Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 69

Vân Bạch Liệt như thế nào cũng không nghĩ tới hai quả trứng cứ chạm vào nhau như vậy mà phá xác, lúc trước hắn thấy vỏ trứng rất rắn chắc mà? Sao lại có thể dễ dàng bể như vậy?

Vân Bạch Liệt mở to mắt, hồi hộp nhìn hai quả trứng, Hình Ngạn Hoài không biết đã tới từ khi nào cũng đang nhìn: “Xem ra tu vi của hai long bảo này so với tưởng tượng của ta còn tăng nhanh hơn.” Với tốc độ này, sợ là sau này sẽ trở thành đại yêu số một số hai trong yêu tộc.

Đúng là thiên phú, quả nhiên vẫn là di truyền từ huyết mạch.

Ánh mắt Hình Ngạn Hoài cố ý vô tình liếc nhìn Chu Kì Nghiêu đang nhìn chằm chằm hai quả trứng, sau đó thu lại tầm mắt, đem nơi này tặng cho bốn vị trưởng lão, “làm phiền bốn vị trưởng lão rồi.”

Bốn vị trưởng lão cũng không quay đầu, làm thành một vòng tròn ngẩng đầu lên, “Không phiền không phiền, có thể tận mắt nhìn thấy trứng yêu chủ và đệ đệ phá xác là vinh hạnh của chúng ta. Thật sự là rất vinh hạnh…..”

Vân Bạch Liệt yên lặng che trán, hắn chỉ biết bốn vị trưởng lão chỉ cần chuyện gì liền quan tới trứng hoa thì sẽ không có nguyên tắc.

Nhưng khi hắn nhìn qua hai quả trứng này, đột nhiên thấy hai quả trứng này đang dán chặt vào nhau bộ dạng huynh đệ thân thiết, sau khi nghe xong lời nói của bốn vị trưởng lão liền hơi tách ra một chút.

Không chỉ có như thế, sau khi tách ra, Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu liền phát hiện tốc độ phá xác của hai quả trứng mau hơn, vết nứt giống như một trận thi đấu, tuyệt đối không biết là ai chậm hơn.

Mà bốn vị trưởng lão còn không phát hiện ra khác thường, đã nhanh chóng dùng yêu lực hình thành một tấm chắn thiên nhiên bao lấy hai quả trứng.

Vân Bạch Liệt nhìn bốn vị trưởng lão còn đang vui rạo rực, lại nhìn hai quả trứng đang liều mạng phá vỏ chui ra, hai người liếc nhìn nhau.

Chu Kì Nghiêu: sao ta cảm giác bọn họ đang thi đấu phá xác vậy?

Vân Bạch Liệt yên lặng xoa xoa trán, lén nhìn qua: ngươi cảm thấy không sai, bọn họ là đang tranh ai làm đại ca.

Đương nhiên, bọn họ sở dĩ tranh đấu quyết liệt như vậy là bởi vì một câu “đệ đệ của yêu chủ” của bốn vị trưởng lão.

Còn chưa có phá xác, trứng trắng đã bị coi là đệ đệ, trứng làm sao có thể nhịn được cơn tức này?

Trứng hoa đương nhiên cũng là như vậy, hắn là trứng yêu chủ, sao có thể làm đệ đệ chứ? Hắn nhất định phải làm đại ca.

Vì thế, vì mặt mũi, hai quả trứng này bắt đầu tranh vị trí ai làm đại ca.

Vân Bạch Liệt rất thích thú nhìn thấy hai quả trứng phá xác, lúc này ngược lại lại cảm thấy buồn cười, sau khi thích thú tan đi, nhìn hai quả trứng, trong lòng liền ấm áp.

Mà lúc này một tiếng răng rắc giòn vang, Vân Bạch Liệt lập tức nhìn qua, liền nhìn thấy thân hai quả trứng đều bị phá vỡ, chỉ là con rồng trong quả trứng trắng nhanh hơn một chút, trực tiếp vung đuôi, chui ra khỏi vỏ trứng trước một bước, cho nên chờ trứng hoa giãy giụa chui ra, còn tưởng rằng mình chui ra đầu tiên, kết quả liền nhìn thấy khuôn mặt cười như hoa của bốn vị trưởng lão: “trứng yêu chủ thật vất vả, phá xác ra có mệt hay không? Tới đây, cố lên một chút, cố lên một chút là đã ra được rồi.”

