Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 82

Khi đó Vân Bạch Liệt còn lo lắng vấn đề sống lâu của Chu Kì Nghiêu, khi hắn biết Chu Kì Nghiêu có thể sống lâu hơn, không cần giống như người phàm, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, hắn biết được Chu Kì Nghiêu cũng nghĩ tới chuyện này…. Hắn liền nói chuyện này ra.

Thế nhưng lúc ấy bọn họ chỉ quan tâm tới vấn đề sống lâu, chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này: nếu Chu Kì Nghiêu là người nọ, chờ tất cả ở thế gian này kết thúc, Chu Kì Nghiêu đi trở về, vậy còn có thể nhớ hắn và hai nhóc rồng kia sao?

Hoặc là cho dù hắn nhớ rõ, nhưng đối với hắn, đoạn tình cảm

này chẳng qua là của một người phàm tên Chu Kì Nghiêu mà thôi, cũng không có liên quan gì với hắn, hắn không thèm để ý…. Đến lúc đó phải làm như thế nào?

Ánh mắt Vân Bạch Liệt nhịn không được nhìn sang Chu Kì Nghiêu, hắn rất rõ tâm ý của mình, sẽ không có khả năng thay đổi, hiện giờ Chu Kì Nghiêu cũng hiểu tâm của hắn, tuyệt không hai lòng, nhưng sau đó thì sao?

Không biết khi nào Chu Kì Nghiêu cũng nhìn lại đây, hắn nhìn thấy sự chần chờ dưới đấy mắt Vân Bạch Liệt,

hắn cũng từ từ nắm lấy tay Vân Bạch Liệt, tầm mắt nhìn chăm chú vào Vân Bạch Liệt. nhưng lời nói là nói với Vân Sùng Trạch: “Đại ca, trẫm không biết mình trước kia là người như thế nào, cũng không thể cam đoan cái gì được. Nhưng trẫm biết tâm ý của mình đối với A Bạch khi ở thân thể người phàm này, tuyệt đối không thay đổi. nếu sau trăm tuổi, trẫm quả nhiên là người nọ, thật sự đi về, chỉ cần trẫm nhớ rõ, trẫm nhất định sẽ trở về tìm A Bạch. Nếu trẫm không trở về, vậy thì là trẫm không nhớ rõ chuyện này, đến lúc đó hy vọng A Bạch có thể đi tìm trẫm, trẫm có thể thích hắn một lần, vậy cũng có thể thích hắn lần thứ hai.”

Hắn cầm tay Vân Bạch Liệt đặt vào tim của mình, hắn không thể cam đoan chuyện tương lai, nhưng ít nhất giờ phút này, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.

Vân Sùng Trạch còn tưởng rằng hắn sẽ vì để cho bọn họ yên tâm mà sẽ bất chấp đồng ý, nhưng chuyện tương lai, hơn nữa còn là người nọ, ai cũng không biết tương lại sẽ xảy ra chuyện gì.

Chu Kì Nghiêu nói như vậy ngược lại, lại là cách đánh sâu vào lòng người nhất, sợ là đã sớm tự hỏi qua.

Hắn biết mình lúc này đề cập tới chuyện này thực không sáng suốt, nhưng A Liệt là huynh đệ của hắn, Đông Hải bọn họ hiện giờ chỉ còn lại ba bọn họ, hắn làm đại ca phải gánh lên trách nhiệm của phụ thân, giờ phút này rốt cục nhẹ nhàng thở ra: “Dựa vào cái gì phải bắt A Liệt của chúng ta đi tìm ngươi? Đến lúc đó nếu ngươi thật sự không nhớ rõ, ta buộc cũng sẽ phải buộc ngươi qua, nếu ngươi nhìn một cái mà không thích, Đông Hải chúng ta có nhiều thanh niên tài giỏi như vậy, tùy tiện chọn một người kén rể, cho ngươi hối hận chết.” Đương nhiên đây là Vân Sùng Trạch vui đùa, thế nhưng Chu Kì Nghiêu nghe hiểu đây là không kiên trì nữa.

Chu Kì Nghiêu vội vàng đồng ý: “Đúng đúng đúng, đại ca nói đều đúng, đến lúc đó cho tiểu hoa long tự mình đưa trẫm qua, nếu không đến lúc đó trẫm ở rể cũng được.”

