Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

Chương 59: Thiên đường và địa ngục

Xuống đến tầng hai, Hạ Tập Thanh nhìn thấy ở chỗ ngoặt có nhà vệ sinh. Không biết có phải do sắp đến hè rồi không mà anh cảm thấy hơi oi bức, chuẩn bị đi vào rửa mặt.

Nhưng vừa mới đóng cửa lại, anh đã cảm giác được không ổn.

Cảm giác buồn nôn, ghê tởm đã biến mất gần hết, thế nhưng hiện tại cả người anh nóng bừng lên.

Anh dựa lưng vào cửa nhà vệ sinh, hít sâu điều chỉnh cơ thể, sau đó đi đến trước bồn rửa tay, hất nước lạnh lên mặt. Nhìn trong gương, cổ anh đỏ lựng, trong cơ thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt, miệng lưỡi khô khốc, huyệt Thái Dương giật từng cơn, từng cơn. Anh cúi đầu nhìn bàn tay, các đầu ngón tay đang run rẩy.

Bị bỏ thuốc rồi.

Cho dù không muốn tin tưởng, nhưng sau khi bình tĩnh phân tích sự khác thường đang diễn ra, thì nhất định là khả năng này.

Trước đây, khi còn ở nước ngoài, mấy phú nhị đại bên đấy khi đến hộp đêm chơi bời cũng thường sử dụng mấy thứ đồ này, không thuốc viên thì cũng là chất lỏng. Thuốc có tác dụng nhẹ thì còn có thể kiềm chế được, chứ tác dụng mạnh thì không dám chắc. Tuy Hạ Tập Thanh khốn nạn thật, nhưng từ trước tới nay anh khinh không thèm dùng mấy thứ đồ này. Chỉ cần gương mặt này thôi là khối người vội vàng sáp lại, căn bản anh cũng chẳng cần chúng.

Thế nhưng anh không ngờ rằng, có một ngày mình lại bị người khác hạ thứ đồ chơi này lên người.

Cmn.

Chân bắt đầu mềm nhũn, Hạ Tập Thanh vịn vào bồn rửa tay, l*иg ngực nóng phát hoảng, mồ hôi đổ thành dòng trên trán. Anh nghĩ tới điếu xì gà vừa hút.

Chắc chắn thuốc được để trong xì gà.

Anh cố hết sức để đứng vững, nhưng chân càng lúc càng mềm, giống như dần bại liệt. Anh nghĩ đến Chu Tự Hành đầu tiền, bàn tay chạm vào túi áo âu phục. Vất vả mãi mới lấy được di động ra, vậy mà lại không có tín hiệu.

Fuck. Lưng Hạ Tập Thanh ướt đẫm. Tác dụng chính của thuốc xuất hiện, giọng nói của anh bắt đầu khàn đặc, ngọn lửa nóng khác thường này dường như sắp nướng cháy anh.

Toàn thân đều không ổn rồi.

Nguyễn Hiểu, phải tìm Nguyễn Hiểu.

Hạ Tập Thanh cố sức vịn lấy bồn rửa tay, miễn cưỡng đứng dậy, kéo lê những bước chân nặng nề tới mở cửa. Chưa bước nổi hai bước đã cảm thấy một cú giáng đau nhói ở gáy. Anh có cảm giác bị hai người vác lên, nhưng mắt lại không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức.

Những gì anh nghĩ được chính là tên của Chu Tự Hành.

Điên mất rồi.

***

Lúc Triệu Kha và Nguyễn Hiểu xuống tầng có nhìn thấy Hạ Tập Thanh đi vào nhà vệ sinh, nhưng không có cách nào theo vào. Hai người chỉ có thể đứng bên ngoài vừa nói chuyện vừa chờ, sau đó bất ngờ nhìn thấy hai người đàn ông mặc âu phục đen khiêng Hạ Tập Thanh đến thang máy.

“Đm, Chung gia mặc kệ thế này sao?” Triệu Kha nhanh chóng xông lên, còn chưa tới kịp thì cửa thang máy đã đóng. Hắn khẽ mắng một câu, vừa gọi điện cho Chu Tự Hành, vừa chạy xuống cầu thang. Nguyễn Hiểu cởi dày cao gót, rồi xách ở trên tay, chân trần chạy theo Triệu Kha.

“Chung gia sẽ không quả lý việc Ngụy Mân làm đâu, gần đây bọn họ đang hợp tác trong một dự án bất động sản.”

“Mau, mau, mau, anh giai à, mau nhận điện thoại đi.” Triệu Kha gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, gọi tới lần thứ ba Chu Tự Hành mới bắt máy.

“Anh Hành của em, cuối cùng cũng nghe máy rồi, mày đang ở đâu đấy!”

“Đang lái xe, tới Chung gia ngay bây giờ đây.” Giọng điệu của Chu Tự Hành không tốt chút nào. Tuy nhiên, Triệu Kha căn bản không nghe thấy, cũng không dám nghĩ cậu đã đang phóng xe tới, bèn sốt ruột kể lại cho Chu Tự Hành nghe: “Không biết Hạ Tập Thanh làm sao mà bị hai tên đàn ông khiêng đi rồi, người thì ngất xỉu luôn. Tao vừa nãy còn tận mắt nhìn thấy anh ấy vào nhà vệ sinh một cách em đẹp, không hiểu sao lại thành ra thế này…” Vừa nói, Triệu Kha dần ngộ ra, dù sao hắn cũng là người trong giới này, ít hay nhiều thì cũng từng tiếp xúc với loại chơi bời này: “A, không phải bị bỏ thuốc chứ…”

Dây cung căng chặt trong đầu Chu Tự Hành nháy mắt đứt phật.

Chân ga bị dẫm tới tận sàn rồi.

“Tao phải chặn tên đó lại.”

Những lời cuối cùng này, Chu Tự Hành gần như nghiến răng nghiến lợi thốt ra. Từ trước tới nay, Triệu Kha chưa từng thấy biểu hiện thế này từ thằng bạn tỏa ra năng lượng tích cực của mình. Nhưng bất luận thế nào, Chu Tự Hành đã nóng ruột như vậy, hắn cũng không thể để mặc kệ được.

“Triệu Kha, tôi vừa bảo tài xế nhà tôi ở dưới đó nhìn.” Nguyễn Hiểu cau mày: “Bọn họ lên xe rồi.” Cô cúi đầu chuyển phát hình ảnh tài xế gửi cho mình cho Chu Tự Hành.

“Tôi sẽ bảo chú ấy lái xe bám theo, anh lái xe tới chứ?”

Triệu Kha lập tức hiểu được ý của Nguyễn Hiểu. Hắn nắm lấy cổ tay Nguyễn Hiểu, chạy xuống tầng, lấy xe: “Chúng ta đuổi theo cái xe kia, cô bảo tài xế chỉ đường nhé.” Hắn nhớ tới giọng điệu vừa nãy của Chu Tự Hành, mới nghĩ thôi mà đã thấy sợ: “Tôi sợ Tự Hành sẽ mất kiểm soát, rồi làm ra mấy chuyện chết người quá.”