Kết quả, bọn họ vừa nói những lời này ra, trứng trắng bên kia đã chui ra, trực tiếp thoát hoàn toàn ra khỏi vỏ trứng, đuôi vừa duỗi ra, liền mãnh mẹ vẫy đuôi, bốn cái chân nằm bò ra, cái đầu đắc ý nâng cao, nhếch miệng lộ ra nụ cười xấu xa với đệ đệ của mình: “Y!” ta là đại ca, ha ha ha!

Trứng hoa hoàn toàn ngơ ngác, hắn cúi đầu nhìn thân thể mình còn đang trong vỏ trứng, lại nghe trứng trắng cười đắc ý, lập tức liền ngao một tiếng, giãy khỏi vỏ trứng, hai mắt toàn là nước mắt, ôm đuôi rất uất ức: hắn đường đường là trứng yêu chủ, thế nhưng….. thế nhưng làm đệ đệ sao?

Kết quả, trứng trắng còn cọ qua, móng vuốt nhỏ cố gắng vương qua, sờ sờ đầu trứng hoa: “Y!” đệ đệ, sau này đại ca sẽ chăm sóc ngươi.

Vân Bạch Liệt: “…..”

Hắn không hiểu tiểu bạch long và tiểu hoa long trao đổi gì với nhau nhưng hắn biết rõ tiểu bạch long nói gì đó, khiến cho tiểu hoa long ngao một tiếng liền nhảy qua, hai con rồng con liền đánh nhau.

Bốn vị trưởng lão canh giữ ở một bên nhìn một màn này liền mơ màng: làm sao vậy? sao lại đánh nhau vậy?

Vân Bạch Liệt yên lặng nâng tay che mắt: vừa rồi còn bày ra bộ dạng huynh đệ ta tuyệt đối không tách ra, chỉ trong chớp mắt liền chia rẽ sao?

Cũng may bốn vị trưởng lão nhanh chóng dùng yêu lực tách hai vị tiểu chủ tử ra, tiểu hoa long cuộn lại trứng mắt nhìn: ta, địa vị ta cao hơn! Ta là đại ca!

Tiểu bạch long liếʍ liếʍ móng vuốt: ta, phá xác sớm hơn, ta là đại ca!

Tiểu hoa long: “Y!” ta!

Tiểu bạch long

: «

Y~

» ta nha

!

Nhìn thấy hai huynh đệ lại muốn đánh nhau, Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu nhanh chóng tiến lên, mỗi người ôm một con, kết quả hai đứa giống như tìm được người đáng tin, chờ mong ngẩng đầu nhỏ nhìn Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu

: «

Y

!

» phụ thân, con là đại ca đúng không

?

Một con khác cũng hỏi Chu Kì Nghiêu

: «

Y

!

» Cha, con mới đúng

!

Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu yên lặng liếc nhau, đem hai con rồng con ôm vào trong ngực, nhìn không thấy xem đánh nhau như thế nào

?

Hình Ngạn Hoài đứng xem ở một bên rốt cục cũng hiểu được, nhịn không được nở nụ cười, Vân Bạch Liệt vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hình Ngạn Hải nở nụ cười, quay đầu nhìn qua, đối phương vốn có một khuôn mặt âm nhu, lúc này lại nở nụ cười, thấy thế nào cũng cảm thấy….. hơi yêu dị.

Thế nhưng đối phương là nửa yêu nửa ma, như vậy cũng không ngoài ý muốn.

Hình Ngạn Hoài cười đủ liền nhìn qua

: «

Hai tên nhóc này nhà các ngươi thật thú vị, không cần lo lắng cho bọn họ, không chừng lát nữa lại chơi với nhau.

