Hợp Đồng Hết Hạn

Chương 2: Phí chia tay.

“Gì cơ?” Anh cau mày hỏi, như thể cô vừa nói điều gì đó khó tin lắm vậy.

“Đến thời hạn rồi, cái hợp đồng kia ấy.” Khương Khả Vọng né tránh ánh mắt anh, khó khăn mở miệng, “… Vừa đúng lúc, chia tay luôn đi.”

Cô biết, Bùi Úc đã quên mất rồi.

Khoảng thời gian ba năm trôi qua nhanh như vậy, chớp mắt đã là ngày cuối cùng. Anh khác cô, mỗi ngày cô đều bấm ngón tay tính xem bọn họ còn bao nhiêu thời gian. Khương Khả Vọng cảm giác được sức mạnh nơi vòng eo đã lỏng lẻo, anh rút tay về: “Sang thư phòng rồi nói tiếp.”

Không đợi Khương Khả Vọng ngồi dậy, anh đã đi ra khỏi phòng trước, để lại cho cô một bóng lưng.

Nghe tiếng bước chân của anh một xa dần, cô chậm chạp một lúc lâu, không tin được bản thân đã nói ra lời ấy rồi. Xốc lại tâm tình, cô vào phòng để quần áo, lấy một bộ quần áo ra mặc. Dù sao thì mặc áo choàng tắm đi chân đất, không giống như đang nói chuyện chia tay lắm.

Khương Khả Vọng đứng trước thư phòng gõ cửa hai cái, từ bên trong vọng ra một giọng nói, “Vào đi”, cô đẩy cửa vào.

Bùi Úc đã đem hợp đồng khi đó ra, ngồi trước bàn đọc sách xem. Lúc trước, thỏa thuận này cũng là kí ở nơi này. Lần đầu tiên cô đến đây, ngồi đối diện với anh ở chiếc bàn đọc sách này. Anh kí tên xong, buông bút xuống hỏi cô: “Đã suy nghĩ kĩ chưa?”

Trang giấy nhẹ nhàng được đặt xuống mặt bàn, Bùi Úc buông hợp đồng xuống, hỏi câu hỏi như trước kia: “Đã suy nghĩ kĩ chưa?”

Cô vẫn gật đầu: “Nghĩ kĩ rồi.”

Bùi Úc cũng gật đầu, giống như đang đối xử với một nhân viên bình thường xin nghỉ việc, rất kiên nhẫn và đầy thiện ý. Anh chỉ vào cái ghế bên cạnh cô: “Ngồi đi.”

Cô ngồi xuống, nghe được anh hỏi: “Có thể nói cho tôi nghe lí do được không?”

Khương Khả Vọng chưa từng nghĩ đến tình cảnh bây giờ. Cô nghĩ với tính cách của Bùi Úc, chắc chắc rằng sau khi xác nhận cô đã nghĩ kĩ rồi, sẽ không chút do dự nào nói một câu: “Được.”

Nghĩ đến đây, cô bỗng có chút mất mát.

Nhưng bây giờ anh đang hỏi cô lí do, không hiểu sao cô lại càng thấy mất mát hơn.

“Em không…” Khương Khả Vọng chưa từng nghĩ tới nên trả lời vấn đề này như thế nào. Cô vô thức muốn nói một câu, “Em không thích anh”, nhưng vừa nói ra hai chữ, cô bỗng phát hiện ra bản thân thật buồn cười.

Giữa bọn họ làm gì có chuyện thích hay không thích, nếu nói như vậy, lại thành không đánh đã khai.

Giọng của Khương Khả Vọng nhỏ dần: “Chỉ là em không muốn một cuộc sống như thế này nữa.”

“Cuộc sống như thế này.” Bùi Úc trầm thấp lặp lại lần nữa.

“Em muốn lập một kế hoạch cho tương lai của mình”, nói chia tay với kim chủ, còn có thể nói như thế nào nữa đây, không gì hơn: “Sau này em muốn dựa vào bản thân.”

Sau đó, cô cảm ơn anh ba năm nay đã chiếu cố cho, như thế mới là một quy trình hoàn chỉnh.

Khương Khả Vọng hơi hé miệng, nhưng lại không nói nên lời.

