phó Cảnh Phi rốt cuộc bao lớn, Mộc Lạp Lạp cũng không thể tưởng tượng ra. Người này ít khi bày ra quá nhiều bản lĩnh ở trước mặt cô, nhưng từ bữa tiệc đó cũng có thể thấy được, mặc dù anh luôn luôn khiêm tốn nhưng chỉ một câu nói mà thôi cũng có thể khiến cho Mộc Chính Thịnh ước gì nhanh chóng gả Mộc Lạp Lạp tới Phó gia. Địa vị của anh ở Phó gia gần như đạt tới đỉnh điểm.

Thành phố Long có rất nhiều người nói, ông cụ của Phó gia thân thể khoẻ mạnh, còn có thể quản lý Phó gia nhiều năm, nhưng nếu Phó Cảnh Phi muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể nắm quyền Phó gia.

Thế nhưng bởi vì mình thay đổi sau khi sống lại, liên đới khiến hướng đi của rất nhiều chuyện khác với kiếp trước, bao gồm Phó Cảnh Phi của giây phút này.

Nụ cười của Phó Cảnh Phi cô nhìn thấy trong mấy ngày nay còn nhiều hơn so với tất cả nụ cười của Phó Cảnh Phi trong nhiều năm ở kiếp trước, cũng khiến cho Mộc Lạp Lạp hiểu, thì ra lúc Phó Cảnh Phi ngẫu nhiên cười lên cũng tựa như thiên đường.

Cô không hiểu người này lắm. Ngoại trừ chấp niệm biếи ŧɦái của anh đối với cô, Mộc Lạp Lạp thật ra không biết chút gì về anh.

“Vậy đến lúc đó em sẽ nhanh nhanh.” Mộc Lạp Lạp nghe Phó Cảnh Phi nói muốn đợi cô, trả lời rất mau.

Cô và Ngôn Viễn nói chuyện chắc sẽ không kéo dài quá lâu, cũng chỉ là xem lần này Ngôn Viễn có ý định gì, kế hoạch sau này của y và Mộc Diệp là gì.

Mộc Lạp Lạp chuẩn bị tiếp tục theo như kế hoạch của mình, tạm thời án binh bất động trước.

Kế hoạch của cô đều là cuộc chiến lâu dài, cũng không gấp được.

Trong dự đoán của Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp sẽ bảo anh về không cần chờ cô, thế nhưng cô lại nhân nhượng không chút do dự.

Điều này khiến cho con ngươi của Phó Cảnh Phi hơi loé lên, rất lâu mới khôi phục bình tĩnh.

Dựa theo tình huống thường ngày, tài xế sẽ dừng xe cách Thẩm thị một con đường, Mộc Lạp Lạp sẽ đi bộ tới.

Nhưng hôm nay có Phó Cảnh Phi ở trên xe, tài xế không được lệnh rốt cuộc nên làm thế nào, lúc chạy gần đến nơi thì hỏi một câu: “Mộc tiểu thư, cô vẫn xuống ở chỗ này ạ?”

Mộc Lạp Lạp lập tức nói: “Dừng ngay chỗ cũ đi.”

Nếu cô theo Phó Cảnh Phi cùng xuất hiện ở Thẩm thị, tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì. Dù sao cô đều biết năng lực trêu hoa ghẹo nguyệt của Phó Cảnh Phi, người này luôn mang hào quang, có thể dễ dàng giành được sự chú ý của mọi người.

Nếu cô quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh Phó Cảnh Phi thì lập tức sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Đến lúc đó không biết lại sẽ gây ra phiền toái gì.

Phó Cảnh Phi hỏi một câu: “Em xuống xe ở chỗ này à?”

“Ừm… Mỗi ngày ngồi xe rất buồn chán, đi bộ một chút cũng tốt.” Mộc Lạp Lạp không muốn nói cho anh biết suy nghĩ thật của mình, tuỳ tiện tìm một cái cớ khiến người ta cũng chẳng tin.

Phó Cảnh Phi gật đầu, không vạch trần cũng không hỏi nhiều.

Tài xế thấy Phó thiếu gia không phản đối, cũng dựa theo lời của Mộc Lạp Lạp, ngừng xe ở đầu phố.

Mộc Lạp Lạp cười khan nói với Phó Cảnh Phi: “Vậy chúng ta buổi tối gặp.”

Sau khi nói xong thì không kịp chờ mở cửa xe ra chuẩn bị xuống xe, kết quả trước khi mở cửa xe đã bị Phó Cảnh Phi bắt lấy cổ tay.

“Tôi cùng với em.”