»

Mà lúc này Vân Sùng Trạch vừa nhận được tin tức liền mang theo Chu Viêm tới đây, vừa rồi bốn vị trưởng lão tới đây sau đó bọn họ lại có việc đi ra ngoài một chuyến, không nghĩ tới tới chậm một chút mà bỏ lỡ mất chuyện phá xác của cháu trai, Vân Sùng Trạch nhìn một vòng, lại chỉ có thể nhìn thấy hai vỏ trứng, «

nhóc con đâu

?

»

Chắc là nghe được thanh âm của Vân Sùng Trạch, long bảo liền từ trong ngực hai người thò đầu ra, duỗi chân nhỏ, uất ức kêu to.

Vân Sùng Trạch mỗi bên ôm lấy một con, kết quả hai con rồng con trong ngực nhìn thấy nhau, liền quay đầu nhỏ đi.

Nhưng đợi một lát lại len lén nhìn lại, không biết là y y nói cái gì, đột nhiên tiểu bạch long ủi đầu qua, tiều hoa long dùng móng vuốt sờ sờ một chút, sau đó hai con rồng đột nhiên chụm đầu vào nhau, móng vuốt nắm móng vuốt làm ra bộ dáng huynh đệ tốt.

Mọi người

: «

…..

»

Cuối cùng bốn vị trưởng lão nhịn không được lại đi qua cùng Vân Sùng Trạch nhìn hai nhóc rồng này rồi cùng nhau khen, từ đầu tới đuôi, khen đến mức nở hoa,

hai nhóc con kia nghe được rất đắc ý, nhanh chóng chụm lại một chỗ, chuyện tranh đấu ai làm đại ca đã bị ném ra sau đầu.

Ngược lại Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu cũng chưa chạm vào thế nhưng Chu Kì Nghiêu nghe một đám yêu khen, nhịn không được cũng cẩn thận nhìn, cả thân thể hoa long đều là màu trắng, chỉ có một hoa văn hình đám mây ở giữa sừng nhỏ, ở trên đuôi cũng có một ít, còn lại thì cũng giống như những con rồng khác, trên người cũng chưa có vảy nhưng đều là màu ngân bạch.

Nếu không phải còn quá nhỏ, thân hình so với Vân Bạch Liệt còn nhỏ hơn nhiều, thì hầu như đều giống nhau như đúc. Chu Kì Nghiêu sờ cằm càng cảm thấy giống Vân Bạch Liệt, hắn nhịn không được hạ giọng tới gần hỏi

: «

long tộc Đông Hải các ngươi khi lớn lên đều giống nhau sao

?

»

Nếu lớn lên một chút nữa đều hoàn toàn là phiên bản của Vân Bạch Liệt.

Thế nhưng hắn cũng chỉ thấy qua long thân của đại cữu ca, khi đó thân hình rồng rất lớn, đối lập cũng không phải quá mạnh mẽ.

Tim Vân Bạch Liệt đập rầm rầm, không biết nghĩ tới cái gì, bên tai không hiểu sao lại hồng

lên, ho nhẹ một tiếng

: «

Chắc là vậy đi.

»

Thật ra Chu Kì Nghiêu cũng không hoài nghi, dù sao hắn đoán như thế nào cũng sẽ không đoán được Vân Bạch Liệt là tam điện hạ oai phong thế nhưng có thể sinh con. Hai con rồng nhỏ kia rốt cục cũng ngủ, Vân Sùng Trạch cùng với bốn vị trưởng lão mới lưu luyến không rời trả lại cho Vân Bạch Liệt, bốn vị trưởng lão lại không muốn

: «

tam điện hạ ngươi phải nhớ rõ thỉnh thoảng trở về nhé, nếu không về, chúng ta tới nhân gian xem hai vị chủ tử cũng được.

»

Vân Bạch Liệt gật đầu

nói

: «

Sẽ.

»

Bốn vị chưởng lão còn phải quản lý yêu cung, chỉ có thể trở về trước, trước khi đi lưu luyến không rời, hai nhóc con vẫy vẫy chân nhỏ, làm cho bốn vị trưởng lão càng hận không thể trực tiếp ôm về cung.