Vân Sùng Trạch nhếch mày: “Vì sao không phải là ngươi gả vào long tộc chúng ta?”

Chu Kì Nghiêu hạ mặt: “…. Đại ca nói như thế nào thì như thế đó.” Trái phải gì cũng như nhau, chỉ càn A Bạch và hai nhóc kia đều ở bên cạnh hắn là đủ rồi.

Vân Sùng Trạch đương nhiên không có khả năng để cho Chu Kì Nghiêu gả vào long tộc, nếu hắn thật sự là người nọ, tuy nói là tiền tiền nhiệm yêu chủ, nhưng người kia cũng là yêu chủ, long tộc bọn họ làm sao có thể chứa được vị đại phật này, liền ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, coi như là ngươi đã qua, nếu vượt qua, như vậy rất tốt, chúng ta thuận tiện ở lại tham gia đại hôn xong rồi hãy trở về.”

Chu Kì Nghiêu đương nhiên là không ý kiến gì, đôi mắt Vân Bạch Liệt hơi nóng, hắn biết đại ca vẫn luôn lo lắng, lo lắng sau khi Chu Kì Nghiêu trăm tuổi sẽ không nhớ hắn hoặc là cho dù nhớ rõ, vậy đối với Chu Kì Nghiêu chỉ là một đoạn lịch kiếp ở nhân gian, đại ca sợ hắn chịu không nổi khi thấy người mình yêu coi mình như người xa lạ.

Nhưng hắn cũng không có yếu ớt như vậy, nếu là vế trước, hắn sẽ đi tìm Chu Kì Nghiêu, khiến cho Chu Kì Nghiêu yêu thương hắn lần thứ hai; nếu là vế sau, đối phương nhớ rõ nhưng lại không có cảm tình gì, vậy người đó không phải là người mà hắn đã thích, hắn coi như Chu Kì Nghiêu đã mất sau trăm tuổi, hắn sẽ đem đoạn tình cảm đó chôn sâu dưới đáy lòng.

Hắn thích chính là người hiện giờ, mà nếu tương lai đối phương không thích hắn nữa, vậy hắn cũng có thể buông tay.

Chu Kì Nghiêu cảm nhận được cảm xúc của Vân Bạch Liệt thay đổi, sau khi nhóm người Vân Sùng Trạch tới thiên điện nghỉ tạm, trong lòng hắn vẫn không thể bình tĩnh được, hắn chờ có cơ hội liền kéo Vân Bạch Liệt ra hậu điện, đẩy người vào giữa bức tường và hắn: “A Bạch, lời nói lúc trước của đại ca ngươi nghĩ thế nào?”

Sau khi Vân Bạch Liệt nghĩ thông suốt xong tâm tình thật sự rất bình tĩnh: “Hửm? cái gì như thế nào? Ngươi không phải đã nói rồi sao? Đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngươi, khiến cho ngươi thích ta thêm một lần nữa?”

Trái tim của Chu Kì Nghiêu cũng dần dần bình tĩnh lại: “Vậy, nếu như…. Không thể thích thì sao? Đây không phải là trẫm không tin tưởng vào tình cảm của mình, chỉ là do…. Không biết tình huống lúc trước là như thế nào?”

Vân Bạch Liệt liếc hắn một cái: “Vậy thì đơn giản, tới lúc đó ta ở Đông Hải chiếm đất làm vương, chọn một người có hình dạng mà ta thích, cho hai nhóc con kia sửa miệng gọi người khác là cha.”

Chu Kì Nghiêu: “…..”

Hiện giờ còn chưa có xảy ra mà hắn đã muốn cho hai nhóc con kia sửa miệng sao?

Chu Kì Nghiêu nhịn không được cúi người xuống muốn nói gì, Vân Bạch Liệt liền thấp người xuống từ dưới cánh tay hắn chui ra, ho nhẹ một tiếng, vừa đi vừa cười nói: “Ta đi chỗ đại ca đem hai nhóc kia về, bọn họ không quản được miệng, sợ là sẽ ăn hết toàn bộ đồ ăn ở chỗ đại ca.”