Trong thư phòng lâm vào trạng thái yên lặng.

Bùi Úc chỉ tốn nửa phút suy nghĩ, bày tỏ rằng mình đã hiểu: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Giống như được đặc xá, cô ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt không rõ ý vị của anh, nụ cười nhàn nhạt treo ở bên môi.

“Khả Vọng, em trưởng thành rồi.”

***

Khương Khả Vọng chuyển về nơi ở ban đầu.

Trước khi sống cùng với Bùi Úc, cô sống một mình trong một căn hộ của nhân viên cạnh trường đại học. Đây là căn nhà của ông bố nhà giàu mới nổi của cô. Để đó không dùng sau hai năm mướn, bây giờ căn nhà trống rỗng.

Cô dùng nguyên một ngày để lau dọn căn nhà cũ này, sau đó tiếp đón trợ lí và luật sư của Bùi Úc trong phòng khách nhỏ nhắn.

“Khương tiểu thư, thật ra cô không cần phải sống ở đây đâu.” Trợ lí Vương nhìn chung quanh. Trong phòng sạch sẽ, gọn gàng, nhưng chung quy lại cũng đã không ở vài năm rồi, trên nền tường có mấy vết loang lổ: “Bùi tiên sinh nói rằng, căn biệt thự kia tặng cho cô.”

Luật sư Hà ngồi bên cạnh cũng gật đầu phụ họa, đẩy một cái hợp đồng cho cô: “Khương tiểu thư có hộ khẩu ở Bắc Kinh, không có bất động sản nào dưới tên, cô có thể chấp nhận chuyển nhượng. Cô chỉ cần kí một cái ở đây thôi, phần còn lại chúng tôi sẽ làm hết.”

Lại là hợp đồng, một hợp đồng vô tận. Có lẽ trong mắt họ, trên thế gian này, cái gì cũng viết bởi hai màu đen trắng mới có thể khiến lòng người yên tâm.

Khương Khả Vọng dựa vào sofa, lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của Bùi tiên sinh, biệt thự lớn như thế quản lí cũng không dễ, tôi sợ không mời nổi người giúp việc.”

“Cô cứ đùa.” Trợ lí Vương cung kính nói: “Đây là một chút tâm ý nhỏ của Bùi tiên sinh. Nếu cô nhận, cô có thể trực tiếp bán, đều theo ý muốn của cô.”

Thấy cô bất động, anh ta vỗ nhẹ luật sư bên cạnh, đưa ra một hợp đồng khác: “Bùi tiên sinh còn phân phó, đưa 5% cổ phần của Bùi thị cho cô.”

Người trực tiếp làm ra hợp đồng, luật sư Hà thầm hít một hơi, bây giờ anh ta vẫn còn không chắc chắn được ý nghĩ của Bùi Úc.

Tặng bất động sản còn chưa tính, số cổ phần cũng quá khoa trương rồi đấy. 5% nghe thì nhỏ, nhưng nếu là của Bùi thị đáng giá cả trăm tỉ đôla trên thị trường thì… Bùi Úc hạ thủ bút này thực sự có hơi lớn rồi, anh ta cũng không phải là người quá rộng rãi.

Có phải trợ lí Vương sai chỗ nào rồi không thế? Như thế này sao lại là chia tay được? Dùng để cầu hôn còn đang dư ấy chứ.

Nhưng Khương Khả Vọng cũng không buồn nhìn lấy một cái, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ kháng cự: “Tôi không cần.”

“Khương tiểu thư…” Trợ lí Vương khó xử nhìn cô, quay đầu nhìn luật sư Hà, hai người đưa mắt nhìn nhau.

“Nếu đã chia tay rồi, tôi giữ cổ phần công ty của Bùi tiên sinh thì không phải phép, cũng không tiện lắm.” Khương Khả Vọng buông tay xuống, cúi người rót thêm trà cho họ. “Có khả năng là Bùi tiên sinh hiểu lầm rồi. Tôi không có ý định xin anh ấy cái gì cả, sau này cũng sẽ không dây dưa gì nữa. Hai vị còn chuyện gì nữa không?”

