*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ảnh sưu tầm
Trên tàu, Doãn An Nhiên gọi điện cho Chu Minh Nghĩa, nói cho hắn biết y muốn dẫn Sở Tĩnh đến chỗ ba mẹ ở bên kia chơi, để Chu Minh Nghĩa không cần phải lo lắng, cuối tuần tự mình nghỉ ngơi đi.
Đến “nhà mẹ đẻ” của Doãn An Nhiên, cả hai được chào đón và tiếp đãi nồng nhiệt.
Đổng Vân tay trái ôm tay phải, quay bên trái nhìn Doãn An Nhiên, quay bên phải nhìn Sở Tĩnh, sau đó ngẩng đầu nói với Chu Trọng Hàn: “Ái chà, hai đứa bé này đúng là có chút giống nhau.”
“Đúng vậy!” Chu Trọng Hàn mỉm cười thẳng thắn gật đầu.
Nhìn thấy vết thương trên mặt Doãn An Nhiên, Đổng Vân hỏi: “An Nhiên, cái mặt này là xảy ra chuyện gì?”
“Lúc làm việc không cẩn thận bị va một cái.” Doãn An Nhiên cười nói, Sở Tĩnh đứng bên cạnh nghe, trong lòng vô cùng áy náy.
Hai người ở lại Chu gia qua đêm, ngủ ở phòng khách. Hôm sau thức dậy, cả nhà cùng Sở Tĩnh ra ngoài ăn điểm tâm, sau đó đi dạo ở công viên, vui vẻ hòa thuận.
Bầu không khí gia đình ấm áp, có mẹ dịu dàng yêu thương, có cha nghiêm khắc nhưng rất chu đáo, tất cả đều là những điều Sở Tĩnh không có được. Cậu gần như là thích Đổng Vân – mẹ của Doãn An Nhiên ngay lập tức. Tính cách Đổng Vân dịu dàng, bà yêu thương Sở Tĩnh giống như con trai mình vậy, nắm tay Sở Tĩnh không buông. Sở Tĩnh vô cùng hâm mộ kiến thức của Chu Trọng Hàn. Chỉ mới ngây người ở đây một ngày ngắn ngủi, Sở Tĩnh đã không muốn rời đi.
Buổi tối ăn xong cơm tối, Doãn An Nhiên nói muốn cùng Sở Tĩnh tản bộ, hai thanh niên cùng nhau ra ngoài. Đi dọc theo đại lộ Tân Hải, mãi cho tới khi đèn đường thắp sáng lên, ánh trăng treo cao.
Đi mệt rồi, Doãn An Nhiên và Sở Tĩnh cùng nhau ngồi xuống
trên bờ kè ven biển.
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng phía chân trời, Sở Tĩnh nhỏ giọng nói: “Thật sự không muốn đi….”
“Vậy cậu ở lại đi.” Doãn An Nhiên giật dây, y hy vọng cậu có thể nghe theo, ở lại, y sẽ giúp Sở Tĩnh tìm một công việc tử tế, để cậu thoát khỏi hoàn cảnh trước kia, trải qua cuộc sống của người bình thường. Trước kia y không tiện nhắc tới, sợ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Sở Tĩnh. Y cảm thấy bây giờ là lúc thích hợp.
“Không….” Sở Tĩnh nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn về xa xăm, trên gương mặt trẻ con phảng phất một nét trưởng thành sớm, khóe miệng nở nụ cười cô đơn, sầu não.
“Vì sao?” Nhìn nụ cười của Sở Tĩnh, Doãn An Nhiên tránh không khỏi đau lòng.
“Anh không biết gì về tôi cả….”
“Đúng vậy, tôi không hiểu hết toàn bộ về cậu, nhưng tôi biết cậu không phải người xấu. Cậu là bạn của tôi, tôi chỉ cần biết điều này là đủ rồi.” Doãn An Nhiên nghiêm túc nói.
