Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 10

Chu Kì Nghiêu nhìn Long Bạch Bạch đang uất ức nhăn hết mặt lại, tâm tình rất tốt, thời gian này ở chung hắn phát hiện tên ngốc này có thể ngồi không, nhưng thích ăn nhất chính là thịt, không thịt không vui.

Trước kia rất đói, cho nên liền ăn hết không còn, sau này miệng dưỡng điêu rồi liền chỉ chọn thịt ăn, cuối cùng cũng không lãng phí nhưng lúc ăn chay thì động tác chậm hơn.

Chu Kì Nghiêu nhận ra ngốc tử này là thích ăn thịt, hắn không thể so đo với tên ngốc này phạt hắn viết chữ, nhưng mà…. Hắn không phải không có cách khác.

Tâm tình Chu Kì Nghiêu rất tốt chỉ chỉ vị trí bên cạnh: “Mấy ngày nay phải ăn chay, như thế nào, không muốn ăn?”

Long Bạch Bạch ngửi ngửi, hương vị của ngự thiên đương nhiên là rất thơm, nhưng, nhưng phải có thịt mới ngon chứ?

Trước kia đói quá hắn cái gì cũng ăn, nhưng hiện giờ mỗi ngày đều có cơm ăn, thịt thịt thơm ngào ngạt, hắn cũng chỉ muốn ăn thịt.

Hơn nữa Tô Toàn cũng biết Long Bạch Bạch thích ăn thịt, cho nên chuẩn bị hai phần đồ ăn phần cho Long Bạch Bạch sẽ nhiều thịt hơn, Long Bạch Bạch ăn vui vẻ, vậy bọn nô tài như bọn hắn cũng được thơm lây.

Long Bạch Bạch vốn thấy bữa tiệc chay này thì không vui, nhưng đầu óc chậm nửa nhịp vẫn từ từ chạy, cuối cùng nắm được những từ quan trọng: “Ah, vài ngày?”

Hắn mở to mắt khó có thể tin, lúc này cảm thấy khuôn mặt dễ nhìn của người tốt không đẹp, sao lại có thể như vậy chứ?

Chu Kì Nghiêu chấp nhất gặp một đũa nếm thử: “Hương vị không tồi, không muốn ăn sao?”

Ban đầu Long Bạch Bạch nghĩ trở về là có thể ăn một bữa ngon, nhưng ở trong cung của mình cũng vô dụng, giờ phút này lại đói bụng, mũi ngửi ngửi liền từ từ ngồi xuống: “Muốn….” nhưng càng muốn ăn thịt.

Chu Kì Nghiêu cố gắng khắc chế ý cười ở khóe miệng, cố ý từ từ mở miệng: “Nếu cảm thấy ngon thì mau ăn đi, đêm nay phải nghỉ ngơi sớm, ngày mai mang ngươi ra cung chơi. Đương nhiên, mấy ngày kế tiếp sợ là phải ăn chay, thế nhưng…. Ăn vài bữa cũng không sao, có đúng không?”

Long Bạch Bạch cứng ngắc quay đầu, trong ánh mắt đều là uất ức, hắn giống như một cây cải thìa ủ rũ: “Ta, ta có thể không đi không?”

Chơi vui so với ăn thịt, hắn tình nguyện chọn ăn thịt, hắn không muốn đi…. Hắn tình nguyện quay về trong cung của mình ăn cơm thịt cũng được.

Chu Kì Nghiêu còn nghiêm túc nhìn hắn, dưới ánh mắt long lanh đáng thương của Long Bạch Bạch vô tình nói: “Không được.”

Long Bạch Bạch: “QAQ”

Long Bạch Bạch bị Chu Kì Nghiêu tàn nhẫn từ chối như vậy, hắn đành ăn đồ chay, trước kia cũng không thấy gì, hiện giờ trong lòng có nỗi nhớ với thịt, đồ ăn cho vào trong miệng càng thấy không ngon bằng trước kia.