Nguyễn Hiểu cảm thấy Chu Tự Hành không phải loại người này: “Sao thế được, Tự Hành…”

Triệu Kha khởi động xe: “Cô không hiểu nó đâu.” Hắn thấy Nguyễn Hiểu còn chưa cài dây an toàn, còn chưa nói xong đã nhanh chóng cúi người xuống cài giúp cô, rồi cởϊ áσ khoác âu phục ra, đưa cho cô: “Cô có biết người càng có ý thức đạo đức cao thì khi bùng nổ sẽ thế nào không?”

“Bây giờ tôi đang lo nó sẽ vác súng tới.”

Theo định vị đuổi gần năm phút đồng hồ thì cuối cùng Triệu Kha cũng tìm được xe của Ngụy Mân. Trên đường đi hắn đã gửi định vị cho Chu Tự Hành, giờ đã là 11 giờ tối, trên đường chỉ có chiếc siêu xe đỏ lòe loẹt của Ngụy Mân.

“Chúng ta làm gì giờ?”

Nguyễn Hiểu bình tĩnh phân tích: “Hoặc là giờ lao lên chặn xe, hoặc là lái theo anh ta đến cùng.” Cô nhìn Triệu Kha một cái: “Có phải anh không tiện lắm không, nếu mà gây ra chuyện gì, thì cục trưởng Triệu…”

“Phiền chết đi được. Nhất là mấy tên phú nhị phiền toái này.” Triệu Kha thấp giọng mắng một cậu, không nghĩ ra Nguyễn Hiểu bên cạnh cũng là phú nhị đại: “Xin lỗi, tôi sốt ruột nên nói bậy nói bạ thôi, không có ý…”

“Không sao đâu, tôi cũng thấy phiền.”

Đang nói thì thấy một chiếc xe đi ngược chiều vô cùng quen mắt đang lao tới đây. Triệu Kha còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chiếc xe kia đã đột nhiên thả trôi rồi chặn ngang chiếc xe màu đỏ đang lao vun vυ't trước mặt, khiến chiếc siêu xe phải sợ hãi và phanh gấp dữ dội.

“Đm.” Triệu Kha bám theo sau cũng dẫm phanh, ngơ ngác mở miệng: “Chu Tự Hành tới rồi.”

Qủa nhiên đoán không sai mà. Triệu Kha trơ mắt nhìn một người bước xuống từ chiếc xe màu đen, trên người vẫn là âu phục đen đuôi yến, thứ đang cầm trong tay trông giống như một cây gậy. Không biết cú phang lên cửa kính xe kia mạnh đến mức nào, mà ngay cả thùng xe cũng chấn động theo.

Cái dáng người kia, không phải Chu Tự Hành thì ai.

Hình như hắn gặp ảo giác, có thể nhìn thấy một ngọn lửa phừng phừng trên người Chu Tự Hành.

Chu Tự Hành đạp lên mui xe của chiếc siêu xe màu đỏ, ánh mắt đầy tàn nhẫn, nhìn chằm chằm người ở bên trong.

“Mở cửa!”

Ngụy Mân ngồi trên ghế lái đang mắng chửi chủ cái xe đen ngu xuẩn này, lại không ngờ rằng người xuống xe là Chu Tự Hành, đã vậy hành động của cậu lại càng khiến hắn sợ hãi.

Bối cảnh của Chu Tự Hành hắn không thể chọc vào, nhưng chuyện này thì liên quan đếch gì đến cậu chứ? Không phải chỉ là quay chung một cái chướng trình TV thôi à, cmn còn thành thật?

“Cậu làm gì vậy?” Ngụy Mân cố giả bộ trấn tĩnh: “Muốn lên tin tức xã hội thì tìm người khác đi, cmn tìm tôi làm cái đếch gì hả?!”

Mặt Chu Tự Hành vô biểu cảm, tay phải vung gậy bóng chày lên, chỉ vào Ngụy Mân phía sau kính chắn gió.

“Mở cửa!”

“Mẹ nó cậu nghe không hiểu …”

Lời còn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng “choang” lớn. Kính chắn gió đã bị gậy bóng chày của Chu Tự Hành đập nát. Mảnh kính vụn bắn ra tứ phía, bắn cả vào tay Chu Tự Hành, nhưng cậu vẫn không có bất cứ biểu cảm gì, lạnh lùng đi tới trước cửa xe, cánh tay lại vung lên, đập vỡ cửa sổ ghế lái. Một bàn tay thò vào, kéo lấy cổ áo của Ngụy Mân, lôi đầu hắn ra ngoài cửa sổ. Cổ của Ngụy Mân chỉ cách mảnh kính nhỏ có vài cm, tay Chu Tự Hành chỉ cần lắc một cái là những mảnh vỡ ý có thể xuyên thẳng vào trong cổ hắn.

Điên rồi. Người này điên thật rồi.

Triệu Kha thấy được cảnh này cũng hoảng sợ. Đây hoàn toàn không phải Chu Tự Hành mà hắn quen biết. Hắn hoảng loạn tháo dây an toàn ra rồi xuống xe. Trước khi đóng cửa, hắn dặn dò Nguyễn Hiểu: “Đừng xuống xe, ở trên xe chờ tôi.” Nói xong liền chạy tới bên kia.

Ngụy Mân là một tên hèn nhát, không dám dây dưa với kẻ điên, mạng là quan trong nhất.

Hắn ấn một cái nút, tất cả cửa xe đều mở ra.

“Tôi mở, tôi mở, cậu có thể buông ra chưa?”

Chu Tự Hành buông tay, đi tới ghế sau. Ngọn lửa trong ngực khiến trái tim cậu như phát điên, nhìn thấy Hạ Tập Thanh nằm ngất xỉu ở ghế sau, nút áo sơ mi đều bị cởi sạch, cậu chỉ cảm thấy tia lý trí cuối cùng đã bị đốt cháy.

“Tự Hành.” Triệu Kha chạy tới, nhìn thấy Hạ Tập Thanh đang nằm ở ghế sau: “Mày mau đưa anh ấy đi đi, cứ dây dưa ở trên đường thế này sẽ bị người ta chụp đấy. Tên chó má này cứ để tao xử cho.”

Hắn thấp giọng nói: “Gần đây là thời kỳ nhạy cảm, mày đừng để xảy ra chuyện gì.”

Chu Tự Hành liếc hắn một cái. Cái liếc mắt kia khiến lông tơ cả người Triệu Kha dựng hết cả lên. Hắn bỗng không chắc hiện giờ để Chu Tự Hành đưa Hạ Tập Thanh đi có phải là quyết định sáng suốt hay không. Nhưng nhìn bộ dạng này của Chu Tự Hành, hoàn toàn là bộ dáng ai cản cậu thì sẽ gϊếŧ chết người đó.

Cởϊ áσ khoác, Chu Tự Hành khom lưng bế Hạ Tập Thanh từ trong xe ra. Chiếc áo khoác đặt trước ngực che đi phần bị lộ.

“Hỏi rõ xem là thuốc gì.”

Để lại câu nói lạnh lẽo, dọa người này, Chu Tự Hành ôm ngang Hạ Tập Thanh đang hôn mê lên chiếc Lexus màu đen.