Đã nói đến mức này, trợ lí Vương cũng chỉ có thể hậm hực cùng luật sư Hà tạm biệt cô rời đi.

Anh ta nhớ chuyện cách đây ba năm, Khương Khả Vọng và Bùi Úc ở bên nhau, cũng chính là do một tay anh ta làm tất mọi thứ. Còn nhớ khi Bùi Úc hỏi cô có muốn thứ gì không, cô nở một nụ cười xán lạn nói rằng muốn một chiếc xe Lamborghini. Khương Khả Vọng vốn không phải kiểu người che giấu ham muốn vật chất, bây giờ cô nói không muốn thì chính là không muốn thật.

Chiếc xe dưới tầng từ từ rời đi, Khương Khả Vọng lẳng lặng đứng trên ban công nhìn xuống, kéo rèm cửa “soạt” một cái.

***

Việc hai người chia tay, cô cũng không đặc biệt nói cho bất cứ ai cả.

Khương Khả Vọng ở nhà nghỉ ngơi, trải qua vài ngày trong tĩnh lặng, cô cảm thấy rất thoải mái. Cô rất tự tại, chỉ là lúc ra ngoài thì cần khiêm tốn một chút.

Khi Comilla đến cửa tìm cô, chị ta cũng cảm thấy kì quái: “Sao em lại sống ở đây?”

Cô trả lời qua loa: “Gần đây phải viết luận văn tốt nghiệp, ở đây gần trường nên khá là thuận tiện ạ.”

Khương Khả Vọng vẫn còn đang đi học, mặc dù thời gian lên lớp rất ít. Năm nay là năm thứ tư rồi, thời gian này đúng là thời gian để bảo vệ luận án.

Comilla cũng không để tâm, sau khi “ồ” một tiếng thì vui vẻ ngồi xuống, nói với cô: “Nói em nghe một tin tốt nè.”

“Tin tốt gì?”

“Đạo diễn Tư Phàm đích thân gọi điện cho chị, nói rằng muốn gặp em nói chuyện. Ông ấy có một kịch bản mới rất hợp với em.” Comilla vui vẻ ôm cô, “Khả Vọng, em sắp nổi rồi!”

Chu Tư Phàm là một đạo diễn khi nghe tên xong là chẳng phải lo lắng về vấn đề phòng vé nữa.

Hiện tại thị trường phim không thể so được với mấy năm về trước. Sự can thiệp của vốn liếng quá nhiều, chất lượng phim vàng thau lẫn lộn, phòng vé biến động lên xuống, nhà đầu tư lỗ vốn là chuyện hết sức bình thường. Duy chỉ có ông ta là một dòng nước trong, một bộ phim thương mại cũng có chất lượng tốt, liên tục lập nên kỷ lục phòng vé trong nước.

Khương Khả Vọng nghe xong chỉ vuốt ve tay Comilla, không vui vẻ như chị ta.

Comilla không tin cô không kích động, không từ bỏ mà lắc lắc tay cô: “Em có chuyện gì thế? Lúc nào cũng muốn trở thành nữ lang*, giờ lại không có chút phản ứng gì cả.”

*Nữ lang: một từ dùng để chỉ những diễn viên nữ nổi tiếng nhờ một tác phẩm.

Dù sao trước kia Khương Khả Vọng cùng lắm cũng chỉ là diễn một kịch bản nhỏ, hoặc là diễn viên đóng vai mua nước tương* trong một bộ phim lớn. Nói đằng sau cô có kim chủ, cũng chẳng ai tin.

*Mua nước tương: chỉ diễn viên qua đường, cảnh ít(?).

“Tuần trước phim của đạo diễn Chu được công chiếu, lễ thủ ánh* mời Bùi tiên sinh làm khách quý. Hai người họ có quen biết, quan hệ rất tốt.”

*lễ thủ ánh: là việc thực hiện nghi thức công chiếu phim điện ảnh hoặc là phim truyền hình. Trước ngày chiếu phim một ngày, đoàn làm phim sẽ tổ chức một buổi ra mắt, chủ yếu là để chúc mừng, tuyên truyền, tung hoa, để người tham gia xem trước một đoạn ngắn đặc sắc, thậm chí là cả bộ phim, dùng để hấp dẫn nhiều người đi rạp chiếu phim mua vé xem phim hơn. Buổi ra mắt thường sẽ mời diễn viên chính để lấy tiếng.