Kết quả, Chu Kì Nghiêu ở phía sau còn mau hơn, kéo người ôm lấy từ phía sau: “Đại ca sẽ có cách…..” khó có khi bọn họ được ở cùng nhau, hắn cũng không muốn hai nhóc kia chặn ngang.

Tai Vân Bạch Liệt đỏ lên, xoay người, một tay vỗ vào mặt hắn: “Ngươi còn là hoàng đế đấy, hiện tại đang là ban ngày.”

Chu Kì Nghiêu cắn ngón tay hắn, nhỏ tiếng nói: “Vậy coi như trẫm là hôn quân…. Ban ngày tuyên da^ʍ…… A Bạch có muốn làm người quyến rũ……”

Chính là Chu Kì Nghiêu còn chưa kịp nói ra hai chữ “họa phi”, chợt nghe bên trên có hai giọng nói sữa nho nhỏ: “oa, đại ca, cái gì gọi là ban ngày tuyên da^ʍ?”

Tiểu bạch long lần đầu tiên được tiểu đệ coi trọng như vậy, chân nhỏ còn chống cằm nói: “Chắc là muốn sinh rồng con…..”

“Hả, vậy ta sắp được làm ca rồi!” tiểu hoa long kích động nhảy lên, tiếp theo chưa kịp trốn về, đã bị Chu Kì Nghiêu đen mặt túm lấy đuôi, “Sao các ngươi đã trở lại rồi?” đại ca không phải nói đã lâu không thấy được hai nhóc nên muốn giữ lại nhìn sao?

Mỗi tay Chu Kì Nghiêu nắm một con, mà Vân Bạch Liệt ở phía sau đã sớm vào trong ao, biến trở về hình rồng dứt khoát không để ý tới một lớn hai nhỏ.

Vẫn là tiểu bạch long vỗ ngực cực kỳ khí phách: “Cha ngươi không nên trách nhị đệ nghe lén, nếu muốn phạt thì phạt một mình con được rồi, chúng con chỉ tới đây nói với cha một tiếng, buổi tối chúng con sẽ ở lại chỗ đại bá, các ngươi có thể tiếp tục…..”

Tiểu hoa long: “???” nghe lén không phải là đại ca nói sao? Hắn chỉ là thuận tiện tò mò một chút mà thôi.

Chu Kì Nghiêu nghe thấy thanh âm phù phù vang lên phía sau, quay đầu liền không thấy bóng, nghiến răng nghiến lợi: “trẫm cảm thấy các ngươi đừng đi quấy rầy đại bá, trẫm giúp các ngươi học lại quy củ, cũng đã đầy tháng, đã lớn rồi, nên học tập thôi.”

Hai nhóc y một tiếng: bọn họ vẫn là ấu tể, cha thật tàn nhẫn, thật vô tình, thật keo kiệt, không phải chỉ nói ra sự thật thôi sao, thế mà liền thẹn quá thành giận ức hϊếp ấu tể.

Chu Kì Nghiêu rốt cuộc cũng không dạy được một khóa học nào, hai nhóc bị Vân Bạch Liệt ôm tới chỗ Vân Sùng Trạch. bọn họ là muốn tới nói với hai cha buổi tối không trở lại, Chu Viêm liền ôm bọn họ tới đây.

Giờ phút này Chu Viêm ở ngay ngoài Dưỡng Tâm điện, thế là cùng đi qua, Vân Bạch Liệt ngoài muốn đưa hai nhóc trả cho đại ca, còn muốn nhìn thấy nhị ca.

Tuy rằng biết nhị ca chắc cũng không nhận ra hắn, nhưng hắn vẫn muốn biết nhiều chuyện về nhị ca, lúc trước có nhóm đại ca, hắn sợ sẽ nhắc lại những chuyện đau buồn trước kia, sẽ khiến đại ca buồn nên không nói, lúc này vừa vặn đến hỏi Hình Ngạn Hoài.

Chu Kì Nghiêu đương nhiên cũng đi theo Vân Bạch Liệt, hôm nay là tiệc đầy tháng, kỳ thật hắn đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho hai nhóc, hắn cũng biết đại cữu ca lâu như vậy mà không được gặp hai đứa chắc là cũng nhớ, cho nên liền chuẩn bị hết tất cả, cũng không nghĩ hai nhóc vừa trở về liền nhìn thấy một màn kia, hắn biết da mặt Vân Bạch Liệt mỏng, chỉ có thể nhìn hai nhóc thở dài: thật là chọn không đúng lúc.