Cũng, cũng không ngon như những gì mà hắn đã ngửi thấy.

Nhưng khi len lén liếc nhìn Chu Kì Nghiêu đang dương dương tự đắc, Long Bạch Bạch liền cúi đầu sợ hãi.

Vì thế nửa canh giờ kế tiếp, Tô Toàn lần đầu tiên biết được Long Bạch Bạch còn có thể ăn nhã nhặn như vậy, chậm chạp như vậy, giống như mĩ vị ngày xưa hiện giờ đều biến thành sáp, tiểu bộ dạng đáng thương khiến cho tấm lòng già của Tô Toàn mềm nhũn.

Nhưng khi liếc mắt tới hoàng đế có thể nói là lãnh khốc vô tình, liền yên lặng cúi đầu.

Long Bạch Bạch khóc không ra nước mắt ăn thức ăn chay, nghĩ tới còn có vài ngày phải ăn như vậy nữa, hắn cảm thấy không có cách

nào vượt qua những ngày như thế.

Hai ngày trước hắn ngồi ở cửa điện trong lòng

luôn muốn gặp người tốt, nhưng sau khi thấy, hắn phát hiện không thấy người tốt một lúc liền đã biến thành người xấu, sau khi hắn rửa mặt liền nằm trên giường ở thiên điện, dưới cái nhìn chăm chú của Tô Toàn liền nhắm mắt lại.

Tô Toàn thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài dặn dò tên thái giám ở bên ngoài hầu hạ cho tốt, lúc này mới trở về Dưỡng Tâm điện hầu hạ đại chủ tử.

Thanh âm ngoài cửa điện vừa biến mất, ánh mắt nhắm lại của Long Bạch Bạch liền ti hí mở ra, bụng kêu ùng ục, lấy quần áo lung tung bọc vào, để chân trần chạy tới một cây cột xa nhất, huỵch một cái trèo lên.

Sau khi trèo lên, từ cây cột trèo lên xà nhà, trốn kĩ rồi, mới cố ý la to ra bên ngoài “ui da” một tiếng, quả nhiên tiểu thái giám ở ngoài cửa lập tức đẩy cửa đi vào: “Vân chủ tử làm sao vậy?”

Mà khi bọn họ bước tới giường, Long Bạch Bạch từ trên cây cột trượt xuống, nhanh chóng nhảy ra cửa điện phía sau bọn họ, trước kia khi hắn chưa gặp người tốt chính là dùng cách này để tránh thoát ma ma chạy ra Phi Vân điện, có thể nói là rất có kinh nghiệm.

Nhưng mà hắn vừa vui rạo rực chạy ra hai bước, còn chưa kịp quay đầu xem có ai đuổi theo không, chưa kịp nhìn rõ đã chạy về phía trước, hắn mới không cần theo người tốt đi ăn chay, một chút cũng không ngon, cho nên hắn tính toán không đi, hắn phải về Phi Vân điện của hắn.

Long Bạch Bạch vừa mới nghiêng đầu liền lập tức đυ.ng vào cái gì đó cứng rắn, thiếu chút nữa là bị đυ.ng ngất, Long Bạch Bạch tay chân lanh lẹ túm lấy ống tay áo gần đó, thế nhưng cho dù ổn định bước chân vẫn ngồi xổm trên mặt đất.

Hắn vừa túm chắt ống tay áo vừa giương mắt, phát hiện nhan sắc của người trước mắt thật quen mắt, lại hơi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Chu Kì Nghiêu đang từ trên cao nhìn xuống.

Long Bạch Bạch chớp chớp mắt: “Hả?”

Khóe miệng Chu Kì Nghiêu cong lên, nhếch mày, cũng trả một âm về: “Hử.”

Long Bạch Bạch: “QAQ”.

Sau một nén nhang, Long Bạch Bạch bị Chu Kì Nghiêu xách cổ áo cúi đầu đi theo hắn về tẩm điện của Dưỡng Tâm điện, phía sau còn có hai tiểu thái giám nơm nớp lo sợ đi theo, sợ hoàng thượng đi đằng trước tức giận sẽ trách bọn họ hầu hạ Vân chủ tử không tốt.