Nhưng rốt cục vẫn là trách nhiệm lớn lao, chỉ có thể cắn răng quay trở về. Hình Ngạn Hoài cũng không trở về cùng, vốn dựa vào quy định là phải diệt trừ đi ma khí trên người hắn thế nhưng không biết hắn đã nói gì với bốn vị trưởng lão, bốn vị trưởng lão thế mà không đưa hắn về.

Vân Bạch Liệt tìm cơ hội hỏi, Hình Ngạn Hoài cũng không gạt bọn họ, nhìn đám người Vân Sùng Trạch ở một bên

: «

Ta muốn đi ma tộc một chuyến.

»

«

Hả

?

» đám người Vân Bạch Liệt vội ngẩng đầu nhìn hắn, «

người….. ngươi đi nơi đó làm gì

?

»

Hình Ngạn Hoải cúi đầu, che đi ánh sáng u tối ở đáy mắt

: «

Có thù báo thù có oán báo oán, thiếu ta, ta sẽ lấy lại. các ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy mạng mình ra đùa, chờ sau khi trở về, ta sẽ thành thật để bốn vị trưởng lão xóa sạch ma khí trên người ta, nếu không xóa sạch được, ta sẽ tự gánh vách trách nhiệm cho hành vi của mình, bị giam trong yêu cung ta cũng cam tâm tình nguyện. nhưng trước đó nếu không đi một chuyến, đời này ta cũng sẽ không yên tâm.

»

Bốn vị trưởng lão cũng nhìn ra quyết tâm của hắn, nếu lần này có dẫn hắn về, sớm muộn gì hắn cũng chạy, nếu vậy để hắn đi thực hiện nguyện vọng của hắn, cuối cùng hắn sẽ ngoan ngoãn quay về yêu cung.

Đám người Vân Bạch Liệt liếc nhau, bọn họ không phải Hình Ngạn Hoài, cũng không thể quyết định thay hắn thế nhưng đây là mong muốn của hắn, bọn họ cũng chỉ có thể ủng hộ hắn.

Bốn vị trưởng lão cũng không cho Hình Ngạn Hoài nhiều thời gian nên hôm sau hắn sẽ rời đi, chỉ là trước khi rời đi, Hình Ngạn Hoài đi tới trước mặt Vân Bạch Liệt, sờ sờ hai cái đầu rồng nho nhỏ lộ ra khỏi vạt áo hắn, cười cười

: «

nhóc ngoan, phải ngoan ngoãn nghe lời phụ thân các ngươi, chờ bá bá trở về, mang một kinh hỉ lớn về cho các ngươi.

»

Hắn tìm được một ít thứ, chỉ là còn chưa xác định, lần này tới ma tộc, một mặt là để tìm thứ đã mất đồng thời cũng để chấm dứt đoạn tình cảm kia

; về phương diện khác là để tìm một thứ, nếu thật sự có thể tìm được coi như là một phần quà phá xác cho hai huynh đệ nhà này.

Sau khi Hình Ngạn Hoài nói xong, không chờ Vân Bạch Liệt nói gì, trực tiếp biến thành rồng rời đi.

Vân Bạch Liệt cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng Hình Ngạn Hoài muốn mang quà về cho hai nhóc con này, hắn cùng Chu Kì Nghiêu ở lại long cung hai ngày, lúc này mới trở lại Tây Hải, chuẩn bị theo kết giới kia trở về nhân tộc.

Lúc Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu đi không muốn cho Vân Sùng Trạch tiễn, hai con rồng nhỏ trốn ở trong ngực của hai người vẫy vẫy chân nhỏ với Vân Sùng Trạch

: «

Y

!

» bá bá chúng ta sẽ trở về nha.

Vân Sùng Trạch nhìn hai tiểu tử kia lại nhìn nhìn Vân Bạch Liệt, đôi mắt hơi nóng, nhanh chóng xua tay

: «

Được rồi đi đi, lâu như vậy không trở về, long ỷ của hoàng đế đừng để bị người khác chiếm lấy.

» nói xong liền xoay người, không để cho Vân Bạch Liệt nhìn thấy đối mắt hắn đỏ lên.

Vân Bạch Liệt cũng nhìn ra đại ca không muốn, nếu trở về tình hình ổn thì bọn họ sẽ trở lại.