Sở Tĩnh nở nụ cười, quay đầu sang nhìn Doãn An Nhiên, “Anh ấy…, thật đúng là ngây thơ mà. Anh chả lẽ chưa bao giờ nghĩ tới tôi tiếp cận anh là có mục đích sao? Anh không sợ tôi lừa anh, sợ tôi hại anh hả?”
Doãn An Nhiên tự tin cười nói, “Thôi đi! Lúc mới quen cậu cũng đâu có biết thân thế bối cảnh của tôi? Cậu muốn lừa cái gì ở tôi? Cậu có thể lừa tôi cái gì? Cậu tại sao lại muốn hại tôi? Tôi không tin!”
Sở Tĩnh thở dài một tiếng, “Anh ấy, thật là, tại sao anh lại không đề phòng tôi?”
“Đề phòng cái gì? Tại sao phải đề phòng?”
“Trước kia tôi không biết thân thế của anh, nhưng hiện tại thì biết rồi, chẳng lẽ anh vẫn không sợ tôi lừa anh?”
“Cậu có thể lừa gạt tôi cái gì?”
“Này, anh phải biết anh còn có một người bạn trai cực kỳ có tiền!” Sở Tĩnh nhịn không được nhắc nhở.
Doãn An Nhiên gật đầu một cái, “Đúng vậy, tôi biết mà. Vấn đề là cậu cảm thấy ai có thể gạt được anh ấy? Cậu sao?”
Sở Tĩnh nghĩ nghĩ, tự giễu cười một cái, “À, cũng đúng!”
“Là vậy đó!” Doãn An Nhiên bày ra tư thế anh lớn, đưa tay vỗ vỗ lưng Sở Tĩnh, “Cậu nghe tôi, có được không? Ở lại đây đi, tìm một công việc mới, nhất định là tốt hơn quay về đó rất nhiều.”
Sở Tĩnh im lặng một lát, lắc đầu, “Không…”
“Cuộc sống trước kia của cậu có cái gì tốt mà lưu luyến vậy? Thôi được rồi, cho dù cậu thích chơi bi-da, ở chỗ này cũng có thể chơi mà. Hơn nữa, kiếm sống bằng cá cược nói cho cùng cũng không phải nghề đứng đắn gì, ngày nào hay ngày đó. Bản thân cậu cũng đâu có thích cuộc sống không có cảm giác an toàn như thế đúng không. Cậu bây giờ còn trẻ, nhưng tương lai sau này biết phải làm sao?”
Nghe Doãn An Nhiên nói, Sở Tĩnh lại nhớ tới vẻ mặt của ông chú lớn tuổi lần trước thua dưới tay cậu, xám xịt, tiều tụy, mang theo sự mệt mỏi không thể giải thoát cùng thống khổ, đôi mắt lờ mờ không nhìn thấy ngày mai, càng ngày càng…. lún sâu, càng ngày càng sa đọa. Cậu rùng mình một cái, hiện tại của những người này, chính là tương lai sau này của cậu.
“Cậu rốt cuộc là đang do dự cái gì?”
Nhìn bầu trời đêm, ánh sáng của những vì sao phản chiếu trong mắt Sở Tĩnh, đôi mắt đen láy của cậu xinh đẹp như những vì tinh tú, Doãn An Nhiên ngồi bên cạnh im lặng nhìn cậu, chờ cậu lên tiếng.
“Tôi….” Sở Tĩnh nở nụ cười, khóe miệng lại lộ ra nụ cười vừa trêu ngươi vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Chàng trai này biết rõ dung mạo của mình không tầm thường, nhưng chưa từng có ý định tận dụng ưu điểm lớn nhất này, nụ cười này của cậu chỉ là vô thức mà thôi.
“Mặc kệ anh có tin hay không, tôi kể cho anh nghe thân thế của tôi, chuyện gia đình của tôi, đều là sự thật.” Sở Tĩnh nói.
“Tôi tin!” Doãn An Nhiên vội vàng lên tiếng.
Sở Tĩnh cười khổ một tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bầu trời đêm.