Hai nhóc đã biến thành hình người, cười vô tội với hắn, thuận tiện thổi bong bóng, Tô Toàn ở bên cạnh cảm thấy trái tim mình sắp hòa tan.

Hai đứa không tiếng động cười vui vẻ: cha, chúng con thật sự không phải cố ý.

Chu Kì Nghiêu liếc mắt nhìn bọn họ: nếu cố ý các ngươi đã sớm xong rồi.

Hai nhóc: cha, cha uy hϊếp chúng con?

Chu Kì Nghiêu

: hừ.

Hai nhóc đột nhiên vươn tay ôm lấy Vân Bạch Liệt

: «

Y~

» phụ thân

! cha hắn ức hϊếp chúng con!

Chu Kì Nghiêu

: «

…..

» hai nhóc này là tới đòi nợ sao

?

Sau khi Vân Bạch Liệt đưa hai đứa trở về, lúc này mới đi tới phòng nhị ca, bởi vì hiện giờ Vân nhị ca trúng ma cổ chỉ nghe lệnh Hình Ngạn Hoài, cho nên hai người ở cùng một chỗ.

Chỉ là khi hai người Vân Bạch Liệt tới gần, Chu Kì Nghiêu phất tay để mọi người đứng bên ngoài, bọn họ đi vào bên trong, nhưng vừa mới tới gần, chợt nghe bên trong có tiếng gì đó vang lên, hai người Vân Bạch Liệt liếc nhau, nhanh chóng đẩy cửa đi vào.

Kết quả chờ cửa điện mở ra nhìn thấy tình huống bên trong, Vân Bạch Liệt

: «

???

»

Chu Kì Nghiêu nhìn Hình Ngạn Hoài bị đặt dưới thân, khuôn mặt thì đen thui, hắn cùng với Vân Bạch Liệt liếc nhau

: tình huống gì đây

?

Hình Ngạn Hoài làm sao nghĩ tới hai người sẽ xuất hiện vào lúc này, khuôn mặt lại càng đen, mà Vân Nhị ca một tay chống bên cạnh người hắn cúi đầu, mặt không hề thay đổi cứ như vậy nhìn hắn, không hề động đậy, Hình Ngạn Hoài nghiến răng nghiến lợi

: «

đứng, lên.

»

Vân nhị ca lập tức đứng lên.

Hình Ngạn Hoài đứng lên, sửa sang lại quần áo một phen, tức giận đến mực đầu cũng đau, hắn sống nhiều năm như vậy, thái độ đúng mực đều bị con rồng này đánh vỡ. hắn nâng mắt nhìn vào ánh mắt sâu xa của hai phu phu Vân Bạch Liệt, ho nhẹ một tiếng

: «

Đây…. Là như vậy, ta có thể giải thích. Vừa rồi các ngươi nhìn thấy, chỉ

là hiểu lầm.

»

Vân Bạch Liệt buồn bã nói

: «

Đại điện hạ, hiện giờ nhị ca trúng ma cổ không có ý thức, chỉ nghe lệnh một mình ngươi.

»

Lời ngầm là

: không nghĩ đại điện hạ ngươi lại như vậy, hay là thật sự có mưu đồ gây rối với nhị ca sao

?

Đầu Hình Ngạn Hoài càng đau, hắn oan quá. chỉ là sau khi trở về hắn nghĩ tới con rồng này ở trước mặt hai nhóc con liền biểu hiện khác thường, hắn cho rằng ma cổ có phải bị khống chế một chút hay không, đang muốn thử xem tình huống của Vân nhị ca có phải tốt lên hay không

?

Hơn nữa lúc trước lại có chuyện của công chúa kia, hắn ma xui quỷ khiến muốn thử một lần, đầu óc vừa giật, hắn liền dạy con rồng này một số cách để hòa hợp với nữ tử.

Kết quả toàn bộ quá trình mặt con rồng này không hề thay đổi, hắn vừa ra lệnh một câu

: ra tay.

Ngay sau đó….. chính là như vậy.

Còn vừa vặn bị nhìn thấy, nếu như hắn giải thích như vậy, hai vị này sẽ tin sao

?