Khoảnh khắc ôm Hạ Tập Thanh từ trong xe ra, đèn đường chiếu lên mặt anh. Chu Tự Hành nhìn chiếc cổ ửng hồng không bình thường của anh, không riêng gì cổ, còn cả ngực. Tuy nhiên, trên người Hạ Tập Thanh lại không hề có mùi rượu.

Nhiệt độ nóng bỏng cách một lớp sơ mi trắng đơn bạc truyền đến, ủi lên da Chu Tự Hành.

Nhìn dáng vẻ này của Hạ Tập Thanh, Chu Tự Hành thật sự muốn đánh chết Ngụy Mân, quan tâm cái gì là mạng người, cái gì là đạo đức làm gì.

Cậu muốn gϊếŧ hắn.

Gϊếŧ tất cả những tên dám nhòm ngó người của cậu.

Kéo cửa ghế phụ ra, động tác đặt Hạ Tập Thanh xuống ghế của Chu Tự Hành vô cùng nhẹ nhàng, nâng niu. Điều chỉnh ghế dựa thấp xuống để anh có thể nằm xuống. Hạ Tập Thanh hôn mê không ngừng đổ mồ hôi, l*иg ngực phập phồng lên xuống, giống như một chú cá mắc cạn, hít thở không thông. Chu Tự Hành đóng cửa xe lại, rồi ngồi sang ghế lái. Cậu phát hiện tay mình đang run rẩy. Không hoàn toàn vì phẫn nộ, mà còn có sợ hãi và hối hận.

Nếu cậu không đuổi tới kịp thời, nếu hôm nay Triệu Kha không đến dự bữa tiệc.

Chuyện sau đó cậu căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ.

Đời này cho đến giờ chưa từng lái xe nhanh như vậy, cả người cậu giống như một cây pháo nổ, kíp nổ bị đốt cháy đến đoạn cuối cùng, chỉ một chút nữa thôi là nổ tan xương nát thịt.

Chuông di động bỗng nhiên vang lên, Chu Tự Hành nhận điện thoại, nghe được giọng của Triệu Kha.

“Tự Hành, tao vừa hỏi được. Thuốc kia là của nước ngoài. Tao có tra một chút thì ở Mỹ đều là hàng cấm, tác dụng thuốc rất mạnh, sẽ không hôn mê đơn giản thế đâu, hơn nữa còn sẽ…” Hắn bỗng nhiên không nói nữa, Chu Tự Hành cũng hoàn toàn hiểu được hết ý hắn.

“Có hại đến cơ thể không?” Chu Tự Hành không phát giác, giọng nói của mình đang run rẩy.

“Có để lại di chứng, có khả năng tiếp đấy vẫn sẽ hôn mê. Hơn nữa,” Triệu Kha cũng đang tức giận muốn chết: “Hơn nữa thằng cặn bã này còn đặt thuốc trong xì gà, hít khí so với dùng trực tiếp còn có tác dụng nhanh hơn. Thằng cặn bã này vốn muốn dùng để đối phó với người khác, nhưng gặp được Hạ Tập Thanh nên nhất thời nảy sinh ý đồ không đứng đắn nên liền…”

Chu Tự Hành không nghe nổi nữa, muốn cúp điện thoại, nhưng Triệu Kha lại mở miệng: “Tự Hành, thuốc này không có thuốc giải, hơn nữa chuyên môn dùng cho trai thẳng không có kinh nghiệm trong chuyện ấy ấy…mày, mày…hay là mày tìm ai đến giúp anh ấy…”

Vốn dĩ rất khó mở miệng để nói ra những lời này, Triệu Kha trốn Nguyễn Hiểu, nhỏ giọng nói, mí mắt đều giật giật. Ai ngờ còn chưa nói xong, Chu Tự Hành đã thẳng tay cúp máy.

Chuyện gì thế này?

***

Lúc lái xe vào gara, rốt cuộc Hạ Tập Thanh cũng tỉnh dậy sau cơn đau âm ỉ, trước mắt anh đều là hoa, mọi thứ trong tầm nhìn đều nhân đôi. Anh không còn chút sức lực nào, cố nghiêng mặt sang, nhìn thấy sườn mặt của Chu Tự Hành.

“Chu Tự Hành…”

Vừa mở miệng đã thấy giọng nói không đúng chút nào, vừa khàn khàn, vừa dinh dính, hoàn toàn không theo sự khống chế của anh.

Chu Tự Hành dừng xe lại, cầm tay Hạ Tập Thanh, nôn nóng sờ lên trán anh.

Thật sự là cậu, thật sự là Chu Tự Hành.

Hạ Tập Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, một điểm lý trí cuối cùng lại làm anh muốn chạy trốn. Bộ dạng không có tôn nghiêm hiện tại, bị ai thấy cũng được, ngoại trừ cậu. Anh không muốn Chu Tự Hành nhìn thấy.

Thấy Hạ Tập Thanh quay mặt đi, vành tai đỏ một cách bất thường, Chu Tự Hành xuống xe, dứt khoát ôm Hạ Tập Thanh ra ngoài.

“Cậu… thả tôi xuống…”

Chu Tự Hành làm như chưa nghe thấy cái gì, sải bước đến trước thang máy. Hạ Tập Thanh cố hết sực khiến bản thân trông bình thường một chút. Dùng chút sức lực chẳng còn bao nhiêu xô đẩy ngực Chu Tự Hành: “Buông ra…”

Trong thang máy chật hẹp và an tĩnh, tiếng thở dốc khác thường của Hạ Tập Thanh đặc biệt rõ ràng. L*иg ngực của Chu Tự Hành tràn ngập mùi hương của chính cậu, vẫn là hương nước hoa nhẹ nhàng mà cậu thường sử dụng, lúc này lại đang lên men thành một mùi hương tuyệt đẹp, giống như một tấm lưới kín không khẽ hở cuốn lấy Hạ Tập Thanh thật chặt, chỉ có du͙© vọиɠ không kể siết có thể tràn ra khỏi lưới, dính nhớp như đường mật.

Mà anh thì không có nơi nào để trốn.

Đôi mắt bị nhiệt độ hun đến phát đau. Nhìn Chu Tự Hành cứ định như vậy đưa anh về nhà cậu, lý trí như con dao cùn cứa sâu xuống đáy, Hạ Tập Thanh gần như dùng giọng điệu cầu xin.

“Tôi phải về nhà mình…” Bàn tay anh nắm chặt lấy ngực áo sơ mi của Chu Tự Hành, giọng nói run rẩy: “Tôi…tôi bị bỏ thuốc…cậu thả tôi xuống đi…”

“Tôi biết.”Chu Tự Hành mở cửa nhà mình, sau đó không nói thêm gì nữa, ôm anh tới ghế sô pha.

Cậu biết Triệu Kha vì muốn tốt cho mình nên mới nói những lời đó. Cũng không phải cậu chưa từng tưởng tượng có thể tiến thêm một bước với Hạ Tập Thanh, tuy nhiên tuyệt đối không phải ở trong bộ dạng này.