Chu Kì Nghiêu mang người về tẩm điện, chỉ chỉ nhuyễn tháp ở một bên: “Ngủ ở đây.”

Long Bạch Bạch giận mà không dám nói gì, bộ dáng vợ nhỏ lén lén nhìn hắn một cái, yên lặng đá rơi giầy leo lên, đem áo ngủ bằng gấm cởi ra, sau đó nhìn chằm chằm Chu Kì Nghiêu, đến lúc này còn chưa hiểu được người tốt sao lại ở nơi đó, rõ ràng hắn không nghe thấy tiếng bước chân.

Người khác hắn có thể nghe được, hoặc có thể ngửi được hơi thở trên người người khác, nhưng người tốt…. hắn thế nhưng không ngửi được.

Chu Kì Nghiêu

nhìn vào ánh mắt đen bóng đầy tinh thần, đứng ở trước nhuyễn tháp, từ trên cao nhìn xuống: “Còn chạy nữa không?”

Long Bạch Bạch nhỏ giọng rầm rì một tiếng, cũng không biết là đang lẩm bẩm cái gì, rõ ràng vật nhỏ này đã kìm nén muốn chết thế mà còn muốn chạy.

Trước kia Chu Kì Nghiêu sao không phát hiện ra tiểu hỗn đản này cũng không ngốc như vậy, nghĩ lại cũng đúng, nếu thật sự ngốc như vậy lúc trước không có khả năng dưới tay ma ma còn có thể chạy ra, còn chuẩn bị một bộ quần áo tiểu thái giám. Hắn nhìn Long Bạch Bạch bướng bỉnh còn muốn chạy, không nghĩ tới tên ngốc này có chấp niệm sâu sắc với thịt như vậy, vì phòng ngừa tên ngốc này lại chạy về, sẽ gây phiền phức cho sáng sớm ngày mai, liền dứt khoát nói: “Trẫm thấy lá gan của ngươi càng ngày càng lớn, thế nhưng nếu ngươi không muốn đi thì cũng không cần đi.”

Ánh mắt Long Bạch Bạch quả nhiên sáng lên: người tốt quả nhiên là tốt nhất…..

Chỉ là suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, liền nghe Chu Kì Nghiêu tiếp tục nói: “Đương nhiên, ngày mai trẫm muốn ra cung. Sau khi trẫm ra cung nếu có người bằng mặt mà không bằng lòng không cho ngươi ăn cơm, trẫm cũng lực bất tòng tâm, nói một câu đơn giản, nếu trẫm mất, ngươi có thể không có cơm ăn mà còn bị đánh.”

Long Bạch Bạch bị dọa rồi, hắn khó có thể tin nhìn Chu Kì Nghiêu: “nhưng, chính là…..”

Chu Kì Nghiêu cúi thân xuống, ngắt lời Long Bạch Bạch trợn tròn mắt, ngón tay lung tung chỉ về phía Phi Vân điện, chờ tới gần, híp mắt uy hϊếp: “Muốn ở bên cạnh trẫm cùng trẫm đi hay là ở lại? bị đánh? Ăn không đủ no? quay lại những ngày trước kia?”

Mỗi một chữ Chu Kì Nghiêu nói ra đều khiến Long Bạch Bạch co lại, cuối cùng chỉ lộ ra một đỉnh đầu đen như mực, run lẩy bẩy.

Chu Kì Nghiêu vừa lòng, “Còn muốn chạy nữa không?”

Bên trong liền truyền ra một tiếng trả lời rất có lực: “Không chạy không chạy…..”