“Mẹ tôi là một gái nhảy, cha tôi là một tay cờ bạc chuyên nghiệp, bọn họ không có chính thức kết hôn, mối liên hệ duy nhất giữa họ chính là tôi cùng cái tên trên giấy khai sinh. Ba tôi là một cao thủ chơi bi-da lỗ, kỹ thuật của tôi là học được từ ông ấy.”
“Bọn họ bây giờ ở đâu?” Doãn An Nhiên nhịn không được hỏi.
“Mẹ tôi chết rồi, cha thì mất tích. Tôi cũng không biết ông ấy bây giờ đang ở chỗ nào. Ông ấy bỏ đi vứt tôi lại đây, mặc tôi tự sinh tự diệt.” Sở Tĩnh kể ra một cách bình tĩnh lãnh đạm. Doãn An Nhiên nghe, trái tim cũng phải run rẩy.
“Tôi lúc còn nhỏ vẫn thường theo ba tôi ra vào những nơi hỗn tạp, chưa cao hơn bàn bi-da bao nhiêu đã bắt đầu chơi bi-da, sau khi cha tôi bỏ đi thì chỉ còn một mình tôi lăn lộn. Tôi thích tự do, không muốn đi theo làm chó cho vị đại ca nào, tôi chán ghét chém chém gϊếŧ gϊếŧ. Chỉ muốn dựa vào chút kỹ thuật chơi bóng đó lăn lộn kiếm chén cơm ăn. Thế nào, tôi rất không ra gì đúng không?” Sở Tĩnh dùng giọng điệu không sao cả mà nói ra.
“Không, không phải.”
Đối với câu trả lời của Doãn An Nhiên, Sở Tĩnh chẳng hề để ý. Cậu cho rằng Doãn An Nhiên không biết được vấn đề bên trong, nhưng thật ra, Doãn An Nhiên hiểu rất rõ. Một đứa trẻ có thân thế như Sở Tĩnh, thường thường không có chỗ ở cố định, ăn cũng không đủ no, trên người không xu dính túi, không có được cuộc sống bình thường. Thử hỏi Sở Tĩnh làm sao có thể đến trường, làm sao có thể đi học, cậu không đi lăn lộn thì sống làm sao bây giờ?
“Về sau tôi quen được vài người bạn, chúng tôi ở chung một chỗ, đánh cược thắng, kiếm được tiền mọi người cùng xài, gặp khó khăn cũng cùng nhau chia sẻ. Sau đó nữa, một người trong đám bạn cần tiền gấp, đi vay nặng lãi một số tiền, thật ra cũng không phải rất nhiều, không ngờ tới lãi mẹ đẻ lãi con, để càng lâu nợ lại càng nhiều. Lúc cậu ta vay chúng tôi là người bảo lãnh, cậu ta trả không được, chúng tôi phải trả thay….”
“Vậy bạn của cậu đâu?” Doãn An Nhiên nhìn thấy vẻ mặt Sở Tĩnh càng lúc càng đau khổ, y thật cẩn thận hỏi thăm.
“Chết rồi….”
“Chết rồi….. vậy sao còn phải trả?”
“Người có chết thì nợ vẫn còn đó, chúng tôi đã ký tên thì nhất định phải gánh, ngân hàng tư nhân ngầm sẽ không chịu bỏ qua cho chúng tôi.” Giọng nói Sở Tĩnh nghe rất nặng nề.
“Vậy…. mấy người bạn còn lại kia đâu?” Doãn An Nhiên có dự cảm không lành, ngập ngừng hỏi.
“Một người cũng chết rồi, một người khác thì tàn phế, còn một người thì chạy trốn. Hiện tại chỉ còn lại một mình tôi. Chỉ còn một mình tôi….” Giọng nói Sở Tĩnh nghẹn ngào.