Nhưng nếu giống như lời Triệu Kha nói, chỉ cần nghĩ tới thôi, Chu Tự Hành đã cảm thấy mình sẽ phát điên, sụp đổ hoàn toàn mất. Cậu đã tích lũy quá nhiều cảm xúc tiêu cực, ý nghĩ bất cứ lúc nào cũng có thể mất Hạ Tập Thanh ngày qua ngày tra tấn cậu. Mỗi lần Hạ Tập Thanh đến gần cậu, hôn lên môi cậu, trong ngực lại như có một con dao găm, từng nhát, từng nhát đâm vào trái tim cậu.

Trán Hạ Tập Thanh phủ đầy những giọt mồ hôi mịn, bờ môi khô khốc và đỏ lựng, hơi hé mở. Dường như anh không muốn nhìn thấy chính mình, nên mu bàn tay áp lên đôi mắt, l*иg ngực phập phồng kịch liệt.

Chu Tự Hành mở tủ, lấy nước lạnh, vặn nắp ra rồi đưa tới bên miệng anh: “Uống nước.”

Cơn khát đã tới cực độ, Hạ Tập Thanh nghiêng mặt sang, đôi bàn tay nóng bỏng bắt lấy tay Chu Tự Hành, nước lạnh từ khóe môi anh chảy xuống, làm ướt đẫm xương quai xanh và chiếc áo sơ mi trắng. Chu Tự Hành liếc nhìn một cái liền nhận ra, đây là chiếc áo Hạ Tập Thanh mặc vào lần đâu tiên họ gặp nhau.

Chai nước nhanh chóng bị Hạ Tập Thanh uống hết, triệu chứng của anh vẫn không tốt lên, nhưng hồi phục được một ít sức lực. Anh muốn ngồi dậy khỏi sô pha, nhưng tác dụng của thuốc quá mạnh, mới vừa nhổm dậy, tay anh đã trượt khỏi sô pha, cả người ngã quỵ vào vòng tay của Chu Tự Hành – đang ngồi xổm trước ghế sô pha, môi áp lên cổ cậu.

Tựa như phản xạ có điều kiện, cả người anh run lên, kích động muốn đẩy Chu Tự Hành ra, nhưng một chút sức lực cũng không có. Sắp điên rồi, muốn chết quá.

“Cậu buông tôi ra đi… Chu Tự Hành…” Hạ Tập Thanh cảm giác như trong cơ thể mình đang có hai cái “tôi” giằng co.

Một cái đã trở thành tín đồ của du͙© vọиɠ, còn một cái đang sợ hãi Chu Tự Hành nhìn thấy trò hề này.

“Không sao đâu, Tập Thanh.” Chu Tự Hành hôn lêи đỉиɦ đầu anh rồi ôm chặt anh vào lòng: “Tôi sẽ nghĩ cách, không sao đâu.”

Hai cái “tôi” đang nắm chặt lấy hai đầu của một cái cưa, co kéo tàn nhẫn trong chính trái tim của Hạ Tập Thanh, chúng đều muốn thống trị với cơ thể này.

“Tôi nóng quá…” giọng nói của Hạ Tập Thanh bị bao bọc trong hơi nóng, phả lên ngực Chu Tự Hành. Theo thời gian trôi đi, tín đồ của du͙© vọиɠ kia dường như đã nắm được quyền tuyệt đối. Hạ Tập Thanh sắp mất đi ý thức.

Chu Tự Hành có thể cảm giác được, người trong lòng đang vặn vẹo cơ thể nóng rẫy, tựa như một con thú bị mắc kẹt đang biến dạng, kêu lên những tiếng nức nở, mong manh mà trần trụi, từ vài chữ mơ hồ không rõ, dần dần biến thành tên của Chu Tự Hành.

Hạ Tập Thanh hôn, liếʍ cổ Chu Tự Hành, không theo quy luật, cũng không có cấm kỵ, từ sườn cổ đến cằm, rồi như ý nguyện hôn lên môi Chu Tự Hành, phát ra âm thanh thở dài thỏa mãn.

“Tập Thanh, Tập Thanh…” Chu Tự Hành kéo anh ra, gần như tuyệt tình đứng dậy, định bế Hạ Tập Thanh lên: “Tôi bế anh đi tắm. Bây giờ anh đang không tỉnh táo.”

Tác dụng của thuốc đã tới đỉnh điểm. Hạ Tập Thanh hoàn toàn mất đi lý trí, anh giống như một con rắn sắp bị nướng chín, mềm oặt cuộn trong trên mặt đất, cố hết sức vươn tay lên, nắm lấy ống quần của Chu Tự Hành.

“Tự Hành…cậu có thể không…”

“Không thể.” Chu Tự Hành mở miệng quyết tuyệt. Không biết cậu đang từ chối ai, là Hạ Tập Thanh giờ phút này mụ mị đầu óc, hay là khao khát ti tiện muốn cháy nhà hôi của của chính mình.

Nghe thấy hai chữ đó, Hạ Tập Thanh buông tay ra, xoay người lại, híp nửa mắt nhìn trần nhà. Hơi thở hổn hển dữ dội làm anh không thể nói một câu hoàn chỉnh. Anh thực sự muốn mình có thể dùng giọng điệu không hề để ý, hay thậm chí là giọng điệu trào phúng thường ngày để nói với cậu, nhưng hiện giờ, anh chỉ có thể đứt quãng, hụt hơi, như một tên đói khát ăn quàng đầy xấu xí, khó coi.

“Tôi…tôi đi tìm người khác…Vốn dĩ tôi…tôi cũng…không định nhờ cậu…”

Ai cũng có thể nhìn thấy bộ mặt thối rữa của tôi, nhưng cậu thì không được.

Cậu đã nhìn thấy quá nhiều, mà cậu lại tốt như vậy.

“Tôi muốn đi…” Hạ Tập Thanh duỗi tay xuống, vuốt vào túi quần như muốn tìm điện thoại.

Rốt cuộc thì Chu Tự Hành cũng bị bức ép đến điên rồi. Cậu nắm lấy cổ áo Hạ Tập Thanh, hai mắt đỏ bừng, từng chữ đều phải cắn răng mới có thể nói ra.

“Anh dám.”

“Hạ Tập Thanh, tôi nói rồi, nếu anh dám đi tìm người khác, tôi sẽ gϊếŧ anh.” Chu Tự Hành không thể khống chế được đôi tay run rẩy của chính mình, trong đầu cậu chỉ còn lại những lời Hạ Tập Thanh vừa nói: “Anh chỉ có tôi thôi, anh hiểu chưa. Mặc kệ anh có muốn hay không, anh chỉ có mình tôi thôi!”

Cậu không biết mình đang nói cái gì, những chuỗi gen xấu xa, đang khinh như đang nổ tung trong máu, hoàn toàn thống trị cơ thể cậu.

“Tôi với cậu có quan hệ gì chứ…” Đôi mắt của Hạ Tập Thanh cũng đỏ ngầu, cổ bị cậu ghìm không sao thở được: “Chu Tự Hành…chúng ta có quan hệ gì chứ?”

Con dao găm này đến cuối cùng vẫn muốn cứa đứt tim cậu.

“Cậu là gì của tôi chứ…” Cả người Hạ Tập Thanh đau đớn: “Ngay từ đâu không phải chỉ là chơi bời thôi sao…bây giờ tôi…” Lông mày nhíu chặt lại, ngọn lửa này đã thiêu rụi anh: “Tôi chịu cậu đủ rồi…buông tôi ra…”

Chơi bời…

“Không bao giờ.”