Chu Kì Nghiêu cầm tay Vân Bạch Liệt, khi Vân Sùng Trạch phải trở về biển, gọi

: «

Đại ca ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc A Bạch và hai nhóc con thật tốt.

»

Vân Sùng Trạch không quay đầu lại

: «

ngươi dám không chăm sóc tốt thử xem

?

»

Chu Kì Nghiêu và Vân Bạch Liệt chờ không thấy người, mới xoay người rời đi.

Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu cùng với hai con rồng con ở trong ngực nhanh chóng thoát khỏi sự đau lòng, tuy rằng còn không thể nói nhưng hai tên nhóc này rất vui vẻ dùng đầu để nói chuyện.

Một con dùng chân nhỏ lay một con khác, đầu chạm đầu, cho dù một con ở trong ngực Chu Kì Nghiêu, một con ở trong ngực Vân Bạch Liệt nhưng cũng nói sục sôi ngất trời

: «

Y

!

» thế gian là nơi nào

? có thể có nhiều thứ chơi lắm đúng không

? nghe nói có rất nhiều đồ ăn ngon lắm nha.

Một con khác cũng lập tức gật đầu, bọn họ sau khi phá xác cũng chưa ăn qua cái gì cực kỳ ngon, không biết ăn ngon là cái gì, bon họ cũng không thể tưởng tượng được.

Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu nhìn hai con rồng nhỏ y y y nói khí thể ngất trời, nhịn không được nhìn nhau cười, Chu Kì Nghiêu càng nắm chặt tay Vân Bạch Liệt hơn.

Lúc Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu từ trong nước áo ôn tuyền chui ra, những ám vệ canh giữ ở nơi đó liền nhảy dựng, bọn họ đã canh giữ ở nơi này được hơn một tháng, từ khi hoàng thượng nhảy xuống, trái tim bọn họ còn chưa thả lỏng bao giờ.

Nhất là khi hoàng thượng nhảy xuống đã nói những lời kia, trong thời gian ba tháng, bọn họ thực sợ hãi nếu ba tháng tới hoàng thượng không trở lại thì phải làm sao bây giờ

?

Bọn họ chia người ra làm hai nhóm, ngày đêm không ngừng canh giữ trước ao ôn tuyền, không cho bất luận kẻ nào tới gần.

Nhưng cứ một ngày một ngày trôi qua, mong đợi dưới đáy lòng bọn họ cũng dần dần tan đi nhưng ngày hôm nay bọn họ đang canh giữ, đột nhiên cảm thấy nước ao có gì đó chớp lên, bọn họ liền nhìn chằm chằm nước ao, vừa chờ mong vừa sợ không phải….

Cho tới khi nhìn thấy Vân Bạch Liệt xuất hiện, nhìn vào khuôn mặt kia, đám ám vệ hoảng sợ, đầu óc còn chưa hoạt động lại, chờ nhìn rõ là Vân chủ tử, ánh mắt một đám đều mở to

: sao hoàng thượng đi xuống leo lên lại là Vân chủ tử chứ

?

Mà ngay khi đám ám vệ đang giật mình ngơ ngác, Chu Kì Nghiêu cũng ôm theo hai con rồng kia chui ra.

Cho nên chờ hai nhóc con kia lộ đầu ra còn lắc lắc đuôi, ngẩng đầu liền nhìn thấy một vòng ám vệ đang mở to mắt, nghiêng nghiêng đầu nhỏ

: «

Y

!

»

Đám ám vệ cũng ngơ ngác, chưa kịp lấy lại tinh thần, này….. hai con này

là gì

?

Bởi vì hai con rồng con còn chưa có mọc vảy nên bộ dạng có chút kỳ quái, vừa giống rồng mà lại không giống…. Tuy rằng giống rồng hơn nhưng trên thế gian làm sao có sinh vật trong truyền thuyết được

?

Chờ ám vệ lấy lại tinh thần liền nhanh chóng quỳ xuống đất

: «

Hoàng thượng

! Vân chủ tử

!