Doãn An Nhiên không biết những năm qua đã phát sinh chuyện gì, nhưng có thể mơ hồ cảm nhận được quá khứ đã xảy ra chuyện rất thê thảm. Sở Tĩnh so ra nhỏ hơn y năm tuổi, năm nay chỉ mới hai mươi mốt, nghĩ tới những gì mà cậu nhóc này đã trải qua trong những năm qua, Doãn An Nhiên cảm thấy cực kỳ đau lòng.
“Trước kia còn nhỏ ngu dốt, chỉ biết cùng nhau lăn lộn thì phải trọng tình trọng nghĩa, cứ nghĩ tất cả mọi người ai cũng trọng tình trọng nghĩa. Bây giờ, tôi không còn nghĩ như vậy nữa….” Sở Tĩnh nhìn bầu trời đêm phun ra một câu, cười lạnh. Tiếng cười của cậu Doãn An Nhiên nghe vào lại thấy sôi máu.
“Cậu nợ bao nhiêu tiền?” Doãn An Nhiên hỏi.
“Không phải chuyện của anh!” Giọng điệu Sở Tĩnh trở nên lạnh lùng.
“Tôi có thể cho cậu mượn.”
“Anh?” Sở Tĩnh nói bằng giọng điệu giễu cợt.
Doãn An Nhiên đỏ mặt, lập tức nói: “Tôi sẽ có cách, tôi có thể mượn được. Tôi cho cậu mượn, cậu trả cho ngân hàng tư nhân ngầm trước, sau đó cậu đi làm, từ từ trả lại cho tôi.”
Sở Tĩnh quay sang, im lặng nhìn Doãn An Nhiên một lúc lâu, sau đó đột nhiên cười rộ lên, “Anh có biết bây giờ tôi đang nghĩ cái gì không?”
“Nghĩ cái gì?”
“Tôi nghĩ cầm tiền của anh, sau đó cao chạy xa bay, ha ha!”
Doãn An Nhiên vô cùng bình thản, nói với Sở Tĩnh: “Cậu có thể làm như vậy, nhưng cậu sẽ không làm. Cậu không phải loại người này, cậu sẽ không vứt bỏ lương tâm vẫn luôn cố chấp xưa nay của mình, càng không thể gánh trên lưng tâm lý tội lỗi mà tự do tự tại sống qua ngày.”
Sở Tĩnh sửng sốt.
“Nếu cậu là người như vậy, cậu đã bỏ trốn từ lâu, cậu có thể không chịu trách nhiệm. Kết quả thì sao, cậu vẫn đang ở đây trả nợ khoản tiền kia. Việc làm này của cậu chắc chắn là đã bị người xung quanh chế nhạo, tôi nghĩ thậm chí người ở ngân hàng tư nhân ngầm kia cũng sẽ cảm thấy cậu là đồ ngốc. Nhưng cậu vẫn lựa chọn làm như vậy.”
Sở Tĩnh đơ người, một lúc lâu sau, cậu cúi đầu, không nói tiếng nào.
“Tiểu Tĩnh… Tôi tin tưởng cậu. Cho dù có bị cười nhạo, cậu vẫn luôn giữ vững nguyên tắc của mình….”
Sở Tĩnh nghẹn ngào một tiếng, quay mặt sang, dùng âm thanh nức nở nói: “Chết tiệt! Tại sao anh lại nói như vậy? Tại sao phải đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại bắt chuyện làm quen với tôi? Tại sao lại học chơi bi-da với tôi? Tại sao lại muốn làm bạn với tôi? Tại sao lại dẫn tôi về nhà anh? Anh làm như vậy, tôi có muốn lừa anh cũng không làm được, muốn hại anh cũng không làm nổi….”
“Tiểu Tĩnh, cậu từ trước tới giờ chưa từng nghĩ đến lừa gạt tôi.”
Doãn An Nhiên vươn tay ôm lấy Sở Tĩnh, y không nhìn cậu, mặc kệ để Sở Tĩnh khóc thầm. Sở Tĩnh không cần người an ủi, cậu chỉ cần có người lắng nghe, có một người để tin tưởng.
Hết chương 3