“Hạ Tập Thanh, đời này của anh chỉ có thể có mình tôi, anh chỉ được có tôi thôi.”

Tôi yêu anh như vậy, yêu đến mức không dám lại gần anh.

“Nhìn tôi.” Chu Tự Hành bóp mạnh cằm anh: “Mặc kệ anh nghĩ mối quan hệ giữa chúng ta là gì, anh cũng là của Chu Tự Hành này.”

Nghe câu nói ấy, Hạ Tập Thanh đang suy yếu tàn khốc cười lạnh: “A, có phải không…”

Bức tưởng đạo đức lung lay sắp đổ bị nụ cười này đập nát. Chu Tự Hành điên cuồng hôn Hạ Tập Thanh, giống như dã thú khát cầu máu tươi từ con mồi, theo bản năng muốn xé rách mọi thứ, muốn nuốt anh vào trong cơ thể, cùng cậu trở thành một khối.

Hạ Tập Thanh chẳng còn tẹo sức lực nào để phản kháng. Xương cốt bị thiêu rụi gần như hóa thành bụi tro trong vòng tay ôm ấp của Chu Tự Hành.

Nếu như vậy thật thì tốt quá. Tốt nhất là anh có thể dung nhập vào làn da cậu, hòa tan trong máu cậu, như thế thì sẽ không cần giãy giụa nữa, ai cũng không thể phản kháng.

Môi lưỡi ướt nóng quấn quít triền miên câu lấy linh hồn của Hạ Tập Thanh, nhưng lại bị tác dụng của thuốc hãm lại, lơ lửng giữa không trung. Mỗi lần Chu Tự Hành tiến công đều mang theo ý muốn trả thù mãnh liệt. Sóng tình cuộn dâng sắp nhấn chìm anh, ở mỗi khe hở thở dốc, Hạ Tập Thanh đều run rẩy gọi tên Chu Tự Hành, hàm chứa trong đó là cả sức nóng và du͙© vọиɠ.

“Tự Hành…Tự Hành…” Bàn tay vô lực của anh nắm chặt lấy ngực Chu Tự Hành, muốn chạm vào làn da ấm áp của cậu, nhưng đầu ngón tay yếu ớt lại không thể sử dụng được. Kiểu gãi ngứa này thật sự nghiền nát con người, Chu Tự Hành cau mày, vừa hôn, vừa bắt lấy bàn tay không ngoan của anh, ấn lên eo mình.

“Ôm tôi.” Cậu thở hổn hển hai tiếng, rồi cúi đầu hôn lên cổ Hạ Tập Thanh, mỗi lần chạm vào đều giống như đang hôn với lửa.

Giờ phút này cậu đang đứng giữa thiên đường và địa ngục.

Nhảy xuống thôi, ôm nhau cùng chết.

“Nóng quá…Tự Hành…Chu Tự Hành…”

Tiếng kêu khàn khàn, nũng nịu này dồn nén tất cả kiềm chế của Chu Tự Hành, cậu buộc phải nhét ngón trỏ và ngón giữa vào miệng Hạ Tập Thanh. Khoang miệng nóng bỏng và cái lưỡi mềm mại quấn lấy ngón tay cậu, bàn tay còn lại cởϊ áσ sơ mi đã tán loạn từ lâu của anh ra. Làn da trắng nõn giờ đây đã bị tìиɧ ɖu͙© hun đỏ, mọng nước, giống như một quả đào đã chín nẫu, chỉ cần chạm khẽ thôi, nước quả sẽ chảy ra.

Cậu cúi xuống, theo đường cổ dần xuống, tham lam liếʍ mυ'ŧ yết hầu đang nhấp nhô của anh, cạ răng, cắn lên xương quai xanh rồi ngậm lấy núʍ ѵú đỏ lựng trước ngực.

“Ưm…” Cảm giác kì lạ này khiến Hạ Tập Thanh không thể phát ra một tiếng rêи ɾỉ bình thường. Cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt được phóng đại dưới tác dụng của thuốc làm anh run rẩy. Hai tay anh ôm lấy đầu của Chu Tự Hành. Vốn định ghì mạnh gáy cậu xuống, nhưng ngón tay lại mềm nhũn, biến thành đẩy đưa, làm nũng: “Hmm…ưm…”

Chu Tự Hành ngẩng đầu lên và rút ngón tay ra. Nước bọt trong suốt theo khóe miệng chảy ra, kéo dài xuống quai hàm xinh đẹp. Miệng Hạ Tập Thanh vẫn chưa khép lại, bên trong là đầu lưỡi hồng hồng, tựa như quả anh đào được ngâm trong nước đường sáng bóng. Chu Tự Hành chạm lên môi anh, để nước bọt thấm đẫm ngón tay cậu, rồi dùng bàn tay đó vuốt ve, vân vê núʍ ѵú anh.

“Ưm…hmm…” Khi nụ hôn của Chu Tự Hành dần thả lỏng, Hạ Tập Thanh mới có khoảng trống để thở dốc. Anh ôm cổ Chu Tự Hành, cố nâng eo lên, để ngực mình kề sát khuôn mặt cậu, đôi chân dài theo phản xạ có điều kiện quặp lấy eo của Chu Tự Hành.

“Tôi muốn làm…Chu Tự Hành …” Hạ Tập Thanh không kiêng dè gì hôn liếʍ hai má Chu Tự Hành, thân mật, quyến luyến. Giọng nói bị tìиɧ ɖu͙© khoét rỗng, suy yếu cầu xin: “Đừng giày vò tôi nữa…”

Đến tột cùng là ai đang giày vò ai?

Chu Tự Hành đưa đôi tay của Hạ Tập Thanh vòng qua cổ mình: “Ôm lấy tôi.” Còn hai tay cậu bao lấy đùi Hạ Tập Thanh, cứ như vậy mà bế đứng anh lên. Đột nhiên bị nhấc bổng lên cũng không làm Hạ Tập Thanh tỉnh lại khỏi sự gặm nhấm của tìиɧ ɖu͙©. Anh cứ như vậy mà hôn hít, liếʍ láp cằm và cổ Chu Tự Hành, thở gấp trong vòng tay của cậu. Cho tới khi bị Chu Tự Hành ôm vào phòng tắm, bị cậu cởϊ qυầи áo ra, thả vào bồn tắm, anh cũng không hề tỉnh táo lại chút nào.

Nước ấm chảy ào ra khỏi bồn, cơ thể anh chìm xuống.

“Tự Hành…Tôi rất khó chịu…”

Lúc giúp anh cởϊ qυầи, Chu Tự Hành mới phát hiện anh đã bắn một lần. Nhưng điều này cũng không giúp tình trạng cải thiện, mà ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng.

Những gì Triệu Kha nói đều là sự thật, loại thuốc này chuyên dùng cho những người chưa từng làm ở mặt sau, cưỡng bức trợ hứng.