»

Chu Kì Nghiêu ôm hai nhóc con kia nhảy ra khỏi ao ôn tuyền.

Vân Bạch Liệt lập tức nhảy ra theo, vẩy đi nước ở trên người, hai nhóc con kia cũng học theo ra hình ra dạng run run đầu, nước bắn tung tóe vào mặt Chu Kì Nghiêu.

Vân Bạch Liệt quay đầu lại nhìn thấy một màn này liền nhịn không được bật cười, hắn ho nhẹ một tiếng ôm lấy hai nhóc con kia

: «

có thể chuẩn bị quần áo cho bọn nó không

?

»

Chu Kì Nghiêu gật đầu

: «

ừ.

»

Lúc ấy từ hoàng cung chạy tới nơi này tốn không ít thời gian, mang theo không ít lương khô còn có quần áo, một bộ phận là của ám vệ, một phần là của hắn.

«

Ngươi cần phải đổi

?

» Chu Kì Nghiêu vừa khoát tay cho ám vệ đứng dậy đi lấy lại đây vừa hỏi.

Vân Bạch Liệt lắc đầu

: «

Không cần, ta đem hai tiểu tử

này đi hong khô.

» tu vi của hắn đã khôi phục nên không có vấn đề gì.

Chu Kì Nghiêu gật đầu, nhìn thấy Vân Bạch Liệt đi tới rừng trúc bên cạnh, mới nhận lấy quần áo ám vệ cung kính đưa tới, đi tới sau núi giả, vừa thay quần áo ướt sũng vừa hỏi

: «

tình huống trong một tháng này như thế nào

?

»

Ám vệ nói

: «

hồi bẩm hoàng thượng, dựa theo dặn dò của hoàng thượng, sau khi ngài xuống nước, Trác phó tướng liền khởi hành quay về kinh,

chúng ta canh ở chỗ này, không có người đột kích.

Chu Kì Nghiêu ừ một tiếng, chờ sau khi thay quần áo xong, nhìn về phía ám vệ

: «

trẫm biết trong lòng các ngươi có nghi vấn nhưng mặc kệ có nghi vấn gì, đều nuốt hết vào trong cho trẫm. Cho là không thấy được không nghe được, không nên hỏi thì đừng hỏi không nên nói thì đừng nói, hiểu không

?

»

Đây đều là tâm phúc của hắn, bọn họ bán mạng vì hắn, chắc chắn cũng không nói ra.

Nếu không, ngay từ đầu hắn sẽ không để bọn họ canh ở nơi này, vì hắn bảo vệ nơi này.

Ám vệ lập tức quỳ một gối xuống đất

: «

thuộc hạ tuân mệnh

!

»

Chu Kì Nghiêu ừ một tiếng, nhìn Vân Bạch Liệt đã nhẹ nhàng khoan thai trở về, hai nhóc trong ngực đang ngó nghiêng khắp nơi, hắn đi qua, gãi gãi tiểu bạch long, nhận lấy nhóc con đặt lên vai mình lại tới gần Vân Bạch Liệt nhẹ giọng nói

: «

Từ nơi này chạy về phải hết nửa tháng, chúng ta hôm nay đi hay là ngày mai

?

»

Vân Bạch Liệt nghĩ nghĩ Chu Kì Nghiêu đột nhiên biến mất hơn một tháng hơn nữa cả thời gian hắn chạy tới đây, bọn họ lại trở về chắc là cũng phải hết hai ba tháng, hắn cũng không biết Chu Kì Nghiêu đã sắp xếp như thế nào nhưng cho dù có sắp xếp vẹn toàn, khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng có thể xảy ra.

Vạch Bạch Liệt nói

: «

hiện giờ khởi hành đi, sớm trở về, an tâm hơn.

»

Chu Kì Nghiêu lập tức đi sắp xếp, vì thế đoàn người ra roi thúc ngựa, dùng thời gian mười ngày chạy về kinh thành.