“Ý em đây là do quan hệ của Bùi tiên sinh sao?” Comilla bừng tỉnh, bảo sao ngay cả buổi thử vai đối phương cũng cắt bớt đi.

Khương Khả Vọng mỉm cười: “Đây là phí chia tay của anh ấy cho em. Bọn em chia tay rồi.”

“Gì cơ?” Comilla sốc đến mức nói không nên lời. Như bị đánh một cái thật mạnh, trong ánh mắt còn có chút chán nản. So với người trong cuộc là Khương Khả Vọng, chị ta còn sa sút hơn nhiều.

“Xin lỗi chị Comilla, sau này vất vả cho chị rồi.” Khương Khả Vọng thành khẩn xin lỗi, “Không còn kim chủ nữa, chúng ta chỉ có thể tự lực cánh sinh mà thôi.”

“Vì sao lại chia tay?” Comilla trợn tròn mắt.

Khương Khả Vọng suy nghĩ một chút, hài hước nói: “Thượng vị* không thành.”

*Kiểu như trèo cao. Nôm na như các nương nương trong hậu cung xưa thì là thăng cấp bậc ấy.

“Em em…” Comilla nhẫn nhịn nửa ngày, thở dài: “Em thật ngốc, sao lại kích động như thế cơ chứ?”

Nói xong, chị ta cũng chỉ miễn cưỡng chấp nhận sự thật này, hỏi cô: “Chia tay thật à, không có nước quay lại?”

Khương Khả Vọng nghiêm túc lắc đầu: “Chị Comilla, đặt giúp em vé máy bay về Hàng Châu đi, em muốn về ở với mẹ mấy ngày, giải sầu một chút.”

Cô là người Hàng Châu, từ khi bước vào giới giải trí làm nghệ sĩ, số lần về nhà rất ít ỏi.

“Được thôi.” Comilla vội vàng cầm điện thoại, vừa xem qua chuyến bay, vừa dò xét nhìn vẻ mặt của Khương Khả Vọng. Chỗ nào giống như vừa mới chia tay, cần giải sầu chứ?

Chuyến bay được đặt là vào sáng ngày hôm sau, Khương Khả Vọng mặc một cây đen đi ra ngoài. Đến gần trưa, cô ra khỏi xe taxi, đi vào tiểu khu.

Chuyện về nhà cô không nói cho mẹ biết. Cô đã không về nhà lâu lắm rồi, sợ bà mẹ nhà cô mà biết trước thì nhất định sẽ cuống cuồng thu xếp, làm nguyên một bàn thức ăn lớn, mà cô lại cũng chẳng ăn được bao nhiêu.

Đứng trước cửa nhà rồi cô mới phát hiện ra mình quên đem theo chìa khóa. Đang định gõ cửa, điện thoại di động trong túi đột nhiên reo lên.

Khương Khả Vọng nhìn thấy tên mẹ mình trên màn hình điện thoại, ngớ người ra, thật quá đúng lúc rồi.

Cô không nghe, mặc cho tiếng chuông kêu, trực tiếp gõ cửa luôn. Không biết mẹ cô sẽ kinh hỉ* đến mức nào đây, vừa gọi điện thoại cho con gái, con gái đã đến trước mặt.

*Kinh hỉ: Ngạc nhiên + vui mừng.

“Két” một tiếng, cửa từ từ được mở ra, Khương Khả Vọng lùi về phía sau hai bước.

“Sao lại là anh?” Trong chốc lát, cô không dám tin vào mắt mình.

Người mở cửa, chính là Bùi Úc.

Anh ôm con mèo quất mập mạp trong lòng, con mèo này mẹ cô nhặt được ở ven đường rồi đem về nuôi, từ trước đến nay vốn không thích gần người. Thế mà giờ phút này nó lại rất mềm mại ngoan ngoãn rúc vào khuỷu tay của anh.

“Đi vào đi đã.” Anh bình tĩnh nhìn cô, nhường đường cho cô vào.