Nhưng làm sao cậu có thể…

Đầu óc Chu Tự Hành rối bời, hỗn độn. Cậu kéo ngăn tủ trong phòng tắm, lấy một cái chai màu tím mờ ám ra. Sau lần đầu tiên phóng đãng với Hạ Tập Thanh, cậu đã lên mạng trau dồi bằng khóa học online cấp tốc. Cậu vẫn luôn mong muốn được làm tới bước này với anh. Cậu muốn làm cho anh thoải mái, muốn anh cảm thấy hài lòng, thỏa mãn, vì thế nên mới chuẩn bị rất đầy đủ, dù có thể những chuyện này sẽ chẳng xảy ra.

Cậu bóp một lượng lớn gel ra lòng bàn tay, rồi đi đến bên bồn tắm, vớt Hạ Tập Thanh đang ướt sũng lên, ôm lấy mặt anh, để anh đối mặt với cậu. Chu Tự Hành hôn lên bờ môi anh.

“Tập Thanh, tôi…” Bỗng nhiên, cậu do dự, ngập ngừng. Gel bôi trơn theo khẽ hở giữa các ngón tay chảy xuống. Cậu đang giãy giụa, nhưng dường như Hạ Tập Thanh đã hoàn toàn bị ham muốn thao túng. Anh chỉ biết hôn cậu, dán chặt lên cậu để thể hiện khát cầu của bản thân.

Tận dụng cơ hội này mau, chỉ có lần này thôi.

Trong lòng Chu Tự Hành khó chịu không thôi. Chưa có thời khắc nào khiến cậu bi ai như lúc này.

“Anh nhìn tôi đi, tôi là ai?”

Hạ Tập Thanh nắm lấy dây thắt lưng của Chu Tự Hành, tiếng vừa khẽ vừa vội: “Tự Hành…”

“Anh…”

Anh có thích tôi không?

Vì anh thích tôi nên mới bằng lòng “làm” với tôi, đúng không?

Cậu cắn chặt răng, ôm lấy eo của Hạ Tập Thanh, để ngực anh áp lên vai mình. Bàn tay dính đầy gel bôi trơn chạm đến “ô cửa phía sau”, vừa mới chạm vào đã cảm nhận được sự phản kháng mạnh mẽ của anh. Lý trí đã chết từ lâu của Hạ Tập Thanh bỗng “đội mồ sống dậy”.

“Không cần, buông …” Hạ Tập Thanh muốn đẩy ra nhưng không có sức lực, sợ hãi hòa vào máu, chảy ngược lên não bộ.

Ngay khi anh nói “không cần”, Chu Tự Hành đã muốn lùi bước.

“Được rồi…” Cậu vuốt ve lưng Hạ Tập Thanh: “Tôi biết rồi…tôi sẽ không làm…tôi sẽ không làm chuyện đó…”

Nghe được lời này, Hạ Tập Thanh lại luống cuống. Anh khó chịu sắp chết rồi: “Sao cậu lại không làm…cậu không thể không làm gì hết được…tôi sẽ chết đó…”

“Nhưng anh…” Tay trái của Chu Tự Hành đưa lê, xoa xoa ót anh: “Làm sao bây giờ, tôi cũng sắp điên rồi.”

Sự dằn vặt của du͙© vọиɠ vĩnh viễn là hai chiều.

Không ai hơn ai, kém ai.

Tác dụng của thuốc ra một cú đánh úp, cứ như sóng biển nhấn chìm Hạ Tập Thanh. Anh ôm Chu Tự Hành, chưa bao giờ muốn có được cậu như lúc này. Không biết tại sao, anh rất muốn nghe Chu Tự Hành nói rằng cậu thích anh, giống như bao người trong quá khứ đã trao trái tim ra cho anh. Nếu Chu Tự Hành cũng có thể trao trái tim của cậu cho anh, thì tốt biết bao.

Đại não bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột nhiên tuôn ra rất nhiều hình ảnh kì lạ: ảnh đại diện Wechat của cậu là một bông hoa giấy trắng, bó hoa hồng giấy trên bàn ăn nhà cậu và cô gái mà cậu sẵn sàng nhận thua cũng không chịu nói ra.

Tất cả những manh mối vụn vặt xâu thành một chuỗi, cả người Hạ Tập Thanh tê dại và trái tim vốn đã bất thường của anh bắt đầu nhói lên như bị kim châm.

“Cậu làm đi…” Anh nằm dựa lên vai Chu Tự Hành thở dốc: “Cậu có thể đi vào…có thể…có thể “làm” tôi…”

Chu Tự Hành sửng sốt đến ngây người.

“Nhưng mà…” Hạ Tập Thanh không biết rốt cuộc bản thân đang làm sao nữa, nước mắt bỗng nhiên tuôn ra, anh úp sấp lại, không muốn để Chu Tự Hành phát hiện: “Nhưng mà…cậu phải nhớ rõ, tôi là ai…”

Tôi là Hạ Tập Thanh. Không phải bông hồng trắng được buộc trong trái tim Chu Tự Hành.

Tôi có thể dâng hiến mình, nhưng tôi không thể trở thành đồ thay thế.

“Tôi biết, tôi biết.” Chu Tự Hành hôn làn da sau gáy anh, mỗi một nụ hôn lại kích hoạt một cơn run rẩy trong da thịt. Ngón tay cậu ấn vào điểm khít chặt phía sau của Hạ Tập Thanh, còn bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng anh rồi men xuống chạm vào xương cụt, khiến anh run lên.

Cảm nhận được anh đang thả lỏng, Chu Tự Hành cuối cùng cũng thâm nhập, thăm dò. Hạ Tập Thanh khó chịu muốn trút giận, chỉ có thể cắn vào vai cậu.

“Đừng sợ, Tập Thanh.” Chu Tự Hành nghiêng mặt sang và hôn lên tai anh: “Tôi ở đây mà.”

Động tác của Chu Tự Hành đúng thật rất dịu dàng. Đầu ngón tay thô ráp ma sát chỗ nhạy cảm. Cảm giác căng trướng, đau đớn ban đầu dần dần biến chất, lên men thành cơn khát cầu đầy hoảng loạn.

Anh rất muốn hợp thành một thể với Chu Tự Hành, bằng cách nào cũng được, chỉ cần có được cậu.

Công cuộc mở rộng bắt đầu có hiệu quả, Chu Tự Hành thử đưa vào một ngón tay nữa, chậm rãi rút ra, cắm vào. Tư thế này rất dễ bị cảm lạnh, cậu ôm Hạ Tập Thanh, đặt anh vào làn nước ấm áp, để anh nằm ngửa trong bồn tắm lớn, đầu dựa vào thành bồn tắm. Quần áo còn chưa cởi, Chu Tự Hành đã quỳ thẳng vào trong lòng bồn, đôi chân dài gập lại, để lộ bộ phận riêng tư. Hạ Tập Thanh cũng chẳng thấy có gì phải xấu hổ, giờ anh chỉ muốn ôm Chu Tự Hành, vậy là vòng tay ra ôm lấy cậu. Chu Tự Hành hiểu ý anh, cậu cúi người xuống, hôn môi anh thật tỉ mỉ, tinh tế, tay phải cắm vào, thăm dò thêm lần nữa. Lần này êm đẹp hơn rất nhiều. Ở trong nước, tốc độ của cậu nhanh hơn.