Hai nhóc con kia chắc là biết nhóm phụ thân phải chạy đi nên cũng không âm ĩ nhưng khi đi qua thôn trấn sẽ ngẫu nhiên ngửi được mùi thơm không biết từ đâu bay tới, nhịn không được liếʍ liếʍ vài cái răng vừa mới mọc ra, hưng phấn đến sắp khóc, Vân Bạch Liệt nhìn thấy rất bất đắc dĩ nhưng lại không giám cho bọn họ ăn những thứ kỳ quái, chỉ cho bọn họ uống một chút sữa dê.

Cũng không biết có phải là tham ăn hay không, chờ mười ngày sau tới kinh thành, răng nanh đã mọc ra toàn bộ, ngay cả vảy cũng mọc gần sấp xỉ rồi.

Sau khi vào trong kinh rồi bọn họ liền đổi thành xe ngựa,

hai nhóc con nằm trong ngực của hai người, bị mùi hương ở bốn phía hấp dẫn thiếu chút nữa không nhịn được nhảy ra ngoài, bị Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu tóm lại, Vân Bạch Liệt nhìn rồng con đang cố gắng chui ra ngoài, nói

: «

nơi này là địa bàn của cha các ngươi, dáng vẻ này của các ngươi đi ra ngoài sẽ khiến người khác hoảng sợ cho nên các ngươi không thể lộ diện. Một khi để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ của các ngươi vậy phụ thân chỉ có thể đưa các ngươi về chỗ bá bá, sau này sẽ không mang các ngươi đến đây nữa.

»

Một câu cuối cùng chính là uy hϊếp thế nhưng cả đoạn đường này Vân Bạch Liệt phát hiện, hai con rồng con này cả đường ăn rất tốt, chắc là ở long cung không ngửi được mùi thơm, tới nơi này lại khác biệt hoàn toàn nên mới vậy.

Hai con rồng con tưởng tượng trở về long cung sẽ không ăn được những món ăn thơm như vậy, liếc nhau liền chủ động nhảy vào trong ngực hai người, còn thò móng vuốt ra kéo vạt áo xuống, che đi sừng rồng

: chúng con thực ngoan, tuyệt đối không lộ đầu ra

! nhưng mà

! có được ăn không

?

Vân Bạch Liệt nhìn hai tên nhóc con gào khóc đòi ăn, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, lỡ như hai con rồng con này ăn uống giống như hắn….. hắn đồng tình nhìn về phía Chu Kì Nghiêu, nhếch nhếch mày

: hoàng thượng, quốc khố còn không

?

Chu Kì Nghiêu cười cười trả lời

: không thành vấn đề.

Hai nhóc con này có thể ăn được bao nhiêu chứ

? cùng lắm thì có thể ăn bằng ngốc tử này lúc trước thôi

?

Thế nhưng thực hiển nhiên…. Chu Kì Nghiêu đã nghĩ sai rồi.

Lúc ấy Long Bạch Bạch bị ngốc ngay cả mình còn ăn, hai tiểu tử này nhìn thấy cái gì cũng muốn nếm thử.

Cho nên đợi tới cửa cung, Chu Kì Nghiêu lấy ra lệnh bài, sau khi được ám vệ bảo vệ đi vào,

vừa mới bước vào đã bị người bao quanh.

Cùng lúc đó có một thanh âm truyền tới

: «

Người nào lớn mật như vậy dám giả mạo hoàng thượng

? người đâu, bắt

!

»

Chu Kì Nghiêu nghe ra là thanh âm của Đổng tướng gia, khóe miệng treo lên một nụ cười lạnh, hắn nhấc lên y bào, đi ra ngoài.

Bên ngoài quả nhiên là Đổng tướng gia, mang theo một đám thị vệ, nhìn thấy Chu Kì Nghiêu, con ngươi liền trầm xuống, thật sự là hoàng thượng sao

?

Mấy tháng trước, sau khi hắn từ Lệ Sơn trở về liền bị chèn ép, thiếu chút nữa không gượng dậy nổi, vốn nghĩ sợ là lần này xong rồi, không nghĩ tới ngay khi hắn không thở nổi, hoàng thượng đột nhiên rời cung.