Khóe miệng Chu Kì Nghiêu mang cười, vỗ vỗ chăn bông nhỏ, ngồi ở một bên, uy hϊếp xong rồi cũng nên cho miếng bánh ngọt, ban đầu lúc trước chỉ là muốn dạy dỗ Long Bạch Bạch một chút, không nghĩ tới lại dọa cho tiểu hỗn đản này sợ tới mức muốn chạy, nhìn chăn gấm run rẩy, miễn cưỡng mở miệng khai ân nói: “ngươi nếu ngoan một chút, có lẽ trẫm sẽ cho ngươi ăn thịt.”

“Thật sự?” ban đầu con đang sợ hãi tiểu ngốc tử lập tức thò đầu ra khỏi chăn gấm, tóc đen lộn xộn dính lên trên mặt uốn éo trước mặt Chu Kì Nghiêu, trắng đen rõ ràng chấn động lòng người xuất hiện ngay trước mắt, bởi vì động tác của hắn quá nhanh, dựa vào gần Chu Kì Nghiêu, khiến người này bất ngờ, vẻ mặt hắn hơi hoảng hốt, dưới ánh mắt chờ mong của Long Bạch Bạch ừ một tiếng.

Chu Kì Nghiêu gật đầu xong mới giật mình biết được mình vừa rồi làm cái gì, nếu không biết tên ngốc này là ngốc thật, hắn sẽ hoài nghi ngốc tử này có phải là cố ý dùng khuôn mặt này hấp dẫn hắn hay không.

Long Bạch Bạch lập tức đứng lên hoan hô, chắc là rất vui vẻ, bởi vậy càng tới gần hơn, trực tiếp ôm lấy Chu Kì Nghiêu, đầu còn ở trong ngực hắn dùng sức cọ cọ: “Người tốt thật sự là người tốt!”

Long bào của Chu Kì Nghiêu bị cọ lộn xộn, nhíu nhíu lông mày: “Buông ra.”

“Không buông không buông, ân nhân khi vui vẻ, đều sẽ vuốt đầu ta khen ta là bé ngoan….” Long Bạch Bạch ngẩng đầu lên, cũng muốn được sờ đầu, người khác muốn sờ đầu hắn, hắn cũng không cho, cũng chỉ có người tốt, giống với ân nhân đối tốt với hắn, hắn liền ngoại lệ cho sờ.

Chu Kì Nghiêu nắm hai bên má hắn, kéo kéo, cho tới khi đem khuôn mặt đẹp kia nhéo không ra hình dạng gì, nhìn không gây chú ý như vậy mới nhẹ nhàng thở ra: “Vân lão thái gia và trẫm không giống nhau.”

Vân lão thái gia có thể xem ngốc tử này là cháu trai, nhưng hắn sao có thể như vậy? hắn cũng không có cháu trai lớn tuổi như vậy.

Hơn nữa….

Chu Kì Nghiêu nhìn bộ dạng đơn thuần của ngốc tử này: “Sau này không được tùy tiện nhào vào lòng người khác.” Lỡ như gặp phải người có tâm tư khác, tuy rằng ngốc tử này ngoại trừ ăn cũng không có ưu điểm gì, nhưng

khuôn mặt này…. Khó tránh sẽ không có người nhớ thương.

Long Bạch Bạch phồng má, cứ như vậy ngửa đầu nhìn hắn, cũng không nói nghe hay không nghe.

Chu Kì Nghiêu nhấn mạnh: “Có nghe hay không? Là không ngoan phải không? Trẫm cho

người thịt là có điều kiện tiên quyết, nếu không ngoan, vậy trẫm….

»

Ngốc tử rất có nhãn lực không có trực tiếp nhảy lên, một lần nữa ngoan ngoãn nằm lưu loát nói

: «

Ngoan mà ngoan mà.

» không có gì quan trọng hơn thịt, vậy sau này sẽ không cho sờ đầu nữa, hừ.

Chu Kì Nghiêu

: «

….

» trong đời hắn chưa từng gặp qua kẻ nào có tiết tháo như tên ngốc này.

Vừa rồi ai một mực còn không muốn đi

? kết quả chỉ vì cái ăn mà….