“Hmm…ưm…nhanh quá…A…”

“Có đau không?” Chu Tự Hành hôn vành tai của Hạ Tập Thanh, phả hơi nóng vào lỗ tai anh.

“Không đau…khó chịu…” Hạ Tập Thanh vươn tay muốn tìm dây thắt lưng của Hạ Tập Thanh: “Không muốn tay đâu…”

Chu Tự Hành hôn bờ môi anh, nuốt sạch những lời anh muốn nói bằng một nụ hôn nóng bỏng. Cậu tự mình mở khóa thắt lưng, dương v*t to lớn, trướng căng, hung bạo bật ra, chọc vào vùng bụng mẫn cảm của Hạ Tập Thanh, làm anh kích động kêu thành tiếng: “A…” Những ngón tay nóng rẫy của anh bắt lấy vật thể của Chu Tự Hành, tuốt vài cái theo quán tính. Chu Tự Hành quài tay lấy lọ gel bôi trơn trên thành bồn, bóp đầy ra lòng bàn tay Hạ Tập Thanh: “Bôi lên đi.”

Hạ Tập Thanh ngẩng cổ lên, váng đầu hoa mắt. Ngón tay dính dớp mặc sức trượt lên trượt xuống, bụng ngón tay cái đè mạnh qυყ đầυ ướŧ áŧ, tiếng sùng sục vang lên đầy rung động.

“Vào đi…” Anh cầm “tiểu Chu” như thể muốn dẫn cậu tiến vào.

Chu Tự Hành đã nhẫn nhìn đến cực hạn rồi. Cậu đỡ lấy “tiểu Chu”, đâm từng chút từng chút một vào đáy chậu* của Hạ Tập Thanh. Tưởng chừng như sắp đâm được vào “hang sâu” thít chặt rồi thì lại bị trượt ra, cơ vòng* bị cậu đâm phát đỏ.

(*Mấy cái này có cần chú thích không nhỉ, huhu, thôi cứ coi như là phổ cập sinh học: *Đấy chậu là bộ phận nằm giữa “hoa cúc” và bộ phân sinh dục của nam giới, *cơ vòng là cơ co dãn ở “hoa cúc”.)

“Mau lên nào…mau…” Hạ Tập Thanh nắm lấy cánh tay đang chống lên thành bồn của Chu Tự Hành. “Cắm vào đi…”

Nghe được lời cầu khẩn của anh, Chu Tự Hành cảm nhận được một sự thỏa mãn biếи ŧɦái. Cậu xoa nắn mông Hạ Tập Thanh, cúi đầu khuấy đảo môi lưỡi anh, nhân lúc anh đang đắm chìm trong nụ hôn ướŧ áŧ, cậu thúc thật mạnh vào lỗ nhỏ phía sau.

“A! Aaa…” Hạ Tập Thanh kêu khóc mơ hồ không rõ, giống như đang kêu cứu. Chu Tự Hành buông bờ môi của anh ra, thấy mặt anh đang nhăn nhíu lại: “Đau …đau …”

Chu Tự Hành đau lòng muốn chết, cử động một chút thôi cũng không dám, cuống cuồng hôn hai má anh không ngừng: “Xin lỗi, xin lỗi, do tôi không tốt…”

“Nhẹ hơn chút…” Tuy rất đau, nhưng Hạ Tập Thanh cũng không định kết thúc, anh đáp lại nụ hôn của Chu Tự Hành: “Lớn quá…”

Không thể nghi ngờ, đây chính là sự cổ vũ tuyệt vời nhất. Chu Tự Hành đè nặng lên cơ thể anh, ngăn chặn bờ môi anh, nắm lấy mắt cá chân phải của Hạ Tập Thanh, để chân anh gập lại, vắt lên vai cậu, còn bàn chân trái trắng mịn thì giữ ở bên hông, cọ xát vào áo quần ướt đẫm.

Mới đầu cậu còn khá e ngại, không dám dùng lực, chỉ thong thả đẩy đưa ở trong “lối giữa” mềm mại. Nhưng loại trải nghiệm này đối với Hạ Tập Thanh lại như trừng phạt. Anh thở dốc từng đợt, sắp bị sự dây dưa, dùng dằng giày vò tới chết: “Nhanh lên một chút, nhanh lên…a ….A….Tự Hành…khó chịu quá…”

Nghe thấy lời cầu xin của anh, eo Chu Tự Hành căng lên, tốc độ rút ra đẩy vào càng lúc càng nhanh. Hết lần này đến lần khác không khống chế được độ mạnh yếu, eo lưng hung hãn tiến vào, chấn rung dữ dội. Từng thớ cơ bắp gồng lên, kéo theo cả quần áo xô lệch. Hạ Tập Thanh cắn chặt môi dưới của mình, cảm giác sảng khoái đến mức da đầu anh run lên. Môi dưới bị cắn chặt vì không muốn kêu ra tiếng bị Chu Tự Hành nhìn thấy, cậu cúi người xuống hôn anh.

“Cắn tôi đi, đừng tự cắn mình.” Cậu thấy sẽ đau lòng.

Hạ Tập Thanh thả lỏng hàm răng rồi mυ'ŧ lấy bờ môi của Chu Tự Hành. Mặc dù anh đã bị du͙© vọиɠ lấn át, nhưng vẫn không nỡ cắn cậu. Anh thở nhẹ ra, mỗi lần hít vào đều mang theo chút run rẩy, khiến Chu Tự Hành càng không thể cầm giữ được chính mình.

Cậu nhớ nhớ mong mong Hạ Tập Thanh lâu như vậy, cuối cùng cũng được gắn kết thân mật, khăng khít với anh.

Anh càng kìm nén tiếng thở dốc và rêи ɾỉ, Chu Tự Hành càng muốn bất chấp, muốn “làm” anh mạnh bạo hơn nữa. Nước ấm trong bồn theo đường cậu đi cuốn vào bên trong. Nhìn thấy những giọt nước ầng ậc nhưng không thể trào ra trong hốc mắt anh, bụng Chu Tự Hành co thắt lại.

“Kêu ra đi, Tập Thanh.” Chu Tự Hành đẩy vào thật sâu, sâu tới mức Hạ Tập Thanh không thể chịu đựng nổi.

“A…đừng…sâu quá…A!” Tay Hạ Tập Thanh quờ quạng phía trước, muốn ôm lấy cậu: “Tự Hành…ôm tôi…”

Cánh tay mạnh mẽ của Chu Tự Hành nắm lấy chiếc eo mềm nhũn, áp anh vào lòng mình.

dương v*t của Hạ Tập Thanh đang đứng thẳng dậy, cứng ngắc cọ vào áo sơ mi trước bụng Chu Tự Hành, cách một lớp vải trong suốt, chọc vào cơ bụng cậu, kết hợp với kí©ɧ ŧɧí©ɧ bị xâm nhập từ phía sau, cùng nhau tra tấn anh.

Tiếng nước bí ẩn quẩn quanh phòng tắm. Nhiệt độ trong khí một lần nữa lại tăng cao, bọn họ giống như hai thanh socola sắp tan chảy. Động tác đẩy đưa ngày càng dữ dội không ngừng, kɧoáı ©ảʍ khi da thịt va chạm mãnh liệt làm cho Hạ Tập Thanh vô thức ngửa cổ ra phía sau. Chu Tự Hành vừa thở gấp đưa đẩy, vừa cắи ʍút̼ núʍ ѵú của anh, cảm nhận sự run rẩy của anh trong lòng mình.