Ngay từ đầu hắn nghĩ hoàng thượng có phải cố ý thử hay không, muốn dùng cách này để ép hắn ra tay rồi dùng kế bắt lại, lúc trước hắn bị đại thương nguyên khí nên không dám làm gì nhưng chờ đợi hơn một tháng, kết quả hoàng thượng vẫn không xuất hiện.

Không chỉ có như thế, không biết một phó tướng lòi ở đâu ra cầm lệnh bài bắt đầu giám thị cả hoàng cung, hắn đột nhiên cảm thấy không đúng, mấy ngày trước hắn tra được thân phận của phó tướng tên là Trác Phong này, thế mà lại là Trác Vân Phong, hắn lấy chuyện hậu cung không thể tham gia chính sự ra đề áp chế đối phương, thế mà đối phương không hề nghe hắn.

Nhưng hắn cũng không dám tùy tiện ra tay, sợ rằng đây là một kế khác, kết quả đang suy nghĩ cách lại nhận được tin tức lệnh bài của hoàng thượng xuất hiện, chỉ dẫn theo mười mấy người, Đổng tướng gia không nhịn được liền quyết định mạo hiểm, không nghĩ tới thật sự là Chu Kì Nghiêu.

Hắn nhìn Chu Kì Nghiêu lại nhìn dáng vẻ mệt

mỏi của những người hắn mang về, đột nhiên ý thức được đoạn thời gian này Chu Kì Nghiêu thật sự không ở trong cung…..

Một khi đã như vậy, đối phương tất nhiên là gấp rút trở về, thể lực chắc chắn không bằng trước kia, nếu hắn thừa dịp này…..

Kết quả, không đợi hắn hạ lệnh, đột nhiên chợt nghe thấy một trận âm thanh đang chạy tới bên này, người cầm đầu đúng là Trác Phong kia.

Sắc mặt Đổng tướng gia trầm xuống nhưng không thể không quỳ xuống đất

: «

Cựu thần….. kiến quá ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

»

Chu Kì Nghiêu cười lạnh một tiếng, trước khi hắn trở về đã cho người đưa thư vào trong cung.

Hiện giờ hắn mặc kệ lão ta, chờ quay đầu lại sẽ xử lý lão sau.

Thế nhưng Chu Kì Nghiêu còn chưa lên lại xe ngựa, Vân Bạch Liệt lo lắng Chu Kì Nghiêu bị hại liền từ trên xe ngựa xuống dưới, nhìn về phía Đổng tướng gia, người sau nhìn thấy hắn cũng mang vẻ mặt kinh ngạc

: lần này hoàng thượng rời cung không phải là vì đi tìm vị này trở về đó chứ

? hơn nữa không biết vì sao, cứ cảm thấy ngốc tử này không giống trước kia.

Chu Kì Nghiêu nhìn thấy Vân Bạch Liệt đi ra, phất tay cho bọn họ lui xuống, chỉ còn lại đám người Trác Phong đang chờ, dự định tính toán hộ tống hắn về Dưỡng Tâm điện.

Nhưng mà chờ Chu Kì Nghiêu mang theo Vân Bạch Liệt lên xe một lần nữa, lúc Vân Bạch Liệt xuống dưới không mang theo hai nhóc con kia cho nên chờ vén màn xe lên nhìn thấy tình cảnh bên trong, hắn nhanh chóng đem màn xe kéo xuống.

Đầu lùi ra phía sau nhìn thoáng qua Chu Kì Nghiêu, người sau kỳ quái, suy nghĩ một lát, cho người lui ra, hắn len lén nhìn vào bên trong, khi nhìn thấy gỗ trong xe đều trở thành mảnh vụn hắn cũng sững sờ ở nơi đó mà trong đống vụn gỗ này hai nhóc con kia đang im lặng chơi đùa rất hăng hái, bên này cắn một chút bên kia gặm một ngụm giống như là đang ngứa răng vậy.

Chu Kì Nghiêu đột nhiên nhớ tới câu hỏi lúc trước của Vân Bạch Liệt, hắn yên lặng kéo màn che xuống, nhìn về phía Vân Bạch Liệt

: trẫm thu lại câu nói kia được không

? trẫm cảm thấy quốc khố của trẫm….. thật sự nguy hiểm.