“A! Muốn bắn…Tự Hành…Tự Hành! Tự Hành!”

Giọng anh bỗng nhiên gấp gáp, hoảng loạn. Nhưng Chu Tự Hành lại cố tình ngoan cố, bấm chặt lên eo Hạ Tập Thanh, liều mạng thúc vào, làm cả người anh run rẩy, hét lên vài tiếng rồi bắn lên bụng cậu. Sau khi bắn xong, Hạ Tập Thanh mềm nhũn ngả người ra sau. Chu Tự Hành sợ đầu anh đập phải bồn tắm, nên đã nhanh chóng đỡ lấy, ôm anh vào lòng, để đầu anh tựa lên vai mình.

dương v*t vẫn còn cắm ở lỗ nhỏ phía sau. Chu Tự Hành hơi chuyển động, muốn rút nó ra thì Hạ Tập Thanh chợt kêu lên vài tiếng không rõ. Cũng không rõ anh muốn nói gì, chỉ cảm nhận được anh đang ôm lấy lưng cậu. Cuối cùng Chu Tự Hành vấn rút ra, bồng bế anh lên phòng ngủ trên tầng hai, còn mình thì chật vật cởϊ qυầи áo ướt sũng ra, rồi trèo lên giường ôm lấy Hạ Tập Thanh. Nhiệt độ trên người anh còn chưa tản đi, vừa chạm phải Chu Tự Hành ở sau lưng thì chân đã quấn lên, cọ xát dương v*t của mình vào túi tinh của Chu Tự Hành.

“Muốn nữa…Tự Hành…”

“Phía dưới của anh sẽ bị thương mất.” Chu Tự Hành tỉ mỉ hôn bờ môi anh: “Không vào nữa, được không…”

Hạ Tập Thanh vừa hôn cậu vừa lắc đầu, ánh mắt đẫm lệ, không thể nói một câu đầy đủ, chỉ có thể phát ra vài tiếng rêи ɾỉ. Chu Tự Hành phát điên mất. Cậu đẩy anh nằm ngửa ra rồi tiến vào.

“Aa~…thoải mái quá…” Một chân của Hạ Tập Thanh bị khuỷu tay của Chu Tự Hành móc vào, lỗ tai bị cậu liếʍ mυ'ŧ, không hề chống cự mà để mặc cậu gia tốc cắm vào: “Đừng…** chết mất…chết mất…”

Hạ Tập Thanh kêu rên một cách vô thức, chnhs anh cũng không biết mình đang nói gì. Chu Tự Hành ướt đẫm mồ hôi, du͙© vọиɠ chiếm hữu càng lúc càng dâng cao. Cậu cắn vành tai của Hạ Tập Thanh, eo điên cuồng đưa đẩy: “Bị tôi “làm” thoải mái, hay là “làm” người khác thì thoải mái?”

“A! Sâu quá… chỗ đó không được đâu…A!Aaa…”

“Nói mau.”

Hạ Tập Thanh nghiêng đầu sang định hôn cậu: “Để cậu “làm”…thoải mái…”

Chu Tự Hành cảm thấy mỹ mãn, đáp lại nụ hôn của anh. Bàn tay cậu men theo cổ lên khóa chặt cằm anh: “Anh chỉ có mình tôi thôi, biết chưa?”

Hạ Tập Thanh bị cậu “làm” cho sắp hôn mê, lặp đi lặp lại những lời cậu nói như muốn cầu xin: “Chỉ có…chỉ có mình cậu…” Mồ hôi của lửa tình chảy vào trong mắt. Cặp mắt xinh đẹp giờ phút này chỉ còn sắc màu quyến rũ do tìиɧ ɖu͙© chi phối.

“Thích được tôi “làm” chứ?” Chu Tự Hành giống như một con dã thú mất kiểm soát. Cậu cắn mạnh tai Hạ Tập Thanh, khiến anh kêu lớn hơn, trong tiếng kêu còn có âm thanh nức nở. Anh lại bắn ra lần nữa. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của lần này trong hơn lần trước, gần như chậm chậm chảy dọc theo dương v*t của anh.

Chu Tự Hành không vì anh đã xuất tinh mà chịu buông tha, trái lại còn xoay chuyển tư thế, để cơ thể mềm mại, ướt đẫm của anh nằm úp trên người cậu, nhân lúc cao trào mà điên cuồng xâm chiếm. Cổ họng của Hạ Tập Thanh đã kêu đến khàn, không còn chút sức lực ghé lên người Chu Tự Hành, tiếp nhận từng cơn thúc vào mãnh liệt không ngừng nghỉ.

“A…A…” Miệng anh kêu lung tung không rõ, cả người hoàn toàn mất đi ý thức. Chu Tự Hành mãi vẫn không cảm thấy thỏa mãn. Cậu bóp mạnh mông Hạ Tập Thanh, hung bạo thúc lên, muốn cứ như vậy mà xuyên qua cơ thể anh.

Hạ Tập Thanh đã không còn sức lực để đáp lại, nhưng anh rất muốn hôn Chu Tự Hành.

Anh chống đỡ một cách yếu ớt, trong cơn xóc nảy hôn lên cằm Chu Tự Hành, sau đó lại tiến dần lên, tiến dần lên. Đáng lẽ anh đã chuẩn bị được chạm vào bờ môi cậu, nhưng lại bị Chu Tự Hành thúc lên, khiến cơ thể nghiêng lắc, ngã xuống, áp lên tai cậu.

Chắc chắn anh đã chết rồi, chết trên người Chu Tự Hành.

Chu Tự Hành bị tìиɧ ɖu͙© xóa nhòa lí trí, chỉ mơ hồ nghe thấy Hạ Tập Thanh nói gì đó.

“Anh nói gì cơ? Nói rõ ràng nào.”

Hạ Tập Thanh thở dốc từng hơi, giống như đang kéo dài hơi tàn trước lúc sắp ra đi.

“Thích…thích…” Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, anh đã cứ vậy mà thϊếp đi, mềm nhũn nằm trên người Chu Tự Hành.

Trong nháy mắt ấy, Chu Tự Hành đã xuất tinh, quên mất phải kìm lại, quên mất phải rút ra, cậu bắn toàn bộ vào trong cơ thể anh.

Từ này thật đáng sợ.

Có thể nổ tung tất cả dây thần kinh.

Không biết đêm ấy bọn họ đã làm bao nhiêu lần. Mỗi lần Hạ Tập Thanh mê mang tỉnh lại là một lần tiếp tục, cả căn phòng đều tràn ngập hương vị của tìиɧ ɖu͙©. Khi trời sắp sáng, cuối cùng Hạ Tập Thanh cũng bị rút cạn trống rỗng. Chu Tự Hành cứ như vậy mà ôm chặt anh, cậu sợ giây tiếp theo, người này sẽ biến mất ngay trước mắt mình.

Hóa ra cậu đã thương anh đến vậy.

Thương đến mức tràn đầy mặc cảm, thương đến mức mất đi chính mình.